Bài này cô bạn mình
viết cách đây đã gần chục năm. Xin phép cô bạn đưa về trang của mình. Một
bài viết thật cảm động, chứa chan tình cảm, chẳng nói gì to tát mà có thể khiến
người đọc hiểu. Tôn trọng cô bạn, dù muốn chuyển màu phông chữ mình
cũng không làm. Văn là người, người cũng là văn. Điều này thật đúng với cô bạn
mình, giản dị, lặng lẽ nhưng không hề tầm thường. Nếu so sánh, mình sẽ muốn so
sánh cô bạn mình với một bông hoa oải hương, đẹp giản dị mà đầy nồng nàn.
Bạn viết về mẹ của
bạn, mà dường như có cả mẹ mình, mẹ biết bao người trong đó. Chẳng nói được
thành lời, xin mượn lời cô bạn để tỏ tấm lòng với mẹ.
Về
mẹ
Vũ
Thị Thanh
Tôi
rời mẹ xa nhà từ những năm mười hai mười ba tuổi để đi học lớp chuyên, những
năm cấp ba trọ học, rồi hơn 6 năm học đại học ở nước ngoài. Về nước lại vào làm
việc tận miền Trung. Đi lấy chồng cũng quê xa biền biệt. Đến bây giờ nhìn lại
quãng thời gian đã sống ba mươi mấy năm của cuộc đời, ngậm ngùi thấy được gần
mẹ không đầy một nửa.
Đến
bây giờ tôi vẫn không quên những hình ảnh khi tôi chừng 10 tuổi, chiều chiều
thường bế em út chạy tận cầu sông đón mẹ đi dạy học về. Lúc ấy bao giờ mẹ cũng
xuống xe, cho em út ngồi lên ghế sau xe và dắt bộ đi về cùng tôi. Dáng mẹ thanh
thoát, mảnh dẻ, mùa đông mẹ hay mặc chiếc măng tô san màu vàng nhạt, là chấm
điểm để tôi nhìn thấy mẹ từ xa trên bờ sông trước làng. Những năm ấy tôi nhớ
trông mẹ vẫn còn trẻ lắm, dù là đã có 6 đứa con nheo nhóc vào cái thời mà cả
nước khó khăn. Những lần mẹ nhào đất đóng cay để xây bếp, hai bắp chân trắng
muốt bê bết đất. Những ngày chủ nhật, tôi và mẹ đội nón hái chè cả buổi sáng.
Rồi mẹ lúi húi sao chè trong cái chảo to. Cái bếp lợp tranh khói um, mồ hôi
trên mặt mẹ thi nhau giọt xuống như mưa. Có lẽ tôi chưa bao giờ thấy ai nhiều
mồ hôi mặt như thế. Mùa hè những khi ở nhà mẹ hay vắt khăn mặt trên vai để lau
mặt. Chiếc khăn lúc nào cũng ẩm mồ hôi của mẹ. Rồi mẹ đèo gạo cho tôi đi học
chuyên xa nhà, mẹ vay tiền để cho các chị đi xem triển lãm Mỹ thuật ngoài Hà
Nội. Đôi tay mảnh dẻ của mẹ hết đan thuê lại bóc lạc. Những năm học cấp hai tôi
ốm liên miên, giữa đêm, những cơn hen xuyễn làm tôi không thở được, mẹ đỡ tôi
ngồi dậy, bàn tay mẹ đấm nhẹ nhàng vào lưng cho tôi nhẹ thở. Sáng ra, cất cơn
hen, mẹ nấu nước lá thơm rồi tắm cho tôi như là tôi còn bé lắm. Thế mà
ngày ấy dưới tôi còn những ba đứa em nhỏ. Tôi không hiểu làm sao mà mẹ có
thể kịp làm được tất cả mọi việc. Mẹ dạy tôi tập thêu, tập đan. Khi tóc tôi hơi
bắt đầu dài mẹ mua riêng cho tôi chiếc lược sừng đen nhánh làm tôi sửng sốt vì
mừng rỡ. Những buổi tối, mẹ vừa đan len vừa hát những bài hát Trầu Cau, Làng
Tôi… cho chúng tôi nghe bằng giọng rất trong. Mẹ đọc thơ Mưa từ vòng ngọc của
Phạm Thiên Thư, Đất nước của Nguyễn Đình Thi, rồi những bài thơ đời Đường do
Tản Đà dịch, mẹ kể chuyện về các hoạ sỹ mà mẹ được học ở trường… Rồi mẹ cười,
ánh mắt rất tươi, hàm răng trắng loá.
