24 tháng 2 2013

THẮC MẮC NHÂN NGÀY THƠ VIỆT NAM

(Đăng lần đầu 18/2/2011)



Đã thành lệ, những năm cuối mình thường dành cả ngày rằm tháng Giêng để đi dự ngày hội thơ Việt Nam. Nói chung có năm hay hơn, có năm kém, nhưng đó vẫn là món ăn tinh thần mà mình trân trọng.

Năm nay mình cũng lên kế hoạch như vậy từ lâu và vẫn có ý ngóng chờ. Chỉ có điều khi đọc về chủ đề chính của ngày hội, mình thấy hết cả hứng và quyết định không xin nghỉ phép để đi nữa. Dù vậy, vẫn cảm thấy áy náy nếu không ngó nghiêng chút, buổi trưa mình ghé qua đó, khi hội đã tan và mọi người về đã vãn. Lang thang trong đó chừng một tiếng, mình có nhiều thắc mắc quá.

Thứ nhất, trong sân Thái học có một cột ATM, trông rất phản cảm. Chỗ đặt gần với nơi mà có năm bác Trần Nhương ngồi vẽ tranh, ký tặng sách… Mình không thể hiểu nổi tại sao người ta lại phải đặt một cây rút tiền ở đó. Cột ATM được đặt từ bao giờ, hiệu quả thế nào? Bao nhiêu phần trăm số người biết trong đó có cột rút tiền và chủ đích mua vé vào cửa để rút? Bao nhiêu phần trăm số người tình cờ nhìn thấy và rút?... Hay ban quản lý lo xa, sợ vào ngày hội thơ dân tình muốn mua sách nhưng không mang đủ tiền. Cảm ơn ban quản lý, nhưng mình vẫn mong muốn giá Quốc Tử giám không được hiện đại hóa theo cách này thì hơn.

Thứ hai, câu “có thực mới vực được đạo” được thực hiện triệt để. Cũng trong sân Thái học có 2 quầy bán đồ ăn nhanh, xúc xích nướng, nước ngọt… Ừ, thì nghe thơ cũng cần phải no bụng chứ, tea break vốn là giữa buổi sáng, ban quản lý di tích chu đáo lo cho bụng dạ bà con. Nhưng liệu có thực sự cần thiết ở một nơi như thế không nhỉ, khi mà chỉ vài bước ra ngoài Văn miếu có vô vàn các kiểu cà phê, hàng quán, phục vụ mọi nhu cầu.

Thứ ba, hàng hoa dọc lối vào được xếp thành chữ rất đẹp. Nhưng mình muốn khóc quá vì mình nhìn mà có hiểu gì đâu? Ơ, thế “quốc chữ/ngữ” của mình là gì nhỉ? Tại sao người dân bình thường lại không đọc được cái dành cho người ta nhỉ?

Cuối cùng, “Lục bát thơ quán” kêu gọi mọi người ký để ủng hộ việc đưa lục bát thành “quốc thơ”. Mình vốn yêu thơ, nghĩ cũng nên ủng hộ một chữ. Một phút sau đó, đọc cái bài thơ của bác nào căng ở gần đó, mình muốn ngất xỉu luôn (Hic hic, hôm đó lười, không mang máy ảnh nên không chụp lại được vào đây). Mình có thắc mắc nữa là mình có đang tiếp tay cho người ta “hiếp dâm các con chữ” không nhỉ?

Một vài thắc mắc nho nhỏ. Ai giải thích giùm với, huhu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét