16 tháng 9 2019

NGẪU HỨNG ĐÀI LOAN_07_Ngày cuối với Cao Hùng

Còn một ngày cuối cùng với Cao Hùng/Kaohsiung, mình điểm lại những nơi còn chưa đến được. Cân nhắc một chút và mình lên một kế hoạch đơn giản cho ngày hôm sau – dạo bờ sông Ái Hà/Lover River, cách khách sạn có 300m, đi thăm ngôi nhà thờ được mô tả là “lớn nhất Đài Loan”, tiếp theo sẽ thăm Đầm Liên Trì và thời gian còn lại dành cho shopping.

Ăn sáng xong mình thong dong ra bờ sông. Bờ sông trong buổi sáng thứ Bảy thật thanh bình, vắng vẻ. Con đường đi dạo dọc bờ sông đẹp và sạch. Con đường chạy dọc theo bờ sông Đà Nẵng, vốn được coi là rất đẹp rồi, cũng không thể nào so sánh với nơi này. Mình đi chầm chậm, hướng tới ngôi nhà thờ mà mình hình dung chóp sẽ cao vút lên, chắc chắn từ con đường bờ sông mình sẽ nhìn thấy ngay khi đến gần. Đi khá xa mà vẫn chả thấy nhà thờ đâu, mình chìa bản đồ ra hỏi. Một zai trẻ bảo mình, gần đến rồi, đến kia rồi rẽ trái. Hóa ra đi thêm chút xíu nữa mình nhìn thấy ngay. Không như tưởng tượng của mình, ngôi nhà thờ khá bé. Chóp nhà thờ đúng là vút lên, nhưng chỉ là so với mái nhà thờ thôi, chứ về tổng thể thì nó lọt thỏm giữa vô và vàn những tòa nhà to nhỏ xung quanh. Tóm lại, ngôi nhà thờ được mô tả là “lớn nhất Đài Loan” đó chả lớn hơn nhà thờ Sapa bao nhiêu. Còn chi tiết “lớn thứ ba ở châu Á” thì mình thấy hoàn toàn sai. Chắc chắn ngôi nhà thờ đó nhỏ hơn nhiều so với Nhà thờ Lớn Hà Nội, nhà thờ Phát Diệm, Vương cung thánh đường Phú Nhai, thậm chí nhỏ hơn cả nhà thờ Bùi Chu luôn. Khi thấy mình náo nức khoe em lên kế hoạch đi thăm ngôi nhà thờ “lớn nhất Đài Loan”, chị A. đã cảnh báo mình, chị nghi ngờ ngôi nhà thờ đó to và đẹp lắm, ở Châu Á Việt Nam là nước có nhiều nhà thờ đẹp nhất nhì rồi, chắc chỉ thua Philippines thôi. Chỉ có 2% dân số Đài Loan là người Thiên chúa giáo, so với 7% ở Việt Nam. Nhưng lạ lùng là cả ba khách sạn mình ở bên đó – Đài Bắc, Đài Nam và Cao Hùng, trong khách sạn nào cũng để sẵn một cuốn Kinh thánh bằng hai thứ tiếng – Trung và Anh.
 Con đường dọc bờ sông rất đẹp và sạch sẽ
 Những cây cầu gỗ duyên dáng để qua đường, không phải chờ đèn xanh
Và thành phố bên bờ sông rất đẹp. Hơi tiếc là mình không thấy có tour trên sông phổ biến như nhiều thành phố khác
Sau khi đi một vòng quanh nhà thờ, mình vào nhà thờ ngồi rất lâu, cầu nguyện, ngắm những đường nét trang trí cầu kỳ và rất đẹp của thánh đường. Hiệu sách của nhà thờ bán khá nhiều sách tiếng Việt. Từ hôm sang đây mình đã chỗ này chỗ khác gặp người Việt, biển hiệu, tên món hàng bằng tiếng Việt. Có thể hình dung người Việt chiếm tỷ lệ tương đối trong xã hội Đài Loan. Để rồi sau đây, khi ra sân bay mình còn choáng hơn nữa khi biển chỉ dẫn Departure có cả tiếng Việt bên cạnh tiếng Anh, và có hẳn một làn đường chỗ kiểm tra an ninh ghi rõ dành riêng cho người Việt.

Ngôi nhà thờ tuy bé nhưng kiến trúc đẹp, bên trong cũng rất đẹp
Rời ngôi nhà thờ, mình leo lên một chiếc xe bus. Con phố đó khá lớn, và các tuyến xe bus thường sẽ chạy đến bến tàu điện ngầm. Chỉ cần đến được một bến tàu điện ngầm bất kỳ, mình sẽ dễ dàng đến được điểm mình muốn. Quả có thế, đi qua vài bến thì mình đã nhìn thấy tấm biển MRT. Thẳng tiến tìm đường đến Đầm Liên trì thôi.

Đầm Liên Trì được mô tả là một đầm sen khá đẹp, có tháp Long Hổ, Đài Xuân Thu và Đền Khổng Tử. Không quá mặn mà với văn hóa Tàu, cũng chả thích gì những họa tiết xanh xanh đỏ đỏ hoặc thếp vàng, còn đầm sen, thứ đáng giá nhất thì đã tàn, mình dành vỏn vẹn một tiếng ở khu này và chỉ 2h đã lên xe về lại trung tâm thành phố.


