Đọc bài này một lần, từ rất lâu rồi và mình bị ám ảnh mãi. Sống xa
bố mẹ từ nhỏ, tính đến giờ, đã quá nửa đời người từ lâu mà thời gian mình được
ở bên bố mẹ tính theo năm có lẽ chẳng hết số ngón trên hai bàn tay. Đọc và
không dám nghĩ, đời này mình còn được gặp bố mẹ mấy lần nữa. Năm nay mẹ mình 70 tuổi. Đã lên kế hoạch từ lâu để cả nhà về dự sinh nhật bà, cùng ông bà, các anh chị, các cháu ăn bữa cơm gia đình, vậy mà vì một tính toán sai lầm, giờ mình chết dí như tù nhân trong nhà, và đương nhiên chẳng thể về Sapa vào cuối tuần này. Post lại bài này lên đây, nước mắt mình không dưng mà chảy. Và mình biết, rất nhiều người bạn mình cũng chẳng ngăn nổi nước mắt khi đọc bài này. Thương mình, thương nhiều những người bạn mình sống cách xa bố mẹ tới nửa vòng trái đất, và chẳng dám nghĩ tiếp...
Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?
Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào.
Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự
hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn
sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố
mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần
gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể
ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính
giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi
lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời
gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố
thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo
lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó
đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để
ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu
thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự
quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Trên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống
với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được
gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta.
Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng
chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực.
Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm
ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm
cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài
lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng
chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành
cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ
được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là
"hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi
trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả
các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay
mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về
thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là
"chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay
"thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố
mẹ bao nhiêu lần?
Nguồn: Vnexpress (Theo Thái Lộc An Khang's blog)
Gửi chia sẻ với Tuyết anh bài thơ anh viết đã lâu:
Trả lờiXóaVỀ...
Thèm về bên mẹ chiều quê
Quẩn quanh khói bếp cay xè mắt con
Một đời rơm rạ mỏi mòn
Mẹ nhen nhóm đợi cho con tìm về!
Cảm ơn anh. Câu thơ "Một đời rơm rạ mỏi mòn" làm em nhớ tới câu "Con níu giọt mồ hôi đứng dậy làm người"
XóaChúc anh mọi điều may mắn!
Không tham dự đợt tập huấn CNTTT sắp đến ở HN được. Anh chúc Tuyết Anh cùng anh chị em VVOB vui khỏe và hạnh phúc!
Trả lờiXóaThật tiếc là anh không tham gia cùng chúng em đợt này. Nhất định sẽ còn dịp gặp gỡ mà!
XóaChị chẳng có cơ hội nào được gặp bố mẹ nữa. Hu hu!
Trả lờiXóaHic, em xin lỗi, đụng đến nỗi đau không chỉ của chị, mà của rất nhiều người khác nữa. Nhưng chắc hẳn chị đã là một người con rất hiếu thảo và bố mẹ chị vẫn bên chị, theo cách này hay cách khác.
XóaDì Tuyết ơi, cuối tuần này mấy con ruồi con lăng xăng sẽ lên chúc mừng sinh nhật bà ngoại của con ruồi lẻo mép Ngọc thúi. Tiếc wa là dì ko cho tụi nhóc cùng về, bà ngoại chắc cũng sẽ buồn lắm lắm í, trong khi a Quang thì có vẻ khá nhớ nhóc con :)) Cháu sẽ up ảnh fb dì đỡ buồn ạ. Dì có thể gọi điện về hoặc hôm đó sẽ gọi viber vs tụi cháu (>-<)
Trả lờiXóaNhóc đang ở trên Sapa mà, nhắn anh Quang yên tâm đi. Mừ sao không hỏi thăm mẹ vợ tương lai nhỉ? Chỉ mỗi dì không về được thui. Cảm ơn tụi con nhiều nhé!
XóaNày, mà sao cháu lại biết blog của dì nhể? Dì chia sẻ với ít người lắm mà. Hehe, welcome cô cháu nhé!
Trả lờiXóaHichic, chị ơi, chị lại làm em muốn bay về Vn ngay đây :-((
Trả lờiXóaem Hiền
Sớm về đi nhé. Hai nhà chúng mình lại gặp gỡ.
Xóa