Cậu bé gày gò. Cậu đeo ba lô màu vàng, chiếc quần
may bằng vải chéo màu xám, một chiếc áo len đỏ cổ chữ V và đôi giày da đen. Tóc
cậu dày, cắt ngang trán, trên đôi mắt có những quầng thâm. Đó là điều đầu tiên
Miranda nhận thấy, nó làm cậu trông hốc hác, phờ phạc, cứ như thể cậu hút thuốc
quá nhiều rồi lại ngủ ít dù rằng cậu mới chỉ có bảy tuổi. Cậu ôm một tập giấy vẽ
dày với những kẹp xoắn vòng. Tên cậu là Rohin.
-
Cô hỏi cháu thủ đô
đi! – cậu vừa nói vừa nhìn Miranda.
Cô nhìn lại cậu bé. Đó là lúc tám rưỡi sáng ngày thứ
Bảy. Cô nhấp một ngụm càphê. – Cái gì?
-
Đó là một trò nó vẫn
chơi, - chị họ Laxmi giải thích. Cô ta cũng gày gò như cậu con trai, khuôn mặt
dài và những quầng thâm dưới mắt. Chiếc áo khoác màu đỏ úa nặng nề treo trên
vai cô ta. Tóc cô ta màu đen, ở thái dương có mấy túm đã bạc. Tất cả được buộc
ra phía sau giống như kiểu các diễn viên múa balê. – Cô hỏi nó tên nước và nó sẽ
nói thủ đô nước đó.
-
Giá mà cậu nghe thấy
nó lúc trong xe ôtô, - Laxmi nói. - Nó nhớ gần như tất cả các nước châu Âu.
-
Đó không phải là
trò chơi, - Rohin nói. – Cháu thi với một bạn ở trường. Bọn cháu muốn nhớ tên tất
cả các thủ đô. Cháu cố gắng thắng nó.
Miranda gật đầu.
-
Được rồi! Thủ đô của
Ấn Độ là gì?
-
Câu đấy dễ ợt, - cậu
bé lùi ra xa, tay vung vẩy giống như một anh lính đồ chơi. Rồi cậu đi lại gần
chị họ Laxmi và thọc tay vào túi áo khoác ngoài của mẹ. – Hỏi con một câu khó
đi!
-
Senegal! – cô ta
nói.
-
Dakar! – Rohin
tuyên bố vẻ chiến thắng và chạy theo những vòng tròn rất to. Cuối cùng thì cậu
chạy vào trong bếp. Miranda nghe thấy tiếng cậu mở và đóng tủ lạnh.
-
Rohin! Không được đụng
vào khi con chưa xin phép! – chị họ Laxmi gọi với sang bếp vẻ bực bội. Cô ta cố
gắng mỉm cười với Miranda. – Cô đừng lo, chỉ mấy tiếng nữa là nó sẽ ngủ thôi. Cảm
ơn cô đã trông giúp.
-
Ba giờ tụi mình sẽ
về, - Laxmi nói và cùng cô chị họ biến mất ngoài hành lang. – Tụi mình đang đỗ
xe cạnh một xe khác.
Miranda móc chiếc xích cửa. Cô đi vào bếp để tìm
Rohin nhưng giờ đây cậu bé đã ở trong phòng khách, quỳ trên một chiếc ghế quay.
Cậu bé cởi chiếc balô ra, đẩy túi đựng đồ sửa móng tay của Miranda sang một bên
và rải những chiếc bút chì màu ra mặt bàn. Miranda đứng nhìn qua vai cậu.
Cô
xem cậu cầm cây bút chì màu xanh vẽ phác thảo một chiếc máy bay.
-
Đẹp quá! – cô khen.
Cậu bé không nói gì và cô đi vào bếp rót cho mình thêm cà phê.
-
Cô rót thêm đi, -
Rohin gọi với sang.
Cô quay trở về phòng khách. - Thêm cái gì?
-
Cà phê ấy. Trong
bình còn đủ mà. Cháu thấy rồi.
Cô đi lại bên chiếc bàn và ngồi xuống đối diện cậu.
Thỉnh thoảng cậu gần như đứng lên để với một chiếc bút màu mới. Cậu chỉ hơi làm
lõm chiếc ghế quay một chút.
-
Cháu còn bé quá
chưa uống cà phê được đâu.
Rohin vươn người qua tập giấy vẽ, bộ ngực nhỏ và
vai cậu gần như chạm vào tập giấy, đầu cậu nghiêng sang một bên. – Cô chiêu đãi
viên cho cháu uống cà phê mà, - cậu nói. – Cô ấy pha với sữa và rất nhiều đường.
Cậu vươn thẳng dậy, làm lộ ra một khuôn mặt đàn bà
bên cạnh chiếc máy bay với mái tóc lượn sóng dài và đôi mắt giống như những dấu
hoa thị. – Tóc cô ấy sáng bóng hơn, cậu bé quả quyết và nói thêm. – Bố cháu
cũng gặp một cô rất xinh trên máy bay.
Cậu nhìn Miranda. Khuôn mặt cậu tối đi trong lúc
nhìn cô uống. – Cô cho cháu một ít càphê được không? Cháu xin cô đấy!
Cô tự hỏi, dù cậu ta có cái vẻ bề ngoài điềm tĩnh,
trầm tư, liệu câu ta có phải là kiểu người có thể cáu giận chăng. Cô tưởng tượng
cậu bé dùng chân đi đôi giày da đá cô, khóc đòi cà phê, khóc và gào cho đến khi
mẹ cậu ta và Laxmi trở về đón. Cô đi vào bếp rót cho cậu một cốc cà phê. Cô chọn
một chiếc cốc mình không thích lắm để nhỡ cậu có làm rơi vỡ thì cũng chẳng sao.
Miranda tự hỏi không biết có phải cho cậu bé ăn
không. Trong bếp có một túi bánh bột gạo và một ít rau diếp. Cô đề nghị đi ra
đường mua cái gì đó ở cửa hàng bán thức ăn nhưng Rohin nói cậu không đói và đồng
ý ăn một chiếc bánh bột gạo.
-
Cô cũng ăn một chiếc
đi! – cậu bé mời.
Họ ngồi ở bàn, những chiếc bánh đặt ở giữa. Cậu mở
một trang mới trong cuốn vở vẽ.
-
Cô vẽ đi!
Cô chọn chiếc bút chì màu xanh. – Cô phải vẽ gì
đây?
Cậu bé nghĩ một lát. – Cháu biết rồi, - cậu nói.
Cậu yêu cầu cô vẽ những thứ trong căn phòng khách:
chiếc đi văng, chiếc ghế quay, tivi, điện thoại. – Như thế này thì cháu có thể
ghi nhớ.
-
Ghi nhớ gì?
-
Ngày hôm nay của
chúng ta cùng nhau, - cậu nói và với tay lấy một chiếc bánh khác.
-
Tại sao cháu lại muốn
ghi nhớ?
-
Tại vì chúng ta sẽ
không bao giờ gặp lại nhau nữa, không bao giờ.
Sự rõ ràng của câu nói làm cô giật mình. Cô nhìn cậu
bé, cảm thấy hơi buồn. Rohin trông không có vẻ buồn. Cậu lật trang giấy. – Cô vẽ
tiếp đi.
Và vậy là cô cố gắng vẽ các đồ vật một cách đẹp nhất
mà cô có thể - chiếc đi văng, ghế quay, tivi, điện thoại. Cậu bé nép vào cô, gần
đến mức đôi lúc khó nhìn thấy cô đang vẽ gì. Cậu đặt bàn tay nhỏ màu nâu lên
trên tay cô. – Bây giờ thì cháu.
Cô đưa bút vẽ cho cậu.
Cậu lắc đầu. – Không, bây giờ thì cô vẽ cháu cơ.
-
Cô không biết vẽ
đâu, - cô nói. – Trông sẽ không giống đâu.
Cái nhìn ủ ê lại lướt qua khuôn mặt Rohin, cũng giống
như khi cô từ chối không cho cậu uống càphê. – Nào! Cháu xin cô đấy!
Cô bắt đầu vẽ khuôn mặt, cái đầu và mái tóc dày trước
trán. Cậu ngồi yên với vẻ trịnh trọng buồn rầu, mắt cố định về một hướng.
Miranda ước ao giá cô có thể vẽ thật giống. Tay cô chuyển động theo mắt một
cách xa lạ, giống như nó đã chuyển động cái ngày hôm đó, khi cô ở trong cửa
hàng sách, lúc cô phiên âm tên mình ra tiếng Băng-gan. Chẳng giống cậu bé gì cả.
Cô đang vẽ dở chiếc mũi khi cậu vặn vẹo trườn ra khỏi bàn.
-
Cháu chán rồi, cậu
tuyên bố rồi đi vào phòng ngủ của cô. Cô nghe thấy cậu mở cửa phòng, mở những
ngăn kéo tủ của cô và đóng nó lại.
Khi cô vào cậu bé đang ở trong tủ. Một giây sau cậu
bé chui ra, tóc rối tung, tay cậu cầm chiếc váy dạ hội màu bạc. – Cái này rơi ở
trên sàn.
-
Nó tuột ra khỏi mắc
đấy mà.
Cậu bé nhìn chiếc váy rồi lại nhìn Miranda. – Cô mặc
nó vào đi!
-
Cái gì?
-
Cô mặc vào đi!
Chẳng có lý do gì để mặc cả. Trừ lúc thử ở cửa hàng
Filene cô chưa bao giờ mặc nó cả, và chừng nào cô còn cùng Dev cô biết cô sẽ chẳng
bao giờ mặc. Cô biết họ sẽ chẳng bao giờ đi nhà hàng, nơi anh vươn người qua
bàn và hôn tay cô. Họ sẽ chỉ gặp nhau trong căn hộ của cô thôi, vào những ngày
Chủ Nhật, anh mặc đồ thể thao còn cô mặc quần bò. Cô cầm chiếc váy từ tay
Rohin, giũ nó ra dù chất vải đó chẳng bao giờ bị nhăn. Cô vươn người lấy một
chiếc mắc áo không.
-
Cô mặc nó đi! –
Rohin hỏi, bỗng dưng đứng ngay sau cô. Cậu vùi mặt vào cô, ôm eo cô bằng cả hai
tay gày gò của mình. – Cháu xin cô đấy!
-
Thôi được, - cô
nói, ngạc nhiên vì cái ôm khá mạnh của cậu bé.
Cậu bé mỉm cười thỏa mãn, ngồi vào mép giường.
-
Cháu phải chờ ngoài
kia, - cô nói, chỉ ra cửa. – Cô sẽ đi ra khi cô mặc xong.
-
Nhưng mẹ cháu toàn
cởi váy áo trước mặt cháu.
-
Thế á?
Rohin gật đầu. – Sau đó mẹ cháu thậm chí còn chẳng
nhặt lên nữa. Mẹ cháu để kệ quần áo trên sàn nhà bên cạnh giường, thành cả đống.
-
Một hôm mẹ cháu ngủ
ở phòng cháu, - cậu bé tiếp tục. Mẹ cháu bảo như thế dễ chịu hơn chiếc giường của
mẹ cháu khi bây giờ bố cháu bỏ đi rồi.
-
Cô không phải là mẹ
cháu, - Miranda nói, luồn tay xuống nách nhấc cậu bé ra khỏi giường. Cậu bé
không chịu đứng và cô bế cậu lên. Cậu nặng hơn cô nghĩ. Cậu ta treo lên cô, tay
bám chặt vào eo, đầu dựa vào ngực cô. Cô đặt cậu xuống ngoài hành lang và đóng
cửa lại. Thận trọng hơn cô còn cài chốt cửa. Cô mặc chiếc váy, ngắm mình trong
tấm gương lớn gắn sau cánh cửa. Đôi tất ngắn của cô trông kỳ dị vì vậy cô mở
ngăn kéo tìm đôi tất dài. Cô tìm đôi tất tận trong góc, đi tất rồi xỏ chân vào
đôi giày cao gót. Những sợi dây váy nhẹ như những tờ giấy trên xương đòn. Nó
hơi rộng một chút. Cô không thể tự kéo khóa được.
Rohin bắt đầu gõ cửa. – Cháu vào được chưa?
Cô mở cửa. Rohin giữ cuốn sách, thì thầm lẩm bẩm gì
đó. Cậu mở to mắt khi nhìn thấy cô.
-
Cô cần cháu kéo
giúp cô cái khóa, - cô nói rồi ngồi xuống bên mép giường.
Rohin kéo chiếc khóa lên tận trên và khi đó Miranda
đứng dậy. Rohin đặt cuốn sách xuống. – Cô trông rất gợi tình, - cậu bé tuyên bố.
-
Cháu nói gì?
-
Cô trông rất gợi
tình.
Miranda ngồi xuống. Dù cô biết điều đó chẳng có
nghĩa lý gì tim cô vẫn đập mạnh. Có lẽ khi nói về tất cả những người phụ nữ
Rohin đầu nói họ là gợi tình. Có thể cậu bé nghe thấy từ đó trên tivi, hay nhìn
thấy nó ở trên tờ bìa một tờ tạp chí. Cô nhớ lại ngày cô ở Mapparium, khi cô đứng
cách Dev một chiếc cầu. Vào lúc đó, cô nghĩ cô biết từ đó có ý nghĩa gì. Vào
lúc đó, những từ đó có ý nghĩa.
Miranda bắt chéo tay qua ngực và nhìn vào mắt
Rohin: - Nói với cô một cái gì đó đi.