Đầm Liên trì với một số tháp và đền xung quanh đó
Đã đi thăm khá nhiều thứ và đi lại cũng đủ nhiều rồi, mình không còn hứng thú đi xem gì nữa, vả lại cũng cần mua chút quà cho các bạn ở nhà, vậy nên mình đến ga Formosa Boullevar để ngắm vòm ánh sáng “Dome of Light” khá đẹp ở đây, rồi từ đó đi mấy bước đến khu chợ đêm nổi tiếng. Chả hứng thú gì với các khu chợ, mình chỉ tranh thủ tìm mua một đôi món làm quà cho văn phòng, cho mấy bố con ở nhà rồi về sớm nghỉ ngơi. À, mà trước khi đến Đài Loan, mình chỉ biết Formosa là khu công nghiệp ở Vũng Áng, nơi đã gây ra vụ ô nhiễm biển nghiêm trọng, và từ Formosa đi vào đầu mình như một thứ gì đó negative. Thật không ngờ từ formosa lại mang một nghĩa hoàn toàn ngược lại, “hòn đảo xinh đẹp”, là một từ rất phổ biến ở Đài loan. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn 😊
 Vòm ánh sáng, một địa điểm nổi tiếng ở Cao Hùng đây.
Tạm biệt Đài loan. Tạm biệt những con phố rất gọn gàng, sạch sẽ. Tạm biệt những khu du lịch rất gọn gàng, dù đông nghẹt khách mà vẫn chẳng hề thấy rác vương vãi. Cuối cùng thì mình đã chẳng mua chiếc sườn xám nào, dù hình ảnh những cô gái Trung hoa trong những chiếc sườn xám đẹp đến nghẹt thở trong những bộ phim lấy bối cảnh cũ thỉnh thoảng lại quay về trong tâm trí. Và mình sẽ nhớ mãi cái khung cảnh lãng mạn, bàng bạc cổ xưa trong bài hát Mùa thu lá bay, nhớ một buổi chiều véo von với chị H.A trên chiếc cáp treo lãng mạn đó. Nhất định mình sẽ đưa bọn trẻ đến đây chơi, bọn nó sẽ không như mẹ, sẽ thích những món ăn đường phố lắm. Hẹn nhé, một ngày quay lại!

11 tháng 9 2019

NGẪU HỨNG ĐÀI LOAN_06_Hai lần đến đảo Cijin :P

Những điểm đáng đến thăm ở Kaohsiung, theo rất nhiều sách hướng dẫn và review trên mạng, bao gồm bờ sông Ái Hà/Lover River, Phật Quang Sơn, đầm Liên trì, đảo Cijin, Công viên địa chất Tianliao Moon World và một số điểm trong thành phố như Lãnh sự quán Anh, bảo tàng tàu hỏa Takao, Trung tâm nghệ thuật Pier-2. Chỉ có hai ngày ở Kaohsiung, mình ưu tiên ngày đầu tiên đi thăm đảo Cijin rồi nếu còn thời gian mới tính tiếp.

Từ trung tâm thành phố Kaohsiung đi đến đảo Cijin khá dễ, đến bến cuối của đường màu vàng – Sizihwan – Kaohsiung chỉ có 3 đường tàu nên việc nhớ các đường chẳng khó khăn gì, rồi lên phà sang đảo. Chị H.A bảo nên dành buổi sáng đi thăm tòa nhà Lãnh sự Anh cũ rồi từ đó sang đảo nhưng sau khi tiễn cô bạn xong, từ sân bay về mình quyết định sang đảo trước. Phà chạy liên tục, mươi phút lại có một chuyến, vé rất rẻ, khoảng 15k tiền Việt. Có hai làn đường lên phà, dành riêng cho khách du lịch và người địa phương. Người địa phương nhiều người đi xe máy, phóng qua cửa vào tầng hầm của phà, nơi để xe máy. Khách ngồi trên tầng 2, phà có ghế và mái che. Cũng có một khoảng không mái che bên ngoài cho những ai muốn ngắm cảnh mà không bị vướng tầm mắt.  Xuống khỏi phà là một nhóm các chàng trai đứng mời chào tour bằng xe đạp. Mình quyết định đi bộ vì thấy những điểm cần đến – ngọn hải đăng và pháo đài trên ngọn núi phía trước mặt – có vẻ không xa gì. Đúng lúc đó một chiếc xe bus dừng lại và một số người leo lên, mình cũng nhanh nhẹn leo lên. Chỉ khoảng một phút sau thì đến bến tiếp theo, người ta thông báo bến ngọn hải đăng. Con gà quyết định không xuống, ngồi ô tô đi một vòng quanh đảo xem sao. Xe chạy vòng vèo, vòng vèo, đúng là được xem khá nhiều nơi trên hòn đảo. Chốc lát lại có người lên xuống, con gà thấy xe chưa quay lại chỗ cũ là bến phà nên vẫn ngồi chờ. Sau khoảng 30-40’ gì đó thì thấy tấm biển lớn hiện ra báo hiệu xe chuẩn bị xuống đường hầm. Ra khỏi đường hầm một đoạn thì thấy có đường trên cao. Con gà nghĩ thầm, cái đảo bé tý mà cũng có đường trên cao cơ à, bọn này hoành tráng thật. Rồi đến những tòa nhà cao tầng, phố xá. Haha, mãi lúc này con gà mới nghĩ ra, thôi rồi, đường hầm để nối đảo với Kaohsiung. Hóa ra sang đảo chưa kịp xem gì đã quay lại thành phố bên này rồi, ặc ặc.

Lúc này chỉ còn mỗi mình ngồi trên xe. Thêm một đoạn nữa xe vào bến cuối. Bác tài ra hiệu cho mình xuống. Xa xa là cái trung tâm thương mại Dream Mall mà vừa tối hôm trước mình và cô bạn lượn lờ, ăn lẩu ở đó. 4G của mình không làm việc, chẳng cách nào tra được đường hay dùng google translation. Ừ, từ trung tâm thương mại đó ít nhất mình sẽ tìm được đường xuống metro để đi tiếp. Sao hôm nay gió to thế cơ chứ. Tiện thể vào trung tâm thương mại tìm mua một chiếc mũ thay cho chiếc ô đã không còn phù hợp trong một ngày gió lồng lộng thế này, rồi lộn ngược trở lại bến metro. Đã hơn 11h, làm gì nhỉ. Phải quay lại đảo chứ không nhẽ bỏ cuộc. Lọ mọ chui lên bến metro Sizihwan lần thứ hai trong buổi sáng hôm đó, mình được một chú taxi mời chào đi thăm tòa nhà Lãnh sự quán Anh. Okie. Có lẽ nên đổi hướng một chút nên mình leo lên taxi và chỉ vài phút sau đã có mặt ở chân ngọn đồi có tòa nhà đó. Đồng chí lái xe rất chu đáo, dặn mình lên ở cửa số 1, đi một vòng rồi xuống ở cửa số 2, từ đó đi bộ vài phút là đến bến phà sang đảo.

Tòa nhà lãnh sự quán Anh nho nhỏ, xây bằng gạch đỏ, nằm trên đỉnh một ngọn đồi sát ven biển, nơi mình có thể phóng tầm mắt sang Kaohsiung hay nhìn xuống con đường, bờ biển bên dưới, vịnh Tây tử với bãi cát màu đen nhánh. Tòa nhà lưu giữ rất nhiều những thông tin lịch sử về Đài Loan, về những người Anh đầu tiên đến nơi này thiết lập mối quan hệ… Khá nhiều bức tượng được dựng lên, mô phỏng cảnh sinh hoạt thời tòa nhà mới được xây dựng, thậm chí cả những bức tượng mô tả cảnh một vị bác sỹ đang khám mắt cho người dân.
 Tòa nhà lãnh sự Anh được xây bằng gạch đỏ, giản dị mà trang nhã
Con đường vòng vèo trong khu nhà của lãnh sự quán Anh, cây cối mát rượi trong cái nắng buổi trưa
Từ điểm tít trên cao này có thể phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thành phố Kaohsiung

Lang thang một hồi, theo chỉ dẫn của đồng chí lái xe, mình đã lại ngồi trên chiếc phà sang đảo. Đã khá mệt, chui vào Seven Eleven nghỉ ngơi và ăn một chút gì đã. Những cửa hàng tiện ích như vậy có ở khắp nơi, và bao giờ cũng có hai món là trứng luộc thuốc bắc và khoai lang nướng. Ngồi nghỉ, ăn khoai nướng và đọc sách một lúc, đến hơn ba giờ mình đứng lên để bắt đầu đi khám phá hòn đảo.

Con đường leo lên ngọn hải đăng đối với dân miền núi như mình chả thấm vào đâu. Mình đi chậm rãi, thưởng thức khung cảnh thanh bình, vắng vẻ và bạt ngàn hoa ti gôn trên nền sườn núi xanh suốt dọc con đường lên ngọn hải đăng. Nhìn ngọn hải đăng được xây dựng cuối thế kỷ 19 này, mình nhớ đến những câu chuyện về các con tàu trong đêm tối tuyệt vọng bỗng dưng nhìn thấy một chấm sáng nơi xa, hay con tàu của Columbus trong cái đêm định mệnh thứ Năm, 11 tháng Mười năm 1494, khi ông nghĩ ông nhìn thấy một cái gì đó giống “một ánh nến nhỏ chập chờn”.
Con đường leo lên ngọn hải đăng đầy hoa tigon thế này đây
Và ngọn hải đăng nho nhỏ trên đỉnh núi
Lang thang khá lâu trong căn phòng trưng bày những bức ảnh về các ngọn hải đăng của Taiwan và một số hiện vật còn lại từ ngọn hải đăng Cijin, ngồi dưới tán cây uống nước và đọc truyện một lúc, mình tiếp tục xuống núi, đi khám phá ngôi pháo đài.

Ngôi pháo đài được xây dựng trước ngọn hải đăng cả trăm năm. Và giờ không còn hoàn toàn nguyên vẹn. Phần lớn chỉ là những bờ tường, nơi có thể ngồi thư giãn và ngắm toàn bộ hòn đảo, với bãi tắm cát đen nhánh ở phía xa. Kể ra có một người bạn đường tâm đầu ý hợp thì có thể cùng nhau ngồi đây véo von thì thú vị lắm.
 Chỗ ngồi nghỉ rất đẹp nơi bắt đầu con đường vào pháo đài 
Và con đường vào pháo đài cũng đẹp không kém
Pháo đài Cijin (Ảnh: Internet)
Rời pháo đài, mình lang thang vào khu phố chính, thử món mực nướng, thử món hoa quả ăn cùng đá xay ở một quán nổi tiếng. Nói chung những món ăn đường phố không phải là thứ dành cho mình, mực không ngon như mình tưởng tượng, món hoa quả đá bào thì chỉ có một lớp hoa quả bên ngoài, bên trong toàn đá bào và bộ nhá đã có thời gian sử dụng tới 46 năm của mình từ chối tiếp nhận 😊.

Con phố chính dẫn ra bờ biển ngay gần đó. Nếu đến đây chắc bọn trẻ nhà mình chắc sẽ thích lắm. Mình nhớ lại những chuyến đi biển với cả nhà, ông bà và bọn trẻ, khi cún còn bé lắm, mới 3, 4 tuổi, rồi lớn hơn chút nữa, 6 tuổi, khi nàng đã học lớp một. Con gái luôn ngọt ngào, tạo dáng chụp ảnh rất đẹp, dịu dàng như một bông hoa, hay như một nàng tiên nhỏ. Ông bà dắt tay nhau đi trên bãi biển thanh bình.

Còn bây giờ mình ở đây, lang thang trên bãi biển cát đen mịn màng, óng ánh, ngắm nhìn những con sóng xô bờ hoàn toàn một mình. Đứng trước thiên nhiên khoáng đạt, bí ẩn, mênh mông đến không cùng, dù không phải con chiên ngoan đạo, giây phút đó mình thực lòng vô cùng biết ơn Chúa, người
đã tạo ra tất cả những điều này và đã đem mình tới nơi này!
Bãi biển cát đen rất mịn trên đảo Cijin, nhìn từ pháo đài

Và bây giờ mình có thể nói mình đã đến đảo Cijin hai lần cơ đấy. Đúng quá rồi còn gì, hai lần qua phà cơ mà :P


06 tháng 9 2019

NGẪU HỨNG ĐÀI LOAN_05_"Bức tranh châu Âu giữa lòng thành phố Đài Nam"

Để thiết kế cho chuyến đi, mình đọc khá nhiều, và điều khiến mình quyết định dừng ở Đài Nam một ngày chính là bảo tàng Chimei, nơi được quảng cáo là “bức tranh châu Âu giữa lòng thành phố Đài Nam”.

Vé tàu tốc hành cho chặng Đài Bắc - Đài Nam đã được mua sẵn từ nhà. Buổi sáng tụi mình chỉ việc thảnh thơi kéo vali ra metro. Bây giờ thì thành thạo lắm rồi, tụi mình đi đúng một bến ra Taipei Main Station, chuyển sang khu dành cho tàu cao tốc – Taiwant Hight Speed Rail (THSR), đổi vé online đã mua từ nhà thành thẻ lên tàu để có chỗ ngồi. Đã đi tàu cao tốc ở châu Âu, nhưng đến đây mình vẫn phải phục lăn bọn Đài Loan. Tàu chạy từ đầu này đến đầu kia của đất nước, chặng đường gần 400km, tức từ thành phố Đài Bắc đến Cao Hùng (đi qua Đài Trung và Đài Nam) vậy mà suốt từ sáng đến khuya, cứ 10-15’ lại có một chuyến. Vé đặt online là vé mở, có thể lên bất cứ chuyến nào, nếu đổi thành thẻ cho chuyến cụ thể thì có ghế ngồi. Nếu không thì cứ lên tàu, mỗi đoàn sẽ có một số toa dành cho những ghế tự do, có chỗ ngồi hay không thì hên sui. Mình nhớ lại vụ năm 2016 đưa con gái đi châu Âu, hai mẹ con chạy hộc tốc để kịp lên chuyến tàu từ Bruxels đi Paris, suýt bị nhỡ chuyến. Một chuyện như vậy sẽ chả bao giờ xảy ra ở Đài Loan, không lên chuyến này thì chuyến sau, lo gì.

Gần 2h cho đoạn đường Đài Bắc – Đài Nam. Ga tàu THSR của thành phố Đài Nam khá xa, tới hơn 20km và đi mất tới 25-30’. Thành phố nhỏ bé, thưa dân. Khách sạn bọn mình đặt nằm ngay bên bờ sông Tăng Văn, một con sông nhỏ. View nhìn ra sông khá đẹp, bù lại khách sạn cũ và có mùi không mấy dễ chịu. Khu phố cổ An Bình/Anping Old street không để lại một ấn tượng gì. Những điểm tham quan như pháo đài, cổng đá… đều nhỏ xíu xiu và rất ít ấn tượng. Cả món trứng rán  hàu mà mình đọc từ khi ở Việt Nam cũng làm mình thất vọng.
Bờ sông đẹp, vắng vẻ, tha hồ đi dạo
Cây bàng ở đây hơi khác cây bàng ở Việt Nam, tán và lá đều rất đẹp

Lang thang ở Đài Nam một buổi chiều tối, sáng hôm sau tụi mình bắt taxi ra ga tàu cao tốc, gửi đồ ở đó rồi quay ngược trở lại khoảng 1/3 con đường vào thành phố để đi thăm bảo tàng Chimei. Đã nhìn thấy những mái vòm của tòa nhà bảo tàng từ hôm trước và không quá ấn tượng với mấy mái vòm đó, nhưng khi bước chân vào khuôn viên bảo tàng thì mình thực sự tin nó đáng để mình dừng lại nơi này. Giữa một khuôn viên rộng lớn như một công viên với thảm cỏ, vườn cây và hồ nước, kiến trúc khu nhà bảo tàng nổi bật lên rất đẹp, đúng là mang dáng dấp châu Âu với những mái nhà nhọn màu trắng, gợi nhớ những chóp nhọn của Vương cung thánh đường Sacré-Coeur hay Nhà Trắng.
Kiến trúc bảo tàng quả thực rất đẹp, đầy vẻ cổ điển


 Cây cầu có đôi phần bắt chước cầu Tình/Charles Bridge ở Praha, tất nhiên không thể so sánh về tính độc đáo và giá trị
Những bức ảnh mình lấy trên mạng cho thấy khuôn viên, cây cầu, đài phun nước, tất cả đều rất hài hòa và đẹp đẽ

Mình chỉ có 2 tiếng ở bảo tàng vì chiều hôm đó có kế hoạch về Cao Hùng, vậy nên vội vàng đi xem các gian phòng triển lãm thường kỳ mà điều khiến mình tò mò nhất là bộ sưu tập các nhạc cụ - điều mình đã đọc từ nhà. Choáng thật, một bộ sưu tập vô cùng phong phú các nhạc cụ, máy nghe nhạc cổ với những giải thích cặn kẽ, và rất nhiều trong số đó là các nhạc cụ đàn dây từ mọi miền trên thế giới. Bộ sưu tập những cây đàn violin, theo đánh giá của CNN là bộ sưu tập đàn violin lớn nhất thế giới, được trưng bày trong một phòng riêng. Những cây đàn nổi tiếng có thể kể đến cây đàn violin và celo của Bartolomeo Cristofori, một thợ làm đàn người Ý, cũng nổi tiếng do việc phát minh ra đàn piano. Rồi những cây đàn nổi tiếng từ các gia tộc làm đàn nổi tiếng của Ý như Amati, Guarneri và Stradivari với cái giá nhiều triệu đô – khoản tiền mà người bình thường rất khó có thể hình dung nổi. Video về quá trình làm đàn violin được chiếu đi chiếu lại suốt, giúp người xem hiểu rõ hơn về việc tạo ra cây đàn này.
 Một góc trưng bày violin ((Ảnh: Internet)
Và các dụng cụ đàn dây khác (Ảnh: Internet)

Phòng tranh không để lại ấn tượng thật đặc sắc vì mình đã đi xem khá nhiều bảo tàng tranh, dù vậy vẫn đủ để cho mình lang thang cả buổi mà không chán. Tiếc hùi hụi do ít thời gian nên mình không ở lại được lâu trong phòng trưng bày những bức tượng của Rodin. Bộ sưu tập vũ khí cổ xưa của bảo tàng này là một điều khác khiến mình trầm trồ, dù mình đã xem kha khá về vũ khí ở châu Âu.
Vì việc gia đình đột xuất của cô bạn, tụi mình không lang thang trong bảo tàng lâu như dự định mà sớm quay trở lại ga tàu cao tốc để đi tiếp đến Cao Hùng. Đúng một bến, còn chưa đến 15’, cho đoạn đường khoảng 60km và giá vé 80k. Hai đứa cứ trầm trồ, không thể hình dung nổi Đài Loan lại hiện đại đến thế.
Đường chờ tàu ở ga Đài Nam
Trước mắt là một buổi chiều và tối cuối cùng cô bạn ở lại cùng mình ở Cao Hùng, rồi sau đó cô bạn sẽ bay về Hà Nội trước do việc đột xuất, để mình ở lại lang thang hai ngày cuối ở Cao Hùng hoàn toàn một mình.
Chia tay Cao Hùng thì ít ra cũng phải thế này chứ: Lẩu hai màu Cao Hùng. Mỗi tội không dám ăn lẩu ớt cho màu đỏ nổi bật lên, và nói chung hai đứa chỉ ăn món rau là chủ yếu :)

05 tháng 9 2019

NGẪU HỨNG ĐÀI LOAN_04_"Mùa thu lá bay em đã đi rồi"

Taipei hay Đài Bắc ngày nay đâu còn không khí của những ngày xưa cũ, vậy mà khi mình đến đây câu hát xưa cứ văng vẳng trong đầu “Mùa thu lá bay em đã đi rồi/Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm”. Trọn một buổi chiều ngày cuối cùng ở lại Đài bắc, chị A. hẹn đi cáp treo lên đồi Maokong ngắm đồi chè.

Kết thúc buổi sáng với chuyến viếng thăm khu tưởng niệm Tưởng Giới Thạch rất thú vị, tụi mình dành 30’ để di chuyển đến bến Taipei Zoo, là nơi chúng mình sẽ đi cáp treo lên đồi chè. Tính vậy mà không phải vậy. Riêng đoạn đường đi bộ từ khu tưởng niệm ra được bến tàu điện ngầm, cũng là cổng khu tưởng niệm mất tới 10’. Tiếp theo là đứng chờ nhầm đường tàu, may mà phát hiện vào phút chót. Khi chuyển line xong thì mình nhầm thật, lên con tàu theo chiều ngược lại. Mất công toi xuống tàu sau một bến và đợi con tàu khác đến. Túm lại là dù đã có nhiều kinh nghiệm đi lại thì mình vẫn bị chậm tới gần nửa tiếng so với giờ hẹn. Mà nhục, đã cà cuống thì lại còn hay bị nhầm cơ. Ban đầu mình sốt ruột lắm, sau thì kệ. Đến được ga cuối - Taipei Zoo - thì chị A. đã chờ tụi mình ở đấy, bảo không sao, tao cũng muộn 15’. Ừ, cũng đỡ áy náy.

Vé đã mua rồi. Rẻ thối, 200k cho chuyến cáp treo, lại còn khuyến mại thêm xe bus hai tầng sau 6h tối để ngắm thành phố Đài Bắc về đêm nữa. Bọn mình xếp hàng đi lên cáp treo, và nhất định phải vào ngồi ở khoang có sàn kính để còn nhìn ngắm đồi chè bên dưới. Có thể mua vé riêng, cũng có thể trả bằng thẻ đi lại Easy Card, rất tiện lợi. Haha, bọn này quảng cáo tốt thật, trên con đường cáp treo chạy hoàn toàn không có đồi/vườn chè, chẳng mảy may như ảnh chụp quảng cáo. Nhưng rừng cây cứ xanh mướt mát cũng đủ làm bọn mình rất thư giãn. Khoang có mỗi ba chị em. Tha hồ ngắm cảnh, tự sướng, nhìn xuống rừng cây dưới chân qua lớp kính. Cáp treo chạy chậm chậm, qua mấy ga mới đến ga cuối. Hóa ra từ mỗi ga cáp treo đó có thể đi phương tiện khác về lại thành phố. Họ tính toán thật hợp lý.
Bạt ngàn cây, và bầu trời xanh với những đám mây côi

Đồi chè Maokong hoàn toàn không có chè, ngoài vài thửa bé tí làm hàng với mấy cây chè còi cọc, không cách gì có thể so sánh với những đồi chè Thái Nguyên hay Mộc Châu chứ chưa cần nói đến đồi chè cổ thụ ở Pleiku. Trên thực tế, Đài Loan nhập rất nhiều chè nguyên liệu của Việt Nam để chế biến thành thương hiệu chè Olong nổi tiếng của họ rồi bán ra với giá đắt gấp nhiều lần. Cô bạn mình mê mải mua chè Olong. Ừ, quên béng không bảo bạn ấy, để lần sau mình lấy hộ Olong từ Mộc Châu, chất lượng tương đương mà giá thì rẻ bằng phần mấy.
 Ước gì Sapa của mình cũng xanh mướt thế này!
Ngọn tháp Taipei 101 nhìn từ đồi Maokong

Dù không có chè thì chỉ lang thang trên ngọn đồi Maokong cũng rất thích. Mát mẻ hơn dưới thành phố. Các quán trà, đặc sản của khu vực này, rất nhiều. Và từ đó có thể phóng tầm mắt ngắm tòa tháp 101 Taipei và toàn bộ thành phố bên dưới, cũng như những ngọn đồi, rừng cây xanh mướt trong cái nắng đã dần dịu đi vào buổi chiều.

Nán lại để ngắm hoàng hôn, bọn mình ngồi vào cáp treo xuống núi khi trời đã bắt đầu tối. Thư giãn quá chừng, mình không dừng được, cất tiếng ngân nga, Mùa thu lá bay em đã đi rồi. Như thể một chiếc công tắc nào đó được bật lên, mình và chị A. cùng nhau véo von không dứt, toàn những bài xa xưa, từ Giọt mưa thu, Chiều vàng, Gửi gió cho mây ngàn bay, Cung đàn xưa, Hai phương trời cách biệt... Trời ơi, phê quá là phê. Mình cứ muốn ngồi hát mãi thôi. Đến tận khi cáp treo dừng, sau đoạn đường tới 4.2km chứ có ít gì, hai chị em mới thôi hát mà vẫn còn như đang phê thuốc 😊.

Tiếc chiếc vé đi xe bus hai tầng khuyến mại, mấy chị em cố tìm bến đỗ của xe để leo lên, cuối cùng sau một hồi chẳng có kết quả gì đành đầu hàng, chui vào quán ăn bữa cuối rồi chia tay nhau để hôm sau tụi mình đi Đài Nam. Vèo một cái đã ba ngày rưỡi trôi qua. So với các tour du lịch thì bọn mình đi được khá nhiều điểm. Vậy mà về sau chị A. còn khám phá bao điểm khác nữa, thỉnh thoảng lại post lên làm bọn mình tiếc hùi hụi vì chưa đến thăm được kèm theo cảm giác bồi hồi nhớ về chuyến đi.

Tạm biệt Đài Bắc, tạm biệt những ngôi làng cổ, những con phố hiện đại. Dù thời tiết mùa hè khá nóng, không lãng mạn như trong bối cảnh của bài hát "Mùa thu lá bay", buổi chiều cuối cùng trên đồi Maokong thực sự ghi lại trong mình những tình cảm lãng mạn ấy. Mình lại trêu chị A., chi ơi em muốn được cầm tay zai yêu thương đi mãi ở đây. Ừ, ngần này tuổi rồi mà còn rồ man rợ kiểu ấy thì có lẽ đầu óc hơi không bình thường ấy nhỉ :).

04 tháng 9 2019

NGẪU HỨNG ĐÀI LOAN_03_Công viên Dã liễu, Làng cổ Cửu Phần, Thập Phần


Những điểm này sách du lịch nào cũng nói đến, mà đi lại bằng phương tiện công cộng thì hơi xa và mất thời gian nữa. Vậy nên trước khi đi mình đã đặt tour một ngày cho cả ba điểm đến này. Giá cả phải chăng, khoảng 450k cho vụ đưa đón và vé vào cổng công viên địa chất Dã liễu, ăn uống tự lo.

Điểm đón là một nơi gần bến tàu điện ngầm Xiemen, cách khách sạn của mình đúng 2 bến. Chiều hôm trước mình đã định ghé qua tìm địa điểm đón để yên tâm sáng hôm sau dễ dàng tìm ra đúng chỗ. Cuối cùng, sau một ngày đi lại rã rời mình cũng hơi lười, vậy nên bỏ qua vụ đó. Mình thật là sáng tạo, lẽ ra có thể đi thẳng 2 bến tàu từ khách sạn là đến Xiemen, thế mà đầu cứ bị găm vào ý nghĩ phải chuyển đường tàu ở ga Main Station, thế là bày đặt đi đúng một bến ra Main Station rồi chuyển làn và đi thêm một bến nữa đến Xiemen. Vụ này khiến mình mất thêm ít phút trong khoảng thời gian ít ỏi buổi sáng. Lên khỏi ga tàu điện ngầm, đang loay hoay tìm đường đến điểm hẹn thì thấy ngay một chiếc xe bus và mấy người đang đứng, mình chìa tờ booking ra hỏi thì cô đứng đó bảo, đúng rồi, xe này. Ôi ồi, may quá, mình đang lo chết đi được vì lúc đó đã gần 8h, nếu mất thêm dù chỉ 5’ đi tìm thì chắc mình chỉ còn nước ngửi khói, mà có khi khói cũng không có mà ngửi 😊  Bài học kinh nghiệm – luôn luôn dành tương đối thời gian cho việc di chuyển. Hehe, cứ nói thế thôi, hôm sau bọn mình lại bị muộn ý mà. Nào, lên xe và bắt đầu cuộc hành trình!

Công viên địa chất Dã liễu khá xa, bọn mình đi xe cả tiếng đồng hồ mới tới nơi. Vừa xuống xe, trong lúc mình đang nghe bạn hướng dẫn viên căn dặn đôi điều thì H. đã nhanh nhảu đi mua 2 cốc xoài xay trông rất ngon, thì đã đọc reviews rồi mà, ai cũng bảo xoài xay đá là một trong những đặc sản của xứ này. Hí hửng cầm cốc xoài trông rất ngon nhưng chỉ được một lát thì H. bảo, em chịu thôi chị ạ, quá lạnh đối với em. Mình cũng k thấy ngon nhưng tiếc của nên cứ cầm mãi, chờ nó tan ra rồi uống.

Công viên địa chất Dã liễu thực ra khá nhỏ, là một dải đất nhô ra biển kéo dài vẻn vẹn 1.7km, được chia thành ba khu – khu cổng vào, ít những tảng đá hình thù kỳ lạ, bù lại con đường đi dạo rất đẹp và cây cối xanh mát, khu thứ hai là nơi tập trung nhiều nhất những tảng đá hình thù kỳ lạ, được tạo nên qua quá trình phong hóa biết bao năm, và nối tiếp là một khu cây cối hoang dã để ngắm chim. Được cái không quá đông. Bọn mình lang thang ra tận nơi có tảng đá hình đầu nữ hoàng – giống thật, nhưng nhìn từ xa giống hơn. Và vô vàn những hình thù khác cho óc tưởng tượng tha hồ bay bổng. Nắng. Biển xanh ngăn ngắt, sạch sẽ, không một cọng rác. Những con sóng chạy đuổi nhau, xô vào ghềnh đá, nhìn ngắm thì đẹp thật đấy, nhưng chẳng hiền lành tẹo nào.
Tảng đá hình đầu công chúa. Tảng đá hình đầu nữ hoàng trông giống hơn nhiều
Trong công viên có rất nhiều những tảng đá hình thù kỳ lạ, cho óc tưởng tượng tha hồ bay bổng.
Nhưng thực ra chỉ cần biển xanh, trời xanh và những con sóng đẹp mê hồn thế này cũng đủ rồi

Đi tour thì phải theo đúng lịch trình. Sau hơn 1 tiếng lang thang công viên đó tụi mình lên xe để đến làng cổ Cửu Phần/Juifen. Khách du lịch đông nghịt. Vì ở trên cao nên khá mát mẻ, sau khi bọn mình đã bị nướng gần chảy mỡ ở công viên bên bờ biển. Cô hướng dẫn dặn nhớ mang theo ô vì thời tiết rất đỏng đảnh. Đúng thế, cứ vài phút lại nắng, vài phút lại mưa dù chỉ là mưa nhỏ.

Làng vẻn vẹn có ba con phố. Con phố chính là những bậc thang kéo dài hơn 200m lên tận đỉnh đồi, nơi có ngôi trường tiểu học. Đua theo trend, tụi mình cũng cố chen chân chụp ảnh quán cà phê nổi tiếng nhất ở đây vì view của nó quá đẹp. Tụi mình leo lên tít tận đỉnh dốc, tức cuối con phố chính, để ngó cái cổng trường tiểu học, rồi quay xuống tìm một quán ăn. Đoạn cuối, vì mải mê khám phá con phố cắt ngang đông nghẹt khách du lịch, đến lúc tụi mình ý thức sắp đến giờ xe chạy rồi mới cuống cuồng tìm cách ra bãi, vừa đúng còn 1’ là đến giờ xe chuyển bánh 😊.

Cái tên Cửu Phần bắt nguồn từ giai đoạn đầu thời nhà Thanh, nơi đây chỉ có 9 hộ dân sinh sống. Sau đó, ngôi làng trở nên đông đúc hơn khi nghề khai thác vàng trở nên phổ biến.
Cửu Phần là ngôi làng miền núi thuộc khu Thụy Phương, cách thành phố Đài Bắc (Đài Loan, Trung Quốc) khoảng 50 phút đi xe. Làng trải dài theo triền núi và hướng mặt ra biển. Trước kia, nơi đây từng là điểm khai thác vàng. Ngày nay, Cửu Phần là một trong những địa điểm du lịch thu hút nhất xứ Đài.
Con đường chính ở Cửu Phần mang tên Thụ Kỳ Lộ. Đường rất hẹp, bề ngang chỉ khoảng 2 m, gồm các bậc thang toàn bằng đá granit. Thụ Kỳ Lộ chạy xuyên suốt thị trấn, từ dưới lên trên, men theo sườn núi.
Hai bên đường, hàng quán nhà cửa san sát nhau. Đường hẹp nên không có vỉa hè, các ngôi nhà nhỏ hẹp đều không có sân. Để chống chọi với gió biển và mưa bão, nhà nào cũng xây bằng đá và gạch rất vững chắc, mái lợp hai tầng, bên trên sơn một loại dầu thảo mộc có màu đen, cốt để chống thấm.
Quán cà phê nổi tiếng nhất với view rất đẹp đây
Con ngõ nhỏ thanh bình

Nhưng đây mới là cảnh đặc trưng của Cửu phần, con phố đông nghẹt người, cả ngày lẫn tối

Thác nước Thập phần khá đẹp, nhưng nói thật chả thấm vào đâu so với nhiều thác mình đã được ngắm. Mà lúc mình đến đó ở chỗ đó nhiều dân Việt thế. Ước gì chức năng camera của stupid phone biến đi nhỉ, mình sẽ được thư giãn ngắm cảnh mà không bị nhiều người xung quanh đến thế làm phiền – phải nhường chỗ cho họ, chờ họ chụp xong rời đi mới vào được chỗ đẹp để ngắm… Chỗ này còn có một cây cầu treo khá đẹp nữa chứ, bước chân lên là tròng trành, tạo cảm giác ra phết 😊.
Thác nước Thập phần
Chỗ nào cũng cây, cũng xanh như thế này, khiến trời có nóng cũng dịu đi nhiều.
Làng cổ Thập phần cách đó một đoạn rất ngắn, là nơi mọi người thả đèn trời để cầu may. Mình chả có hứng thú với vụ đó, nghĩ đến chuyện những chiếc khung đèn kia sẽ đi đâu về đâu lại càng không bao giờ có ý định thả.

Viết rồi thả đèn trời giữa phố
Và vụ này mới hay chứ. Một quán người Việt ngay giữa phố. Quảng cáo rất sến :)

Đã cuối ngày, bọn mình trải qua một ngày đi đến rã rời rồi, nên đến đây có phần bớt hứng thú, chỉ nghiêng ngó xung quanh chút rồi chờ lên xe đi về. Thế mà tối đó vẫn còn lượn lờ trung tâm thương mại một trận đến tận gần 10h mới về đi ngủ.