13 tháng 7 2013

VÀI DÒNG TẢN MẠN VỀ CAMBODIA


(Đăng lần đầu 9/11/2012)


Chưa từng đến Cambodia, trong hình dung của mình, đó là đất nước của điệu múa Chăm đầy quyến rũ mà mình đã được xem ở Mỹ Sơn, của Angko huyền bí đến nghẹt thở, của những truyền thuyết đầy mê hoặc, lôi cuốn.
 
Đối với mình, Cambodia là một điểm must be visited, nhưng cũng biết rằng bọn trẻ còn nhỏ, sẽ phải chờ tụi nó lớn hơn. Thật may, tổ chức mình có văn phòng ở Cambodia, và mấy ngày vừa rồi mình được lang thang ở Cambodia trong một chuyến công tác mang tính trao đổi, tìm hiểu công việc của hai văn phòng.

Vẫn chưa có máy bay thẳng từ Hà Nội đến Phnom Pênh, tụi mình phải bay qua Viengchan, một sân bay bé xíu xìu xiu, được cái chặng bay nào cũng rất ngắn, chỉ trên dưới một tiếng đồng hồ nên rời khỏi Hà Nội lúc gần 10 sáng thì chỉ đến 2h chiều tụi mình đã được check-in ở khách sạn. Tranh thủ lúc trên máy bay, mình đọc Lonely Planet, và phì cười với chỉ dẫn về tên đường phố và cách đánh số nhà ở Phnom Pênh, rằng đường phố theo kiểu bàn cờ, được đánh số nên khá dễ tìm, ngược lại, số nhà thì khác hẳn, đánh loạn xạ, ví dụ, có thể từ 416 hạ xuống 410 rồi nhảy vọt lên 460 chưa biết chừng, rồi tới mấy nhà cùng một số trên một con phố. Trên đường từ sân bay về, tụi mình ngay lập tức kiểm tra điều đó, đúng y chang như trong sách, và không chỉ trên một con phố mình đi qua :).

Ngày đầu tiên sang đến nơi sớm, tụi mình tranh thủ đi chợ Russian market mà mọi người bảo quần áo đẹp và rất rẻ. Thất vọng tràn trề, mình tự nhủ sẽ không bao giờ để bản thân bị cuốn vào mấy cái vụ mua sắm kiểu này nữa. Đã thế, cô bạn đồng nghiệp còn lôi mình đi chợ đêm bằng được. Đương nhiên là không có gì khá hơn. Chợ nhỏ xíu, hàng hóa nghèo nàn, được cái giá cả thì rẻ, vì chất lượng tương đương .

Hơi thất vọng chút với một Phnom Pênh tuy thông thoáng hơn Hà Nội chút nhưng lại khá bẩn thỉu. Con đường dọc bờ sông nhiều đoạn rất khai, rác rưởi nhiều, bờ sông chưa được kè. Phương tiện giao thông rất tệ, khách du lịch lẻ thường hay dùng tuk tuk, người dân thì đi lại hoặc bằng xe máy mà khá thường xuyên chẳng đội mũ bảo hiểm gì cả, hoặc thế này vì chưa có xe buýt:

Dù không quá nhiều ấn tượng nhưng rõ ràng vẫn có một số điểm ở Phnom Pênh rất đáng để xem. Tranh thủ những lúc có thể, mình đã đi thăm được Hoàng cung, chùa Vàng (mà chẳng hiểu sao sách hướng dẫn du lịch và bản đồ lại gọi là Silver Pagoda, hì hì), Bảo tàng Quốc gia và lượn lờ phố xá khá nhiều do mình ở một khách sạn ngay trung tâm.
Hai cây hoa thala/sala (còn gọi là hoa vô ưu) được trồng ngay trong cổng vào Hoàng cung. Đây là giống hoa thường trồng ở chùa, thân gỗ, hoa mọc theo thân và cả tít trên cành cao, rất đẹp, quả to như quả dừa:

Hoàng cung nhìn từ con đường phía bờ sông:
Một góc trong Hoàng cung:
Những bức tường được vẽ tranh trong Hoàng cung, hẳn ngày xưa vô cùng đẹp đẽ mà giờ đây đã bị thời gian hủy hoại, làm mình nhớ đến những bức tranh tường ở Vatican hay ở điện Lourve:

Toàn cảnh chùa vàng, với mô hình Angko Wat phía trước:
 Một ngọn tháp trong hoàng cung, nơi lưu giữ tro của nhà vua:

Bảo tàng quốc gia:

Những điểm du lịch nổi tiếng khác ở Phnom Pênh là Cánh đồng chết và nhà tù Toul Sleng, nhưng vốn nhát, mình không dám đến đó.
Ở Cambodia, hoa sen là hoa để dâng lên Phật. Hoa sen được trồng ở khá nhiều nơi. Có hoa sen giống Việt Nam, cũng có một loại sen khác mà đầu cánh hoa hơi khác với hoa tại Việt Nam. Tại các khách sạn/nhà hàng lớn, thường người ta cắm một bông sen vào cốc như thế này, trông đẹp một cách độc đáo, những cánh ngoài cùng được cuộn lại, tạo nên ấn tượng về một loài hoa lạ:
Đức Vua của Cambodia mới mất được vài tuần. Hàng ngày, rất nhiều người dân đến Hoàng cung dâng hoa sen lên cúng như thế này:
  Bán hoa để cúng trước cổng Hoàng cung:
Trước khi đến Phnom Pênh, mình cũng chẳng hề để ý đến một chi tiết khá thú vị về con sông Tonle Sap chảy qua thành phố này, con sông cứ mỗi năm lại thay đổi dòng chảy 2 lần, vào mùa mưa thì nước từ sông Mekong chảy vào đây, và vào mùa khô, nước từ sông Tonle Sap lại chảy ngược trở lại sông Mekong.
 
Không chỉ dừng ở Phnom Pênh, mình còn được đến 2 tỉnh khác, Prey Veng, cách Phnom Pênh khoảng 90km và Champong Kam, cách thủ đô khoảng 150 km. Phong cảnh trên đường đi đến Prey Veng và Champong Kam thật đẹp. Trải dài hai bên đường là những cánh đồng lúa điểm các hàng cây thốt nốt, một quang cảnh vô cùng đặc trưng của Cambodia và rất nhiều những đầm sen nho nhỏ.
Bình minh trên sông Mekong, đoạn chảy qua thị trấn Kampong Cham:
Cánh đồng lúa và thốt nốt:

 Cánh đồng lúa ở đây đã vàng hơn:


Rồi nào là sen:
Ở Cambodia tới hơn 5 ngày nhưng quả thực những gì mình xem được là quá ít. Mình vô cùng tiếc đã không quyết tâm đi  xem một buổi biểu diễn nào, cũng không muốn ở lại thêm để đi Siem Riệp ngắm Angko. Coi như đây là một chuyến try-out và dành những điều đó cho một chuyến đi trọn vẹn hơn với cả gia đình.

Hì hì, còn đây là làm hàng tý, sau khi đi chán chê, tụi mình tạo dáng chụp ảnh cho nhau. Ảnh chụp trong khuôn viên Viện Bảo tàng Quốc gia:
 Ừ, còn một chi tiết. Theo một bảng xếp hạng mình xem, mức độ tham nhũng của Cambodia còn khủng khiếp hơn ở Việt Nam nhiều, và mình cứ lẩn thẩn tự hỏi, chẳng nhẽ còn có thể tệ hơn Việt Nam, và tệ hơn là tệ hơn thế nào nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét