31 tháng 12 2013

LÀM HÀNG VỚI BẢN NHẠC CHÈO THUYỀN CỦA FELIX MENDENSSOHN



Gần như mù âm nhạc, nhưng mình nhớ tên Mendessonh từ ngày xửa ngày xưa, những ngày còn học bên Nga, khi một nốt nhạc bẻ đôi cũng chưa biết, do có một bài hát Nga rất hay, với một câu đại để thế này “sẽ chẳng khi nào em sánh bước cùng anh/ dưới điệu nhạc Mendessohn thiêng liêng ấy”. Hỏi cô bạn Nga thì mới được biết rằng đó chính là khúc nhạc Wedding March vô cùng nổi tiếng, được cử hành ở các đám cưới theo đạo Thiên chúa, khi chàng để nàng vịn tay, từ từ tiến lên Thánh đường làm lễ. 

Cái tên Mendessohn và câu hát đó gắn vào trí nhớ mình suốt từ những ngày đó, vậy nên khi thầy giáo bảo mình tập bản Venetianisches Gondellied, gọi một cách đơn giản là bản Chèo thuyền thì mình đồng ý ngay. Chắc chắn mình chỉ có sự chăm chỉ thôi, chứ năng khiếu thì chả bao nhiêu, vậy nên mình tập mỗi bản nhạc cổ điển thật vất vả. Bản này mình đánh vẫn còn vấp một đôi chỗ, nhiều đoạn chưa mượt, chỗ thì bị to quá mức cần thiết, chỗ lại nhanh quá mức cần thiết. Tóm lại, đánh như thế này là làm hỏng một tác phẩm nổi tiếng. Lại còn thu bằng cái điện thoại dở hơi, khiến âm rất chán :(. Nhưng thôi, mình chơi trước hết là cho bản thân mà, có công mài sắt như mình mãi thì cũng chỉ thành đinh thôi, chả biết có lúc nào thành kim được, hehe. Post lên đây như một món quà cho bản thân nhân dịp tiễn năm cũ, cũng là để có thêm quyết tâm tập tành.

24 tháng 12 2013

NOEL CỦA CÁC CON NĂM NAY_2013



Noel năm nay thật lắm chuyện để kể. Đầu tiên là một tối tuần trước, công chúa bẽn lẽn hỏi mẹ làm sao gửi thư cho ông già Noel, mẹ thản nhiên bảo gửi bưu điện con ạ. Nàng nhờ mẹ gửi, bắt mẹ hứa không được đọc. Hì hì, nàng đúng là một cô bé hứa hẹn sẽ biết chăm sóc, quan tâm đến mọi người. Thư của nàng thế này, “Ông già Noel ơi, cảm ơn ông năm ngoái đã tặng búp bê cho cháu. Nhưng năm nay cháu thích được một con gấu bông hoặc 3 viên ngọc cơ. Ông hãy ăn những món ăn cháu đã chuẩn bị cho ông ở trang trước, trang này. Chúc ông ăn ngon miệng.”  Kèm theo đó là các hình vẽ nào cơm, susi, gà rán, nước… Thiếu rượu! Dù vậy, nếu quả thực có ông già Noel, chắc ông già chẳng thể nào cầm lòng được trước một lá thư dễ thương thế này :).

Gửi thư đi nàng hồi hộp chờ. Mẹ thì chả biết nên thế nào, chẳng nhẽ lại mua gấu bông trong khi ở nhà gấu bông đã bị đóng gói cả túi to cho lên kho. Đôi hôm sau mẹ bảo, Hôm nay ông già Noel gọi điện cho mẹ bảo ông già tặng hai anh em một đôi vé đi xem Frozen. Nàng phụng phịu sao ông không gọi cho con. Chủ Nhật hai mẹ con đi mua áo khoác mới cho con, nàng bắt mẹ đóng gói thật cẩn thận rồi làm ra vẻ gây bất ngờ. Anh Tôm thì mê mẩn xe ô tô Suki, vậy nên mẹ mua bộ 3 xe được tặng 1 cho anh Tôm. Tóm lại hai anh em ai cũng có quà. Từ hôm gửi thư đi nàng hỏi han suốt xem bao giờ ông già Noel đến. Mẹ bảo, ông già Noel bận lắm, không có thời gian đến thăm tất cả trẻ em, nàng bảo, nhưng tại sao ông đến thăm các bạn con được mà không đến thăm con được. Mẹ bảo, ông già không thể mua cho các con tất cả những thứ các con muốn vì ông già Noel không có nhiều tiền đến thế thì Tom cãi, ông có phép thuật cơ mà, có tốn tiền mua đâu. Bây giờ ông già Noel còn đi tàu vũ trụ, viết e-mail liên lạc cho thuận tiện ấy chứ. Haiza, gậy ông đập lưng ông, mẹ chẳng biết phải làm sao :D

Nhân tiện ngân hàng chỗ mẹ hay sử dụng đề xuất miễn phí dịch vụ ông già Noel, mẹ nhờ họ luôn. Tối 23 ông già Noel đến nhà. Hai anh em sướng điên, nhảy cẫng cả lên. Nhưng chỉ vài giây sau cún phát hiện ra ngay và bảo, ơ con nhìn thấy râu giả của ông già Noel. Cậu thanh niên sau khi trao quà, dặn dò bọn trẻ xong thì không quên nói nhỏ với mẹ, sang năm chị nhớ tiếp tục ủng hộ ngân hàng bọn em nhé, hehe. Nhận quà rồi cún vẫn đầy thắc mắc, nào là mẹ ơi con thấy ông già Noel sao cứ khác khác nhau ấy, có ông râu thẳng, có ông râu lại xoăn, con thấy rõ râu giả? Ơ nhưng sao hôm nọ ông bảo tặng vé xem Frozen cơ mà? Tôm bảo hôm nay con thấy ông già Noel phóng xe máy trên đường. Mẹ lại phải giải thích có lẽ ông già Noel nghĩ lại về món quà tặng, ông già Noel cũng giống như Tôn Ngộ Không, biến hóa thành nhiều người để kịp làm mọi việc…   

Hết quà của bố mẹ lại đến quà của các cô chú cơ quan bố và bạn mẹ. Hai anh em mở quà mệt nghỉ. Tôm thì ngoài mấy chiếc xe mới lại đang mê mải với bộ Lego vừa được tặng chiều nay. Cún cũng quên luôn vụ Frozen, say mê với chú Oggy.

Thế là một năm nữa lại sắp qua rồi. Hãy enjoy những câu chuyện cổ tích của các con. Hãy tin các con ạ. Biết đâu, với niềm tin như vậy, các con sẽ thực sự được gặp những câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Mẹ yêu các con! 
 Hai anh em vui sướng bên cạnh ông già Noel :)

NOEL CỦA CÁC CON_2011

(Đăng lần đầu 26/12/20111)


Các con mong ngóng Noel suốt từ tháng 11. Đầu tháng 12, vào mấy hôm mẹ đi công tác, ở nhà bố con đã dựng cây thông lên, thật ấm cúng. Hồi Tom còn bé, có năm bác H. đóng giả ông già Noel đến tặng quà con. Con hoàn toàn tin đó là ông già Noel và vui sướng vô kể.
Đã thành lệ, lâu nay trường nào cũng tổ chức Noel cho các con nên bố mẹ chẳng phải lo nghĩ đi đâu, làm gì. Đến cả quà Tom cũng đã tự quyết, mua một món nho nhỏ từ cách đây đôi tuần, với lời hẹn là sẽ không mua thêm gì vào dịp Noel nữa. 

Trước đây khoảng 1 tuần, cô giáo lớp Tom yêu cầu cả lớp viết bài văn mô tả một món đồ chơi. Tom mô tả chiếc xe điều khiển từ xa. Sau khi nộp bài cô giáo mới thông báo rằng ai mô tả món gì sẽ được tặng món quà đó. Cậu cả tiếc hùi hụi, bảo biết thế con mô tả bộ đồ chơi game, nhưng cũng thích thú add thêm là có nhiều bạn lười, chỉ toàn tả gấu bông :). Mẹ thì nghĩ bụng, trường chu đáo thật. Trưa ngày 22, mẹ nhận được điện từ ban phụ huynh, giải thích vì Tom nộp bài hơi muộn, cô giáo để lẫn đâu đó, tóm lại là bây giờ mới thấy cậu chưa thông báo cho bố mẹ về việc phải tự mua đồ chơi, mang đến lớp trước chiều 22 và sáng 23 ông già Noel sẽ tặng. Thế là vội vàng đi tìm mua quà cho con. Mẹ mua cho con một bộ đồ chơi lắp hình Lego mà con mong ước đã lâu, gửi ở bảo vệ để sáng hôm sau mọi người mang lên lớp cho con.

Hôm 23 mẹ đi công tác, con gọi điện cảm ơn mẹ, mẹ nói mẹ có biết gì đâu. Cậu cả một mặt thì nghĩ đúng là mẹ mua, vì các bạn khác trong lớp cũng thế, thậm chí còn đi mua cùng mẹ. Nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi nghi hoặc, vì mẹ bảo mẹ có đến lớp con lúc nào đâu. Tất nhiên, dù món quà đến từ đâu thì con cũng vô cùng vui sướng, bảo mẹ đây đúng là cái con mong ước từ lâu. Hôm đó cậu cả còn hát đơn ca trước toàn trường nữa, để chuẩn bị cho vụ đi thi hát tiếng Anh (vụ này thì mẹ Tom sẽ kể lại trong một entry khác).

Cún cũng có rất nhiều các hoạt động. Nàng biểu diễn văn nghệ ở trường, rồi được bố mua cho nào gấu bông mặc váy, nào chuột Micky có thể biến thành chiếc gối và một đôi món quà ở trường nữa. Con hoàn toàn tin rằng ông già Noel đến tận nhà đặt quà cạnh gối cho con.

Thế là một năm nữa lại đã qua, các con sắp thêm một tuổi. Chẳng mấy chốc, các con sẽ hiểu rằng chẳng có ông già Noel nào cả, rằng chỉ có bố mẹ mới là những ông già Noel tốt nhất của các con. Nghĩ đến việc các con lớn thêm, vừa thấy vui lại thấy buồn. Chẳng bao lâu nữa rồi các con sẽ rời xa vòng tay bố mẹ, mà cuộc đời ngoài kia biết bao dông bão, bố mẹ chẳng thể nào che chắn cả đời.

Thôi, theo dòng suy nghĩ này mẹ sẽ lại tâm trạng mất. Chúc các con bé bỏng của mẹ một mùa Giáng sinh an lành. Hãy tận hưởng thật nhiều niềm vui, các con yêu quý của mẹ nhé.

Mẹ yêu các con và ôm các con thật chặt.

