24 tháng 2 2013

MÓN LẨU THẬP CẨM TRONG NGÀY HỘI THƠ



Đã thành thói quen, từ lâu mình thường mình hay dành ngày rằm để đi dự ngày hội thơ. Lần đầu tiên mình dự là khi có bầu cún, còn bây giờ, cún đã lớn để đi cùng mẹ. Nhớ mãi cảm giác của lần đầu tiên ấy, mình và cô bạn ngồi mãi ở chiếc ghế trong sân nhà Thái Học đến tận gần 4h chiều, khá vắng và thanh bình. Còn cảm giác lâng lâng thì kéo dài tới mấy ngày.

Năm nay mình cũng định đi sớm, nhưng vì phải đưa cô cháu gái đi khám răng nên hơn 9h mới đến nơi, đúng vào lúc chuẩn bị khai mạc. Đông nghịt. Riêng đoạn xếp hàng mua vé cũng mất khá nhiều thời gian, được cái không chen lấn xô đẩy và trẻ em dưới 15 tuổi được miễn vé. Tuy vậy, mình vẫn được chứng kiến cô bán vé gắt lên với một em sinh viên đứng ngay trước mình về vụ tiền lẻ tiền chẵn gì đó. Trang hoàng vẫn như mọi năm. Mình cũng không biết phải làm thế nào cho mới được, nhưng cứ lặp lại mãi thế này thì chán quá. Mình nhận ra rất rõ những gì được sử dụng từ năm kia, hay năm ngoái. Ví dụ như tấm phông có dòng chữ tết bằng hoa “Tinh hoa hội tụ” mình tin là của năm ngoái chẳng hạn, còn những chữ xếp bằng hoa dọc theo lối vào thì có lẽ từ năm kia. Mình vốn nhiệt tình bảo vệ môi trường, nên nghĩ rằng như thế là người ta tỏ rõ tinh thần tiết kiệm, sao lại có ý không vui nhỉ?

Qua 10 năm thả thơ, mỗi năm 50 câu, chắc bây giờ rất khó chọn được câu hay, nên những câu thơ được chọn in lên các dải lụa treo dọc đường vào chả gây được ấn tượng gì. Lác đác là những câu thơ của các nhà thơ có tên tuổi, còn lại rất nhiều nhà thơ đọc tên nghe lạ hoắc (biết đâu đây chính là lỗi của mình ít chịu đọc), có những câu thơ không những không hay mà còn gây phản cảm (cái này thì không chỉ riêng mình kêu ca mà mình nghe mấy người đi trước, đi sau mình kêu nữa: Có những đêm nằm ôm vợ giật mình…). Người đông quá, chẳng có hứng chụp ảnh nên mình cũng quên béng chụp lại cái câu này để post lên đây.

Đến thời điểm khai mạc, ở sân truyền thống là rước kiệu, là đọc Nam quốc sơn hà, ở sân trong là nhạc gì chả rõ, chỉ có điều cứ vọng ra sân ngoài này uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh. Đứng chen chân một lát, bác V. phải bế cún lên để cún xem tiết mục rước kiệu, sau đó hai chị em và cún vào sân sau. Xem một tiết mục biểu diễn của sinh viên trường Đại Nam rồi cả ba đi vào nhà Thái học phía sau. Mẹ nhắc cún, con chỉ cần cầu xin học giỏi và ngoan ngoãn.

Chủ đề chính của hội thơ năm nay là Đất nước-Mùa xuân. Ừ thì hơi nhạt, hơi sáo, hơi lặp lại chút nhưng cũng ổn. Để tìm được một tên gọi vừa sáng tạo, vừa truyền thống chắc hẳn chẳng dễ gì. Rồi triển lãm 70 năm Văn hoá cứu quốc. Biết bao cuốn sách bày ở đó đối với mình thật thân thuộc. Hoá ra bố mình mua nhiều sách thật, nên ngày còn nhỏ mình đã được đọc rất nhiều. Đối với mình, tiết mục hay nhất là đoạn Nguyễn Việt Chiến đọc bài thơ “Tổ quốc nhìn từ biển”.

Ngoài sân chính có mấy bàn viết thư pháp. Cún đứng xem mê mải, thậm chí có lúc mẹ muốn ra chỗ sân khấu nghe đọc thơ cún cũng đòi đứng lại xem viết thư pháp một mình. Mẹ xin cho cún chữ Học giỏi chăm ngoan. Trên đường đi ra cổng, tình cờ gặp một người bạn của mẹ đi dự ngày hội thơ cùng ông bố. Mọi người hỏi con xin chữ gì và dặn con phải thực sự như thế chứ không phải chỉ để treo cho vui, con trả lời “Nhưng con đã như thế rồi mà”. Thấy bạn đi cùng bố, mình hơi chạnh lòng. Mình chưa bao giờ đưa ông đi cùng mình một sự kiện như thế này. Và cũng lâu rồi mình chả đưa ông đi nghe một cái gì hay ho cả. Nhất định đợt tới, khi ông bà về chơi, mình phải thiết kế một vụ nào đó để cả nhà đi cùng nhau.

Một ngày hội thơ ầm ĩ, như một món lẩu thập cẩm và ít để lại ấn tượng. Hình như mình bắt đầu mắc hội chứng sợ đám đông. Sang năm mình sẽ không đi dự từ đầu nữa, nếu tổ chức mấy ngày như năm nay thì mình sẽ đi từ trước, hoặc mình chờ qua phần khai mạc lâu lâu mới đến. Hay lẽ ra mình nên đi nghe những tối thơ trước đó trong đợt lễ hội, khi thơ được đọc, được cảm theo cách truyền thống hơn? 

Nàng thơ ơi, chiều nàng cách nào đây nhỉ? Có một nhà thơ viết, Xuân năm nào cũng mới/chỉ mình đang cũ thôi. Làm sao để người ta cũng có thể nói, Thơ năm nào cũng mới…

Viết thêm: Hôm nay mình thấy có một cô tết kiểu tóc hơi lạ. Vội nghía thật kỹ để thực hành trên đầu cún. Rồi được một em gái rửa tặng tấm ảnh rất thú vị từ chuyến đi cùng em hồi tháng Tám.  Cảm ơn em thật nhiều. Thêm những added values của buổi đi chơi sáng nay, hehe. 

2 nhận xét:

  1. "Một ngày hội thơ ầm ĩ, như một món lẩu thập cẩm và ít để lại ấn tượng". Xin được chia sẻ với Tuyết Anh về nỗi niềm của ngày hội thơ năm nay. Nói thật, là người trong cuộc anh cũng thấy buồn nói gì TA. Chúc em tìm thấy niềm vui ở nơi không phải đông người.
    Anh-NMHK

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn anh. Chúc anh khỏe và viết đều nhé.

    Trả lờiXóa