Bạn Tôm năm nay đã
học lớp 7. Từ lâu mẹ không ngồi học cùng con nữa. Mỗi kỳ thi bố thường ôn bài
cùng con. Và kỳ thi nào cũng kèm theo bao nhiêu nước mắt, lý do chỉ là nhiều
bài, bài khó, tại sao con phải làm… Sáng nay thì vùng vằng hỏi mẹ nếu con chỉ
được học sinh tiên tiến thì sao, mẹ bảo không thể như thế được, nhất định phải
học sinh giỏi. Con bảo con không học nữa, đằng nào cũng chả được học
sinh giỏi. Lại mất công vỗ về, giải thích. Mẹ cứ hoài công nói mãi không phải
bố mẹ ép buộc con, tất cả các bạn con ai cũng phải làm như vậy, đó là những cái tối thiểu, nhưng con chả
chịu hiểu, rất thường xuyên đáp lại chỉ là nước mắt. Sao bạn ấy nhiều nước mắt
thế, dù bố mẹ hết sức cố gắng không lên giọng. Haiza! Bây giờ thì bạn ấy không
đòi làm con mèo nữa nhưng bạn ấy bắt đầu nghĩ lớn lên làm gì để bây giờ không
phải học. Khi chàng phụng phịu bảo ngày xưa bố tận lớp 6 mới phải giải bài toán
tìm x thì cô công chúa thảo mai lập tức chen vào, em cũng giải toán tìm x từ
lớp 2 đây này. Haha, mẹ còn có cái mà cười trong một buổi sáng mưa tới mấy trận
thế này, và có hứng đưa lại bài này mẹ viết cho Tôm từ khi con học lớp 4.
Muốn làm con mèo
Năm nay con trai lên lớp 4. Toán lớp 4 thật khó, mẹ làm bài
cùng con mà thấy thương con quá. Mẹ vẫn có thể giải mọi bài toán của con, chẳng
gì ngày xưa thi đại học cũng được 10 điểm Toán (PR tý) nhưng thật sự một số
người quen/bạn bè của mẹ phát biểu rằng mọi người không dễ dàng/không thể giải
toán lớp 4.
Tối nào hai mẹ con cũng đánh vật với bài vở. Nào có làm gì
nhiều, mẹ chỉ ôn lại/làm lại những gì con học trên lớp và ở lớp học thêm.
Thường mẹ bắt bố và em sang phòng khác, đóng cửa lại để 2 mẹ con ngồi học cho
khỏi bị phân tâm. Bạn mèo cũng không là ngoại lệ. Tuy vậy, tối hôm nọ khi quên
chưa đóng cửa, bạn mèo cứ leo trèo trên cửa sổ, ngay trước mắt con. Con giải
bài mãi, loay hoay, rơm rớm nước mắt bảo mẹ, Con muốn làm con mèo.
Nghe con nói mà thương con biết bao. Muốn con có một tuổi
thơ nhẹ nhàng, đúng nghĩa với tuổi thơ. Vì vậy con đã có những ngày hè rất
thoải mái ở Thái Bình, những ngày hè rong ruổi Nha Trang-Đà Lạt-Sài Gòn rồi lại
Sầm Sơn, những buổi chiều cuối tuần đi trượt patanh. Nhưng cuộc sống không chỉ
có hoa hồng, chơi mãi rồi cũng phải học, phải làm. Mẹ phải giải thích cho con,
bạn mèo không học làm Toán thì cũng phải học leo trèo, học bắt chuột, học đi
đứng nhẹ nhàng. Hoặc con có thể lựa chọn làm bạn mèo, vẫn cho ăn uống cùng gia
đình chứ không chỉ gặm xương nhưng con chịu trách nhiệm đuổi và bắt chuột, cứ
nửa tiếng lại phải kêu meo meo vài lần, rồi ban đêm rình bắt chuột. Con cũng
cần học leo trèo, nhảy phắt lên cao giống như bạn mèo… Hẳn nhiên là con không
đồng ý. Con thấy đấy, ai cũng phải làm việc. Công việc làm cho cuộc đời có ý
nghĩa. “Lao động là vinh quang” (Hihi, mỗi tội rất khó hiểu là tại sao cứ ai
phạm tội lại được đi hưởng vinh quang). Con còn bé, học cũng có nghĩa là làm
việc. Bố mẹ đi làm, các con thì đi học. Bố mẹ vất vả vẫn chẳng chút kêu ca. Vậy
con hãy cố gắng.
Dặn dò con như vậy, nhưng quả thật mẹ cũng chẳng biết thế
nào là đúng. Thế nào là vừa phải? Hãy để trẻ con làm điều các con thích, vậy
chỉ có chơi điện tử. Phải tạo niềm vui cho con? Mẹ cố gắng bằng nhiều cách,
nhưng mẹ tin rằng những bài toán như vậy thực sự khó với cái đầu óc non nớt của
con. Hồi nhỏ mẹ cũng chẳng say mê, nhưng mẹ trách nhiệm về việc cần phải làm.
Còn con, mãi mẹ vẫn chưa dạy con tự có trách nhiệm được. Đành phải an ủi, cha
mẹ sinh con trời sinh tính.
Ôi, cuộc sống quả thực không đơn giản. Mẹ cũng muốn biến
thành mèo đây con ạ. Mà không, mẹ đã biến thành đà điểu lâu rồi.