20 tháng 12 2013

KÝ ỨC NƯỚC NGA_RA ĐI VÀ NHỮNG NGÀY ĐẦU TIÊN



Tự nhủ với lòng sẽ viết về những năm tháng sống ở bên Nga, và trên thực tế mình đã bắt đầu những dòng đầu tiên từ dịp nghỉ 1/5 vừa rồi, vậy mà tới giờ, đã hơn nửa năm qua, vẫn chỉ là những đoạn tản mát và mình cũng mới chỉ viết được rất ít. Với mình, nước Nga là cả một thời tuổi trẻ với biết bao kỷ niệm mà nếu bây giờ nhắm mắt lại để hình dung, sẽ toàn là những điều khiến mình mỉm cười, dù khi đó có thể là những điều hết sức khó khăn. Chưa viết được nhiều, đành đưa từng đoạn ngắn lên đây chia sẻ với người thân và bạn bè. Biết đâu những lời động viên của mọi người lại giúp mình có thêm động lực :)
Mùa hè năm 90, mình về Sa Pa nghỉ với gia đình, chuẩn bị cho một chuyến đi dài ngày. Chuẩn bị cho chuyến đi là cả một công cuộc. Đối với những gia đình có điều kiện thì nào có nhiều nhặn gì, nhưng với nhà mình, và chắc hẳn rất nhiều gia đình khác thời đó, đó là một công việc không dễ dàng. Bọn mình đứa nào cũng chuẩn bị mang đi 2 chiếc váy bò (vì tiêu chuẩn được mang chính thức chỉ có vậy), ít áo phông cành lan của Thái, son Thái, bút kẻ mắt, đôi ba gói quần lót… Ngoài mấy thứ để mang sang đó bán như vậy, tụi mình phải chuẩn bị quần áo cho bản thân, chủ yếu vẫn là vài chiếc quần bò, áo phông, áo khoác ấm, áo len, áo dài, ủng đông và một số vật dụng cá nhân khác. Việc sắm nhiều đồ một lúc như vậy quả là một gánh nặng đổ lên đầu mẹ. Mình chả còn nhớ tổng cộng tốn bao nhiêu, hình như vài ba chỉ. Cả nhà lo lắng cho mình. Chị T. ngày đó mới lấy chồng được ít lâu, Ph. mới hơn một tuổi, chị nuôi một con lợn suốt từ Tết để đến hè bán đi cho mình toàn bộ số tiền. Chẳng còn nhớ rõ chị hay mẹ còn hẹn ai đó mua được cho mình một đôi ủng lông. Anh Nh., anh T., mỗi anh cho mình một khoản tiền chiu chắt từ những đồng tiền dạy học thêm, toàn những đồng tiền lẻ, cũ kỹ, xếp gọn gàng từng chục, từng trăm. Rồi họ hàng, hình như rất nhiều người cho mình tiền, mỗi người một ít. Sau một hồi mua mua sắm sắm, hầu như hành lý của đứa nào cũng giống nhau, một chiếc túi ba tầng và một thùng các tông :)
 
Sau khi bị hoãn chuyến bay tới 2 tuần, ngày 14/8, đám lưu học sinh chúng mình được tống cổ lên một chuyến bay cùng nhau. Năm đó có tới hơn 400 lưu học sinh đi Nga. Mình lưu mãi hình ảnh bố và chị K. đi tiễn mình. Chuyện này đã kể ở trong bài Vẩn vơ trước một chuyến bay. Phòng chờ sân bay Nội Bài khi đó bé lắm, vậy mà đối với bọn mình có vẻ thật to và hoành tráng. Mình không khóc vì phải xa nhà, nhưng tâm trạng lo sợ, hoang mang thì thật sự hiện diện. Toàn bộ máy bay chỉ chở lưu học sinh, tụi mình túm tụm thành từng toán nhỏ, lang thang ở sân bay Deli lúc chờ quá cảnh. Chắc chắn trông tụi mình khi đó vô cùng ngố. Mà không chỉ trông, tụi mình thực sự vô cùng ngố.

Đã bao năm trôi qua, mình chẳng còn nhớ bất kỳ điều gì về những công đoạn làm thủ tục ở sân bay Sheremenchevơ, ai đón tụi mình, thế nào. Nhưng không bao giờ có thể quên được những cánh rừng bạch dương dọc con đường từ sân bay về ký túc xá Bauman. Tối hôm đó tụi mình đã có thể lượn lờ một chút gần khu ký túc xá. Đang giữa hè, những cành táo ven đường trĩu quả, rủ xuống tầm tay. Những đứa bạo dạn hơn và có tiền thì đã có thể xông vào cửa hàng mua bán này nọ. Đã học tiếng Nga tới 4 năm, đọc nhiều về cuộc sống, văn hóa Nga, vậy mà mọi cái vẫn đều thật mới mẻ. Quên nỗi nhớ nhà, cả bọn trêu chọc, cười đùa. Mình vẫn nhớ vụ bọn cái T.H nấu cháo vịt, bị nhóm anh T. bỏ muối vào, làm thành một nồi cháo mặn chát, nuốt không nổi. Mãi về sau, khi đã học cùng nhau một thời gian dài, mới phát hiện ra nạn nhân, thủ phạm của vụ đầu độc này. Cách đây đôi tháng, đi ăn cùng nhau, tụi mình còn nhắc lại, cười mãi.

Đám đi Minsk (Belarussia) tụi mình khi đó khá đông, khoảng chục người học dự bị cùng nhau ở Thanh Xuân, về sau còn có thêm các em thi Olypic được chuyển thẳng sang Nga, không qua lớp dự bị ở Thanh Xuân. Từ Moscow về Minsk là chuyến tàu đêm khoảng 12 tiếng. Chẳng có ai đón, tàu về đến ga lúc khoảng 3h sáng. Tụi mình ngồi ngoài ga mãi, rồi sau cũng lọ mọ về được ốp.

Từ đây bắt đầu chuỗi ngày dài đẵng đẵng, lúc nào cũng mong ngóng tin nhà mà lá thư đầu tiên bọn mình cũng như ở nhà biết rõ phải sau đôi ba tháng mới nhận được, vì còn phải chờ tụi mình sang đến nơi, gửi thư về rồi ở nhà mới gửi sang, mà một lượt thư nhiều khi cả tháng trời. Sáng sáng, khoảng 10.30, giải lao tiết đầu tiên, tụi mình chạy ùa xuống bảo vệ xem có thư không, để rồi sau đó, đứa hớn hở, đứa ủ dột. Và có khi nhận được thư lại buồn và lo lắng hơn khi biết ở nhà vừa xảy ra điều gì đó. Đương nhiên người ở nhà không muốn người đi xa buồn, nhưng có những tin không thể dấu. Hơn nửa năm sau khi sang, mình nhận được tin bố mình bị ung thư, nhưng may mắn đã qua đợt chạy chữa, giờ bố mình chỉ mong một điều duy nhất, chờ đến khi mình được về phép giữa kỳ, được nhìn mình một lần cuối (Ơn trời, hơn 23 năm đã qua kể từ cuộc đại phẫu thuật khủng khiếp và lá thư gây đau tim ấy, giờ thì mình sắp về Sapa kỷ niệm ngày bố mình được 85 tuổi :D)

Vậy là mình đã bị quẳng vào một thế giới hoàn toàn xa lạ mà mình chưa được chuẩn bị kỹ càng. Chẳng có một con đường nào khác ngoài việc tiến lên phía trước. Tất cả mới chỉ là bắt đầu của những năm tháng tuổi trẻ với biết bao kỷ niệm. Không phải kỷ niệm nào cũng ngọt ngào, thậm chí còn có quá nhiều khó khăn là đằng khác, nhưng bây giờ, khi hơn hai chục năm đã trôi qua, mình hầu như chẳng còn nhớ gì nhiều về những khó khăn, đau khổ mà chỉ nhớ tới những điều tốt đẹp đã qua.

16 tháng 12 2013

TUYẾT THÁNG 12



Cậu em trai mình có một câu nói nổi tiếng trong nhà "Tuyết của người ta thì trắng, tuyết nhà mình thì chẳng trắng gì cả". Hehe, hàm ý là da mình cũng có phần hơi nâu. Đấy là sau khi gia nhập WTO người ta gọi thế cho đúng kiểu hội nhập, còn ngày xưa thì dùng từ "đen" cơ :). Mình tin là cậu ấy nhầm rồi, vì hồi trẻ mình chả bị chê da xấu bao giờ. Hic hic, còn bây giờ thì không dám chắc.

Nhưng hôm nay thì muốn khoe tuyết trắng chứ không "làm hàng" gì tuyết đen cả. Hôm qua chị T. ý ới từ lúc chiều bảo tuyết đang rơi đây này. Rồi tình cờ chị T.L bạn mình đang có mặt trên Sapa, nghỉ tại nhà ông bà, post lên bức ảnh khu vườn. Mình nhớ Sapa quá. Bao ký nước tuổi thơ và nước Nga lại tràn về.

Mình vẫn còn nhớ những lần tuyết rơi khi mình còn bé. Đã mấy ngày liền, mỗi buổi sáng muốn lấy nước tụi mình phải dùng chiếc gáo tôn đập lên mặt bể để phá lớp băng mỏng. Một hôm nào đó,  trời lạnh mà cứ rực sáng lên, rồi tuyết bắt đầu rơi. Hoặc một buổi sáng, mở cánh cửa, tụi mình sững sờ trước mặt sân phủ đầy tuyết trắng xóa, dày đến 10-15cm. Hai cây chanh bên cổng nhà mình trĩu các quả màu vàng ươm đội mũ tuyết. Các vườn rau, có thể là xu hào, bắp cải, lá phủ đều một lớp tuyết mỏng. Rồi sau đây tất cả đám rau đấy đều bị héo và sẽ phải trồng lại. Dù rất lạnh, dù quần áo ấm tất nhiên là chẳng đủ, đối với bọn trẻ con tụi mình, đấy vẫn là một ngày hội. Tụi mình ăn tuyết, băng đọng trên lá cây, ném tuyết vào nhau, cho tuyết vào cổ áo nhau. Có lần bố dẫn bọn mình ra nhà bác Đôn chơi vào một ngày tuyết như vậy. Chỗ cái hủm gần nhà bác tuyết phủ rất sâu, chắc cả mét. Chẳng thế nào nhớ nổi đó là khi mình mấy tuổi, nhiều khả năng chỉ 7-8 tuổi. Vui thật là vui!

Kể từ khi vào cấp II mình hầu như không còn ở Sapa, xa hoàn toàn với những mùa đông rét buốt, nên cơn mưa tuyết đầu tiên vào đầu tháng 10 ở nước Nga năm 90 vẫn là một kỷ niệm nhớ mãi. Cả bọn nô nức đi chụp ảnh, nặn người tuyết, ném tuyết vào nhau, chưa hình dung những mùa đông đằng đẵng nước Nga sẽ nặng nề đến cỡ nào, và cũng vì thế hằn sâu vào ký ức đến thế nào. Cũng như mình sẽ chẳng bao giờ có thể quên những đỉnh núi hùng vĩ thuộc dẫy Kapkaz đầy băng tuyết phủ giữa mùa hè, nơi mình đã leo lên độ cao tới 4.800m. 
  
Nơi mình sống bây giờ chẳng bao giờ có tuyết. Tuyết là một ngày hội cho rất nhiều người. Suốt từ tối qua đến giờ, tin tức, hình ảnh về tuyết tràn ngập các trang mạng, đặc biệt là facebook. Mọi người đổ xô lên Sapa xem tuyết. Mẹ mình gọi điện bảo tuyết dày lắm con ạ, nhiều chỗ tuyết phủ kín cây cối, ngói trên mái nhà tuyết cũng phủ kín. Ừ, thôi thì sẽ có một số người sung sướng được ngắm khung cảnh kỳ thú, và rất nhiều người khác phải chịu đợt lạnh buốt đến cỡ nào, trong những điều kiện hết sức tồi tàn. Biết làm sao được, cuộc sống vốn chưa bao giờ công bằng.

Phóng viên thường trú của mình chưa gửi ảnh về. Mấy năm trước phóng viên đi chụp ảnh tuyết với bố, năm nay phóng viên có vẻ đang định làm bộ ảnh cưới độc giữa mùa đông nên làm gì còn nhớ mà gửi ảnh cho dì :). Đành post lại lên đây những tấm ảnh từ đợt tuyết rơi tháng 3 năm 2011 để đỡ nhớ Sapa và những mùa đông năm xưa.
  Thị trấn chìm trong tuyết

 Tuyết phủ trên lá cây

Trong ký ức tuổi thơ của mình, đó là những quả chanh vàng ruộm, đội chiếc mũ tuyết trắng
 Phóng viên thường trú của mình năm xưa, xinh ơi là xinh :)
 Còn năm nay, có vẻ như phóng viên thường trú đang âm mưu một bộ ảnh cưới độc :P

 Cảnh đẹp như trong một bức tranh thủy mặc

 Tuyết năm nay đây (Ảnh: T.L)
 Phong cảnh không khác châu Âu.