Năm
tháng trôi đi cùng những nỗi vất vả hằn trên vai mẹ. Đến lúc hai chị và cả tôi
chớm thành thiếu nữ thì tôi bỗng bàng hoàng nhận ra mẹ đã già đi từ lúc nào
chẳng rõ. Cái dáng thanh thoát mảnh dẻ của mẹ ngày nào thành tất tưởi, vội vã.
Mẹ đi lúc nào cũng như chạy. Quần áo thì toàn màu tối. Phiếu vải mẹ dành may
quần áo cho hai chị lớn. Tôi bấy giờ đã học lớp 11 rồi. Nhà có 3 chiếc áo gụ
nâu, tôi cùng mặc chung với mẹ. Thế mà ở lớp bạn bè khen tôi mặc áo nâu đẹp vì
da trắng, làm tôi cứ thích mặc mãi. Rồi bao nhiêu chuyện hồi ấy diễn ra:
Hai chị thi trượt đại học tới năm thứ 2, nhà nước đổi tiền, bố hàng chục năm
không có sổ gạo, rồi trượt giá … Cuộc sống ngày ấy sao mà khốn khó, thiếu ăn
triền miên. Thế nhưng không thấy mẹ kêu than một lời, và không hề mắng các chị
lúc biết tin thi trượt. Khi giận, mẹ chỉ mắng các em nhỏ hay nghịch thôi, chưa
bao giờ tôi thấy mẹ giục chúng tôi học bài, hay mở vở kiểm tra bài của chúng
tôi. Bao giờ mẹ cũng tin tưởng, để chúng tôi tự nguyện tự giác.
Không
phụ lòng mẹ, cả 6 chị em chúng tôi đều đã nên người, ngoài chị cả đi xuất khẩu
lao động ở Nga vào những năm khó khăn, năm chị em tôi đều vào đại học, ra
trường có việc làm. Rồi cả 6 chị em lần lượt yên bề gia thất. Công mẹ thật trời
biển.
Tôi
là phận gái, tính tình đa cảm, nông nổi, cả tin. Đi ra cuộc đời vấp ngã không
chỉ một lần, mất lòng tin không chỉ một lần, rồi lại tự gượng dậy, lại đi, lại
vẫn thấy tin yêu cuộc sống. Mẹ hiểu hết, không một lời trách mắng, không một
lần đả động. Dẫu có buồn, nhưng không bao giờ mẹ nói, cũng chẳng khuyên, như
ngày thơ bé, mẹ luôn cho tất cả chúng tôi được tự ý trong mọi chuyện. Không
phải mẹ đứng ngoài cuộc, mà tính mẹ là thế. Mẹ chỉ hiểu, chia sẻ, cảm thông.
Nhưng không can thiệp. Nhà có 6 chị em mà không có dâu, rể nào do mẹ chọn lựa,
không phải tất cả đều như ý, nhưng ai cũng được mẹ tôn trọng và thương như con
đẻ.
Sau
này, khi đã trưởng thành, đi làm, đặc biệt là khi về nhà chồng, tôi mới hiểu mẹ
đã yêu chúng tôi biết chừng nào. Bởi vì khi cho chúng tôi tự định đoạt
cuộc đời mình trong mọi chuyện, mẹ đã lần thứ hai ban cho chúng tôi cuộc sống.
Tôi được chứng kiến bao nhiêu người khổ sở, u ám chỉ vì áp lực gia đình. Bạn bè
tôi có những đứa được cha mẹ ấn định cho không chỉ ngành nghề, bạn chơi, mà còn
cả chỗ làm cho đến việc chọn vợ chọn chồng, rồi cách nuôi dạy những đứa trẻ mới
sinh và bao điều khác trong cuộc sống. Thế mà cái áp lực kinh khủng ấy lại luôn
nhân danh tình yêu và trách nhiệm.
Tôi
viết những dòng này khi đã làm mẹ, và đứa con đầu lòng của tôi cũng là con gái.
Ở nơi xa, nghĩ về mẹ mà thấy rưng rưng: Mẹ đã không chỉ sinh ra tôi, mẹ
còn cho tôi nguyên vẹn cuộc sống để tự tôi tìm ra vẻ đẹp của nó. Và càng đi xa,
lòng tôi lại càng quay về với mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét