Theo lịch, năm nay nhà mình về bên ngoại ăn Tết,
vậy nên tuần trước cả nhà đã có chuyến đi Thái Bình thăm ông bà nội. Khối điều
hay ho mà mình chưa có lúc nào ghi lại. Vé cho chuyến đi Sapa thì mình đã đặt từ
khá lâu. Ban đầu định tối 28 đi rồi tối mùng 2 về lại Hà Nội. Ông chồng bảo, Tết
năm nay nghỉ dài, em về Hà Nội sớm làm gì. Ôi chao, được lời như cởi tấm lòng,
mình vội vàng đổi vé về sang mùng 4 Tết, dù rằng mỗi vé mất thêm một số tiền.
Hì hì, được ở thêm với ông bà 2 ngày, vài trăm là muỗi :-).
Đã đi con đường Lao Cai – Sa Pa đến thuộc từng
đoạn cua, khúc rẽ, vậy mà cái cảm giác mong chờ để chóng về đến nhà thì lần nào
cũng vậy. Đang ngồi trong lòng mẹ, chợt cún bảo, cứ cách một năm mình mới về ăn
Tết với ông bà một lần, thế hai năm nữa mình mới được về ăn Tết với ông hả mẹ,
tự dưng nước mắt mình lại rơm rớm, nghĩ đến chuyện liệu Tết năm sau nữa mình
còn được gặp ông không. Ông đã nhiều tuổi, yếu và bệnh tật, lần nào mình về gặp
ông cũng hoàn toàn có thể là lần cuối :-(.
Cảm giác về nhà với ông bà thật ấm áp, ngọt
ngào biết bao. Bà bảo đã suốt hơn chục ngày nay ông cứ ngóng, đếm từng ngày chờ
con cháu về, ngày nào cũng nhắc. Mấy chị đều ở gần nên vì thế chẳng ai về ở hẳn
với ông bà lâu như mình. Đã từ hai chục năm, năm nay ông bà mới không có người
giúp việc, vậy nên giờ đây, mỗi khi về mình lau chùi nhà cửa, cơm nước cho ông
bà. Dù thế, công việc chả có bao nhiêu, mình vẫn thoải mái thời gian ngủ nướng,
lang thang trong vườn, đọc truyện, ngồi nói chuyện với ông bà và bữa nào hai bố
con cũng chén thù chén tạc :-). Lần này, tuy là Tết
nhưng cũng chả bận hơn ngày thường bao nhiêu. Bánh chưng bao giờ bà cũng gói từ
24-25 Tết. Bà nuôi một bầy gà, bác T. mang đi thuê mổ, nem thì đã có bác K.
gói, rán sơ cho bà mấy chục cái. Giò, chả, lạp xường chả đến lượt mình phải lo.
Măng đã ninh một nồi ngon lành. Thịt đông đã nấu. Tóm lại, dù không có người
giúp việc thì buổi tối cả nhà cũng chỉ ngồi bên lò sưởi nói chuyện, đọc truyện,
đám trẻ con thì đòi sang nhà bác T. ngay từ tối đầu tiên, chó mẹ chả cần phải
trốn, hehe. Rồi ngày hôm sau, khi mẹ không thể đưa đi thì hai đứa trẻ đã tự dắt
nhau đi bộ khoảng gần cây để đến nhà bác chơi, rồi đến bữa lại tự dắt nhau về.
Sáng 30, sau khi ăn sáng cùng ông bà, nhớ lại
chuyến đi dạo cùng ông 2 năm trước, dù chả dám nghĩ ông còn đủ sức đi một vòng
như vậy, mình cũng bảo bà hay con rủ ông đi Hàm Rồng, không ngờ bà ủng hộ ngay.
Bà bảo, con về đưa bố đi chứ mẹ chả đưa bố đi được. Nài nỉ mãi bà cũng không
đi, bà bảo chân đau, hì hì, dù ngày nào bà cũng phăm phăm leo lên leo xuống
không biết bao nhiêu lần, hết chợ rồi lại lên vườn với đàn gà. Thế là bà ở nhà,
còn nhà mình sung sướng cùng ông đi Hàm Rồng.
Sapa sáng 30 Tết nắng rực rỡ, gần trưa thì nhiệt
độ lên đến khoảng 22-25. Vườn lan mùa này ít hoa nhưng nhiều cây đào đã nở rộ
bên cạnh những cây khác còn đang hoàn toàn trụi lá, nụ mới chỉ rất nhỏ. Trên nền
trời xanh ngăn ngắt, mà đối với mình, hình như chỉ Sapa mới có màu trời xanh kỳ
lạ đến thế, nổi bật những đỉnh nhấp nhô của dãy Hoàng Liên Sơn. Mùi mùa xuân,
phải gọi thế mới đúng, hay mùi cây cỏ từ ký ức tuổi thơ làm mình phê như vừa
dùng mấy viên thuốc lắc liền, hehe.
Cả nhà đi chậm rãi cùng ông, mình cứ luôn bảo,
bố đi thật chậm thôi, hễ bố mệt thì cả nhà quay về ngay, vậy mà ông chả tỏ vẻ
gì mệt mỏi. Lên được đến vườn lan thì mình cũng hơi hoảng chút, gọi điện cho
bác K. hỏi có cho ông đi tiếp không hay để ông về. Bác cười giòn bảo, việc quái
gì, ông thích cứ để ông đi. Đến được vườn hoa trung tâm mình đã mừng lắm rồi,
coi như chiến công, nhưng ông cứ đòi đi tiếp. Gọi điện cho bà, bà bảo, ôi con cứ
đưa bố đi, bố thích mà mẹ chả đưa được. Hehe, thế thì đi tiếp thôi :-).
Cứ chầm chậm như vậy, nhà mình lên đến tận sân
mây. Đến gần đó thì mình khoái quá, nhất định phải gọi điện trêu chọc bác T.
Mình bảo, bác xem có ai lấy chồng mà còn được ăn dầm nằm dề ở nhà bố mẹ cả tuần
không. Bác có ghen không, em đang đi dạo với ông trên Hàm Rồng đây này. Bác cười
ha ha bảo, ông mà đau chân thì dì cứ liệu hồn. Thế là mình quay sang bảo cún,
ông mà đau chân là tại con đấy, con cứ quẩn chân ông, để bố mẹ không đỡ được
ông cẩn thận. Lúc sau cún cứ bảo, mẹ ơi ông mà đau chân thì mẹ không được trách
con đâu nhé. Lúc về gần đến nhà, nàng năn nỉ ông mấy lần liền, ông ơi ông đừng
đau chân nhé. Yêu nàng quá cơ.
Suốt dọc đường đi, mình tranh thủ chụp cho ông
cháu bao nhiêu ảnh đẹp. Cậu con trai thì nhất định không cho mẹ chụp, chả bù
cho nàng công chúa thì ngược lại, tạo dáng mọi lúc mọi nơi. Ở một chỗ ngồi nghỉ,
có chú ngựa được buộc gần đó, nàng bắt mình chụp với lý do đây là lần đầu tiên
con nhìn thấy ngựa, mẹ phải ghi lại kỷ niệm của con chứ. Và nàng chỉ đạo mẹ viết
blog thế này “Cún nhìn thấy một con ngựa trắng đẹp ơi là đẹp và đòi mẹ chụp ảnh”.
Đã ngần này tuổi mà hình như năm nay là năm đầu
tiên mình phụ trách mâm cơm cúng chiều Ba mươi cũng như mọi mâm cơm cúng những
ngày sau đó. Được cái nhiều món đã làm từ trước nên thường chỉ một loáng là
xong. Ngồi bữa cơm chiều tất niên với ông bà, thấy thật bình yên, thật ấm cúng.
Bà bảo, rồi cũng phải giải phóng cho các con, chứ cứ thế này chả bao giờ được
ăn Tết ở nhà mình. Mẹ ơi, chúng con chả có nhu cầu ăn Tết ở nhà mình, chừng nào
ông bà đôi bên còn thì chúng con sẽ lần lượt về ăn Tết với ông bà nội ngoại. Nghĩ
đến chuyện ông bà đã cao tuổi, rồi sẽ đến lúc mình không được ngồi ăn cùng ông
bà nữa, mình lại thấy nghèn nghẹn.
Thế là năm cũ đã qua, một năm mới lại đến rồi. Chả dám cầu
mong gì nhiều, chỉ mong ông bà mạnh khỏe để chúng con có chỗ đi về. Ông bà ơi,
đấy là điều tất cả chúng con đều cầu mong.
Để năm nào chúng con cũng được tụ tập đông đủ, ăn với ông bà bữa cơm,
nhìn ông đi hết bàn này sang bàn khác, cầm ly rượu mà mắt rưng rưng, rồi vỗ ngực
tự xưng tôi là ông già mười sao. Ông cố chờ thêm ít nữa nhé, đám cháu chẳng mấy
chốc sẽ biến ông thành ông già hai mươi sao, để rồi cả nhà chen mãi mới vào được
khung hình ảnh Tết mà năm nào ông cũng muốn chụp cùng con cháu.
Còn sau đây là phóng sự ảnh buổi đi chơi của cả nhà cùng ông :-)
Lúc mới bắt đầu đi, cún tạo dáng trong khuôn viên Khách sạn Công đoàn
Cún thích quấn quýt bên ông, chả như anh Tôm, mải chạy nhảy đến cả rách toạc quần :-)
Công viên ngày cuối năm rất vắng, thấy có một cô hướng dẫn đi cùng hai người khách, mình vội vàng nhờ chụp ngay cho cả nhà một kiểu
Tạo dáng giữa vườn lan, duyên dáng hệt như một nhành hoa
Hai năm rồi ông mới lại được lên Hàm Rồng, ông cười phớ lớ
Nàng tiên nhỏ của nhà mình giữa công viên đá
Đoạn này là cún chỉ đạo nghệ thuật cho mẹ đây
Cún lúc nào cũng thích chụp ảnh với Dad
Mình cũng tranh thủ tạo dáng, mà nhiều trong số đó là tác phẩm của cún. Cún bảo, chụp ảnh cho mẹ là vinh dự của con, ặc ặc
Bầu trời xanh đến kỳ lạ của Sapa
Thêm bức ảnh chụp sau bữa trưa ngày mùng hai Tết. Năm nay do chúc rượu nhau quá nhiều, chả còn đủ thành viên do một số người đã phải đi nằm ngay sau bữa tiệc :-)
Thêm bức ảnh chụp sau bữa trưa ngày mùng hai Tết. Năm nay do chúc rượu nhau quá nhiều, chả còn đủ thành viên do một số người đã phải đi nằm ngay sau bữa tiệc :-)