Cậu bé im lặng.
-
Điều đó có nghĩa
gì?
-
Cái gì cơ?
-
Từ ấy đấy. Gợi tình
ấy. Nó có nghĩa là gì?
Cậu bé nhìn xuống, bỗng dưng trở nên rụt rè. – Cháu
không thể nói với cô.
-
Tại sao lại không?
-
Đó là một bí mật.
Cậu mím môi lại, mạnh đến mức có chỗ trở thành màu
trắng.
-
Cháu nói với cô điều
bí mật đi. Cô muốn được biết mà.
Rohin ngồi xuống giường bên cạnh Miranda và bắt đầu
dùng gót giày đá vào mép tấm đệm. Cậu bồn chồn cười khinh khích, thân hình nhỏ
bé của cậu cong lại như bị cù.
-
Nói với cô nào! –
Miranda yêu cầu. Cô cúi xuống, túm mắt cá chân cậu bé, giữ chân cậu không cho động
đậy.
Rohin nhìn cô, đôi mắt cậu như hai đường chỉ nhỏ. Cậu
cố gắng đá tấm đệm nhưng Miranda giữ chân cậu lại. Cậu bé ngã ra giường, lưng
thẳng như một tấm gỗ. Cậu lấy tay che mồm rồi thì thầm:
-
Từ đó có nghĩ là
yêu một ai mà người ta không biết.
Miranda cảm thấy những lời của Rohin len xuống dưới
da cô, giống như khi cô cảm thấy những lời của Dev cũng len dưới da như vậy.
Nhưng thay vì cảm thấy nóng người lên cô chết lặng đi. Nó làm cô nhớ lại cảm
giác lúc ở trong cửa hàng tạp phẩm Ấn Độ, giây phút cô biết, thậm chí không
nhìn vào bức tranh, rằng Madhuri Dixit, người mà vợ Dev giống, rất xinh đẹp.
-
Đó là điều bố cháu
làm, - Rohin tiếp tục. – Bố cháu ngồi cạnh một ai đó bố cháu không biết, một ai
đó gợi tình, và bây giờ bố cháu yêu cô ấy chứ không yêu mẹ cháu.
Cậu cởi giày ra và đặt chúng cạnh nhau trên sàn
nhà. Sau đó cậu lật chăn ra rồi chui vào giường Miranda, tay vẫn ôm cuốn sách.
Một phút sau cuốn sách rơi khỏi tay cậu bé. Mắt cậu nhắm nghiền. Miranda nhìn cậu
bé ngủ, chiếc chăn nâng lên hạ xuống theo nhịp thở. Cậu bé không tỉnh dậy sau mười
hai phút như Dev, hay thậm chí sau hai mươi phút cũng không tỉnh dậy. Cậu cũng
không mở mắt khi cô cởi chiếc váy màu bạc ra, mặc quần bò rồi cất đôi giày cao
gót vào tủ, cuộn đôi tất lại và đặt nó vào ngăn kéo.
Khi đã dọn dẹp xong mọi thứ cô ngồi xuống mép giường.
Cô cúi xuống cậu bé, đủ gần để thấy một ít bột trắng từ chiếc bánh nướng còn
vương lại trên mép cậu rồi cô nhặt cuốn sách lên. Trong lúc cô giở các trang
sách cô tưởng tượng những cuộc cãi nhau mà cậu bé thường xuyên phải nghe trong
ngôi nhà mình ở Montreal. “Nó có xinh không?” – mẹ Rohin chắc thường hay hỏi bố
cậu trong lúc vẫn mặc chiếc váy ở nhà mà cô ta đã mang trên người hàng tuần, bộ
mặt xinh đẹp của cô ta trở nên hằn học. “Nó có gợi tình không?” Đầu tiên bố cậu
bé phủ nhận điều đó, cô gắng thay đổi đề tài. “Nào! Nói tôi nghe!” Mẹ Rohin gầm
lên. “Nói xem trông nó có gợi tình không?” Cuối cùng thì bố cậu bé thú nhận là
cô ta xinh đẹp và gợi tình và mẹ cậu bé khóc mãi, khóc mãi trên chiếc giường
xung quanh là đống quần áo. Mắt cô ta sưng lên như mắt ếch. “Làm sao mà anh có
thể! Làm sao mà anh có thể yêu một người anh thậm chí còn chưa biết?” – cô ta vừa
nức nở vừa hỏi.
Trong lúc tưởng tượng cảnh đó Miranda cũng bắt đầu
khóc. Ngày hôm đó, khi họ ở trong Mapparium, mọi đất nước dường như đều gần đến
mức có thể chạm vào được và giọng nói của Dev nẩy bật vào những tấm kính. Từ
bên kia cầu, cách tới gần mười mét, những lời của anh vang lên trong tai cô, gần
gũi và ấm áp đến nỗi bao ngày sau nó vẫn còn âm âm dưới làn da. Miranda càng
khóc to hơn, không đủ sức dừng lại nữa. Nhưng Rohin vẫn ngủ. Cô đoán rằng cậu
bé đã quá quen với chuyện đó, quen với tiếng khóc của một người đàn bà.
Chủ nhật Dev ngọi điện nói với Miranda rằng anh sắp
đến. – Anh chuẩn bị đi đây. Anh sẽ đến đó lúc hai giờ.
Cô đang xem chương trình dạy nấu ăn trên tivi. Một
người phụ nữ chỉ vào những quả táo, giải thích quả nào là tốt nhất để làm bánh
nướng.
-
Hôm nay anh đừng đến.
-
Tại sao?
-
Em bị cảm lạnh, -
cô nói dối. Thực ra thì cô cũng chẳng nói dối nhiều lắm. Cô khóc nhiều nên bị
ngạt mũi. - Em nằm trên giường suốt buổi sáng.
-
Quả là giọng em có
hơi ngạt, - anh dừng lại một chút. – Em có cần gì không?
-
Em có mọi thứ rồi.
-
Uống nhiều nước vào
nhé.
-
Anh!
-
Anh đây, sao hả em?
-
Anh có nhớ hôm
chúng mình đi Mapparium không?
-
Tất nhiên, anh nhớ
chứ.
-
Anh có nhớ chúng
mình thì thầm với nhau điều gì không?
-
Anh nhớ, - Dev vui
vẻ thì thầm.
-
Anh có nhớ anh nói
gì không?
Im lặng một lát. – Nào, hãy nói chuyện về em đi, -
anh cười nhẹ nhàng. – Chủ nhật sau vậy được không?
Hôm qua, trong khi khóc, Miranda tin rằng cô sẽ
không bao giờ, không bao giờ quên bất cứ điều gì, - thậm chí cả cách tên cô
trông như thế nào trong tiếng Băng-gan. Cô nằm ngủ bên cạnh Rohin và khi cô tỉnh
dậy thì cậu bé đang vẽ một chiếc máy bay trên tờ tạp chí Kinh tế cô giữ lại, giấu
dưới đệm giường.
-
Devajit Mitra là ai
vậy? – cậu bé hỏi, nhìn vào dòng địa chỉ.
Miranda mường tượng Dev trong bộ quần áo thể thao
và giày thể thao đang cười vào điện thoại. Một phút sau anh sẽ xuống với vợ ở tầng
dưới và nói với cô ta rằng hôm nay anh không đi chạy. Anh đã thư giãn cơ bắp
trong lúc vươn vai rồi, anh sẽ nói vậy trong lúc ngồi xuống đọc báo. Dù sao cô
cũng thấy rất thèm muốn anh. Cô sẽ gặp gỡ anh thêm một Chủ nhật nữa, có thể là
hai, cô quyết định vậy. Rồi khi đó cô sẽ nói với anh điều cô đã biết từ lâu, rằng
như thế này là không công bằng với cô, với vợ anh, rằng họ, cả hai người, xứng
đáng với những điều tốt đẹp hơn, rằng chẳng ích gì khi kéo dài điều này.
Nhưng Chủ nhật sau trời mưa
tuyết dày đến mức Dev không thể nói với vợ là anh chạy bộ dọc theo đường
Charles được. Chủ nhật tiếp theo tuyết đã tan nhưng Miranda có kế hoạch đi xem
phim với Laxmi và khi qua điện thoại cô nói điều đó thì anh cũng không ngăn cô
đừng đi. Ngày Chủ nhật thứ ba cô dậy sớm đi dạo. Trời lạnh nhưng nắng đẹp. Cô
bước đi dọc theo con đường Commonwealth, đi ngang qua nhà hàng nơi Dev đã hôn tay cô, sau đó đi bộ hết
con đường đến Trung tâm Khoa học Công giáo. Mapparium đóng cửa nhưng cô vẫn mua
một cốc cà phê. Cô ngồi trên một chiếc ghế ở chợ bên ngoài nhà thờ, nhìn những
chiếc cột khổng lồ và mái vòm rất rộng của nó, nhìn bầu trời sáng sủa xanh ngắt
trải dài trên thành phố…
Hết
(Đã in trong tập "Người dịch bệnh", NXB Lao động, 2004. Người dịch Đặng Tuyết Anh, Ngân Xuyên)