11 tháng 2 2016

CHINH PHỤC ĐỈNH PHAN ĐẦU XUÂN :)

Nhà mình tỷ lệ người leo Phan khá cao. Bà đã từng làm người cõng đồ cho một đoàn nghiên cứu từ cách đây hơn 50 năm. Trước đó đã có vài đoàn đi nhưng không thành công. Bà kể đoàn đi mất gần một tuần. Vừa đi vừa đánh dấu đường, cho túi ni long vào thồ, qua suối phải thồ thêm cả nước để đến bữa có nước nấu cơm. Rồi tính toán giấu đồ ăn trên đường để khi về dừng ở đó có cái nấu nướng. Ông Tùng, người về sau thành thông gia với ông bà, cũng đi một chuyến lên đó, đến lúc mệt quá không chịu nổi than van cho tôi xin viên kẹo đồng :). Lần nào bà kể đến đây cả nhà cũng cười bò ra. Anh Thạnh thì đã có thời gian làm hướng dẫn viên [tay trái], lên đó vô số lần, chả còn đếm nổi, thuộc đến từng ngọn đèo trên chặng đường leo Phan. Theo chân anh Thạnh, mấy đứa cháu, nào là Phúc, Ngọc, Hưng đều đã leo. Kể cả mình cũng đã quyết tâm trèo đèo lội suối 2 ngày đêm lên đến tận đỉnh vào năm 2010 cùng hai cô bạn ở văn phòng. Sau mỗi chuyến đi của ai đó trong gia đình, hoặc khi kể lại chuyện trèo Phan, ông hay bảo ông cũng muốn đi, rồi ông bảo ông không trèo được thì thuê người cõng ông lên. Ông còn nói nếu bà sợ thì thuê thêm người vác xẻng đi J. Tất nhiên, dù rất chiều chuộng ông, bà không thể chạy theo yêu cầu đó. Gần đây, khi dự án cáp treo bắt đầu, ông mừng lắm, bảo khi nào cáp treo hoạt động nhất định ông cũng phải lên tận đỉnh.

Vài ngày trước Tết, đọc tin cáp treo đã khánh thành, cún mong được đi lắm, cún tính toán xem cả nhà mình và ông bà sẽ hết bao nhiêu tiền. Xong rồi cún bảo mẹ, con biết thể nào bà cũng bảo, thôi để mẹ chi cho J.

28 Tết nhà mình về đến Sapa. Trời lạnh cóng, sương mù mịt, chẳng ai mảy may nghĩ đến chuyện đi cáp lên đỉnh Phanxipan. Nhưng rồi mùng Một trời nắng bừng, ý định đi cáp treo trở lại. Bà thì băn khoăn, trời lạnh thế này, lên cao như vậy chả biết sức khỏe ông có chịu nổi không. Rồi vừa qua một trận tuyết, bao cây cối bị chết, chắc quang cảnh xác xơ, chưa kịp phục hồi. Mà bây giờ cũng không phải mùa hoa. Vậy là nhà mình và ông bà bảo để ít tháng nữa mới đi.

Trưa mùng Hai cả nhà đông đủ tụ tập ăn với ông bà bữa cơm. Đến cuối bữa bỗng dưng ý tưởng đi Phan được đưa ra và ngay lập tức cả nhà nhiệt tình hưởng ứng. Mau mau lên đường thôi. Hơn 1 h thì tất cả ra được khỏi nhà. 3 chiếc xe chở đủ 19 người lớn và thêm Ngọc Hân công chúa mới 14 tháng cũng được chu du.

Nắng đẹp rực rỡ. Cả nhà mình lên một khoang. Khổ thân một cặp người Tây Ban Nha lọt vào giữa nhà mình, phải chịu đựng cảnh cả nhà trầm trồ, cười đùa và chụp vô vàn ảnh suốt gần 20 phút cho chặng đường ngược lên đỉnh Phanxipan. 

Khởi hành từ ga đầu tiên ở một nơi cách thị trấn 3km, toa cáp bắt đầu lướt đi khi bên dưới là thung lũng Mường Hoa, bản Cát Cát, những thửa ruộng bậc thang đang mùa người ta thả nước vào, uốn lượn mềm mại, dịu dàng, những mảng nước lấp loáng. Ít phút sau, vượt qua thung lũng Mường Hoa, toa tàu đưa cả nhà qua những cánh rừng thưa, nơi đám cây thảo quả đổ rạp xuống, thân khô trắng, chết hết sau trận tuyết gần đây. Vì chênh lệch về độ cao giữa điểm đầu và điểm cuối lớn, tới hơn 1.400m nên đường cáp treo rất dốc. Đã đi nhiều cáp treo, thậm chí hồi ở bên Nga mình cũng đã lên đỉnh Elbrus, đỉnh cao thứ nhì châu Âu, đến độ cao 4.800m mà chưa gặp cảm giác như ở đây. Đường dây cáp nhỏ tít, lao vút vào khoảng không mênh mông, hướng đến một ngọn núi xanh biếc, cao và xa tít tắp. Cả nhà phấn khích, mê mải dõi theo đường cáp treo hướng tít lên cao. Hết chụp ảnh ông bà bên nhau, lại thi nhau tự sướng và chụp đường cáp. Càng lên cao cảnh càng đẹp với những khu rừng rất nhiều cây vân sam và tuyết tùng, tán xòe ngang, rộng, hiên ngang giữa đất trời. Nơi cao này, cây cối ít bị ảnh hưởng bởi trận tuyết vì toàn cây to, có lẽ đã quá quen với thời tiết băng giá hàng năm. Thật là một cảm giác khó tả. Mênh mông đất trời. Thăm thẳm bên dưới là những tán cây đang mùa trụi lá, lộ rõ những mảng rêu thẫm màu, loáng thoáng hoa đỗ quyên mà chỉ đôi tháng nữa thôi thì sẽ nở rộ, tạo nên con đường chắc chẳng khác gì đường lên Thiên thai. Và tít cao trên kia, những ngọn núi vươn cao hùng vĩ, đã từng một lúc nào đó người ta chỉ có thể đứng từ thị trấn chiêm ngưỡng mà mơ đến việc đặt chân lên đó, còn giờ thì chỉ sau 15 phút điều đó đã thành hiện thực.
Trên đường vào ga
Cả nhà chụp ảnh ở bên chùa ngay trước cửa ga cáp treo
Rồi bốn ông con rể tranh nhau đứng cạnh ông
Ông bà trong ca bin nhà mình

Khoảng 15’ cho đoạn đường dài hơn 6km. Ra khỏi cáp treo là một khoảng sân rộng, lại mê mải chụp ảnh trước khi leo thêm 600 bậc nữa mới lên được đỉnh chóp 3143m. Ban đầu là những đoạn bậc ngắn, rồi xen kẽ các khoảng đường phẳng, nhưng gần đến đỉnh thì chỉ toàn là bậc. Bậc thang làm nhỏ, đi vừa đủ giầy cỡ nhỏ, giầy cỡ to chút (trên 40) sẽ bị thừa ra ngoài bậc chút, và còn cao nữa (chắc gần 25cm). Thanh niên leo thì chả thành vấn đề, nhưng với ông, năm nay đã bước sang 87 thì quả là không đơn giản. Bốn ông con rể thường xuyên đi gần ông, đỡ ông lúc này lúc khác. Ông đi chậm, sau một đoạn bậc lại dừng nghỉ. Đám tiểu yêu thì chỉ một loáng đã lên đến tận đỉnh, cún tha hồ chụp ảnh vào máy mình để sau Tết còn khoe với các bạn. Mãi rồi cả nhà mình cũng lên được đỉnh. Cả nhà chiếm lĩnh đỉnh một lát, chụp một kiểu ảnh thật đông vui. Rồi ông bà cũng chụp riêng một kiểu cạnh cột mốc đó. Ông nắm giữ kỷ lục người già nhất leo lên đỉnh Phanxipan. Nghe nói trước ông mới chỉ có một ông già 73 tuổi. Ngọc Hân công chúa thì nắm giữ kỷ lục trẻ nhỏ nhất. Trước đó có một bé 6 tháng tuổi cũng đã leo, nhưng em đó không được tính do chưa đặt chân xuống đất, chẳng bù cho công chúa nhỏ nhà mình cứ đòi người lớn dắt để tự leo, hễ bị bế lên là lại tìm mọi cách đòi xuống. Nhà mình may mắn. Trời trong veo, xanh ngắt, nắng vàng rực rỡ. Gió thổi vù vù, lạnh buốt, nhưng do mải mê leo núi nên chẳng ai kêu lạnh gì. Và bên dưới kia, những ngọn núi chồng lên nhau, hết ngọn này đến ngọn khác, xanh thẫm huyền bí. Đâu là con đường mòn đã dẫn mình leo lên đến tận đây năm 2010. Đâu là độ cao 2.300m, nơi bọn mình ngủ lại đêm ở đó, trong chiếc lán với hai dãy ván, tụi mình nằm như cá xếp hộp. Mình và anh Lĩnh trêu chọc nhau mãi về chuyện leo đường bộ và đi cáp lên đỉnh. Anh Lĩnh vốn chưa leo, nên trêu mình bảo, trắng hay đen, mèo nào chả là mèo, miễn bắt được chuột. Ừ, anh ấy chưa leo nên nói vậy chứ mình tin phần lớn vẫn đồng tình với mình rằng cảm giác chinh phục thực sự là tuyệt vời, khi tụi mình leo trèo vất vả đến cỡ nào để lên được đến nơi, rồi sau đó là chặng đường hun hút khi quay về, mà nhiều khi nhìn lại con dốc vừa qua, mình cứ ngạc nhiên tại sao mình lại leo lên được.
Nhà nào cũng tranh nhau chụp với ông bà :)
Và cả nhà trên đỉnh, bên cạnh cột chóp ghi độ cao
Ông bà cũng phải làm một kiểu riêng :)
Ở lại trên đỉnh ngọn núi chừng 20 phút thì cả nhà bắt đầu xuống núi. Đoạn đường xuống đi nhanh hơn nhiều. Dù vậy ông vẫn đi rất chậm. Và bao nhiêu người cứ trầm trồ khen ông giỏi quá. Mình thì tự hào khoe vừa mới năm ngoái thôi ông còn leo một vòng Hàm Rồng và cả Cát Cát nữa ấy chứ.

Cáp rất cao. Và tít bên dưới kia là những cánh rừng nguyên sinh huyền bí.


Những khung cảnh hùng vĩ nhìn từ đỉnh Phan

Ngồi quán cà phê trên đỉnh một lát, cả nhà mình xuống núi. Trên suốt đoạn đường xuống, mỗi khi qua một cột độ cao giảm rất nhanh, bác Kiều sợ quá nhắm tịt mắt và bọn trẻ cùng một số bọn chẳng còn trẻ tý nào lại hét ầm lên để trêu bác Kiều, rồi kể lại chuyện ngày đi Vinpearl, sau khi xuống được khỏi vòng quay lộn ngược bác Kiều khóc tu tu, hihi. Lượt xuống cả nhà chiếm nguyên một khoang nên may mắn không ai bị nhà mình làm phiền.

Một buổi du hành đầu xuân thật đáng nhớ. Ông bảo, vậy là ông toại nguyện lắm rồi. Ông phấn khích, gọi điện khoe với người này người nọ và tuyên bố hè này ông còn phải lên đó vài lần nữa ấy chứ, để dẫn khách lên đó chơi. Ông ơi, ông mạnh khỏe nhé, để chúng con được cùng ông bà đi chơi trong những chuyến như thế này. Để 4 ông con rể được đi bên ông, đỡ tay ông, trông thật đầm ấm, mà con tin sẽ là những giây phút theo mãi cả nhà mình. Rồi nhất định ông sẽ cùng chúng con tham gia chuyến đi 2 trong 1 về phương Nam vào tháng Tám này nữa chứ. Nào, nhà mình bắt đầu đếm ngược đến mùa hè đây! Và dù đối với cô cháu gái, lên Phan giờ chả khác gì đi chợ, thì với ông, dùng từ chinh phục chắc vẫn hoàn toàn đúng ông nhỉ.

Vĩ thanh: Các bác nhà mình giờ ai cũng high tech, ảnh post tơi tới. Bác Kiều đặt caption là chinh phục Phanxipan, bị cô cháu bảo, như đi chợ ý chinh phục cái gì mà chinh phục J. Còn cún thì khi mẹ hỏi, thế nào con chụp được nhiều ảnh để khoe với bạn chuyện leo Phan chưa, nàng chỉnh mẹ ngay, không phải leo Phan mà là đi Phan. Đấy, việc mình tự hào về chuyện đã leo bộ là hoàn toàn có lý đấy chứ. Chát chít với cô đồng nghiệp mình bảo, chị sẽ còn tự hào về vụ này cho đến khi nào ra đi mát mẻ J. Nghe nói sau đây người ta sẽ đóng hoàn toàn các tour leo Phan thì đúng là số người leo bộ lên đó chỉ là con số rất ít ỏi. Ôi mình phục mình ghê gớm, kakaka.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét