Năm trước mình về Sapa tới 6 lần.
Còn năm nay, vừa lên Sapa sinh nhật ông hôm Tết tây, sau đúng 4 tuần cả nhà
mình lại có mặt ở Sapa với ông bà trong một chuyến nghỉ Tết dài. 28 Tết, chờ
đón cậu cháu ở trời Tây về lúc gần trưa rồi cả nhà mới phóng xe đi Lao Cai, vậy
mà chỉ hơn 3h đã đến nơi. Nghỉ ngơi một lát, “tài xế riêng” đưa cả nhà về Sapa.
Trời lạnh buốt. Đường vắng ngắt ngơ. Ngọn
đèn đường vàng vọt buổi tối không mảy may gợi cảm giác xua đuổi cơn giá rét. Mình than
van, con hay về Sapa nhưng chưa bao giờ thấy trời lạnh đến thế này, trong nhà mà
buốt cả hai bàn tay. Ngồi bếp lửa được một lát thì nàng công chúa nhất thiết
đòi mẹ đưa lên bác Tú, với lý do tối mai giao thừa con phải ở nhà và nhà ông bà
hôm nay có bố mẹ và anh Tuấn rồi. Zời ạ, biết làm sao hơn, mẹ đành đưa nàng ra
đường trong cái lạnh xuống đến 40C.
Việc chuẩn bị Tết nhẹ nhàng, phần
lớn những gì cần thì bà và các bác đều đã làm từ trước, vậy nên ngày 29 mình
cũng không phải tất bật gì. Rồi cả mùng Một cũng vậy. Lâu nay ông bà ít đi chúc
Tết hàng xóm nên nhà mình cũng rất ít khách, chỉ vài toán đông và ít khách lẻ tẻ. Mỗi khi có toán khách, ông lại tự hào yêu
cầu hai đứa cháu biểu diễn. Không phải khi nào cũng tươi tỉnh nhưng hai nghệ sỹ
nghiệp dư luôn nghe lời nên cũng
kiếm được một cơ số ngoài tiền mừng tuổi J.
28 Tết còn lạnh như vậy
nhưng chiều mùng Một Tết thì nắng đã lên. Bầu trời bừng sáng, nắng vàng len lỏi vào từng kẽ lá. Mình
sung sướng rủ cả nhà đi Hàm Rồng. Ngày đầu năm thật vắng vẻ. Đi mãi nhà mình mới
gặp một vài người. Vừa qua một trận tuyết nên cây cối có phần xác xơ, hoa đào
hiếm hoi, hoặc đã tàn tạ qua trận tuyết hoặc nụ còn nhỏ. Hoa mận thì chưa đến độ.
Nhưng với mình cảnh nào cũng là đẹp. Mình thong dong đi ngắm con đường đầu
xuân, cây hầu hết còn trụi lá, cành trơ
khấc, lộ ra những đám rêu mọc từ năm này qua năm khác. Hương cây thoang
thoảng mọi con đường mình qua. Chỗ bãi phẳng nhìn lên đỉnh 3 con cóc có một cây
hoa trà trắng cao đến 3m, còn sót lại vài bông hoa trà trắng tinh khôi, đẹp quá
trời. Nàng công chúa đã lớn, đến đâu cũng mê mải chụp ảnh, bảo để về khoe với
các bạn.
Con đường đi tiếp từ vườn lan
Nàng công chúa năm nay lớn quá rồi
Người ta nói con gái là người tình từ kiếp trước cũng không sai. Con gái quấn quít bố vô cùng
Những cây mận giờ còn trụi lá thế này, nhưng chỉ vài tuần nữa thôi thì sẽ phủ đầy hoa trắng, đẹp không tả xiết
Những mảng rêu quá đỗi thân thương
Tưởng chỉ ở nhà với ông bà nhưng
hóa ra năm nay mình được đi quá nhiều. Chuyến đi Phan ngày mùng 2 thì phải một
entry riêng mới hết được. Nhưng chiều mùng 3, nhà bác Vân lại nổi hứng rủ đi
Thác bạc. Okie luôn. Nghe mọi người kể một số lần về thác Tình yêu mà chưa đi
được, lên đến Thác Bạc mình bảo ông chồng không dừng ở đây mà phải quá thêm 2km
đến thác Tình yêu cơ. Rẽ vào con đường nhỏ lát đá dẫn vào thác, được một đoạn
thì gặp mấy người phụ nữ đi ra, nhìn chị em mình đi giầy cao gót mọi người bảo
không đi nổi đâu, còn 2.5km nữa cơ, mình và bác Vân chỉ cười bảo muỗi, bọn em
đây thổ dân quen rồi J.
Mình như một lần nữa lạc vào phong cảnh giống như lần cách đây hơn 5 năm, khi tụi
mình rẽ vào rừng, bước những bước đầu trên con đường leo Phan. Điểm khác là con
đường bây giờ lát đá, rất dễ đi, còn ngày đó bọn mình phải đeo găng tay chống
trơn để thường xuyên bám vào đâu đó mà đu mình lên. Con đường nhỏ chạy dài, đẹp
đến mê hồn. Thường xuyên hơn cả là len lỏi trong rừng, bên cạnh con suối róc
rách, trong văn vắt và nước lạnh buốt, ngay bên cạnh những cây cổ thụ vươn cao
tít mà nếu mắt tinh có thể nhìn thấy những chùm phong lan đang treo lơ lửng, chờ
đến mùa trổ hoa. Rồi có đoạn con đường lại chạy dài giữa một bãi rộng, với một
cây cầu nhỏ bên dưới tán cây. Ở đây, bên cạnh bờ suối, thảo quả chết rạp thành
từng mảng rộng. Và dù chưa đến mùa ra hoa, chưa kết quả thì mùi hương thảo quả vẫn
ngập tràn không gian. Đang mùa nước cạn, thác không nhiều nước nhưng vẫn đẹp.
Dòng nước từ tít cao đổ xuống, không có vẻ hùng vĩ mà dịu êm. Và vũng nước bên
dưới, chẳng to rộng bao nhiêu, nhưng làn nước tinh khiết vô ngần, cảm giác như
ngọt lắm ý, cứ làm mình nhớ tới vũng nước tình yêu trong câu chuyện Ban zắc và
cô bé thợ may Trung hoa. Bác Vân kể vào mùa nước thác đổ to, hùng vĩ lắm, còn
chẳng lội qua được suối để đi men theo bờ khác quay về đâu.
Cún thì tung tăng, happy lắm, còn chàng trai mặt xì xị bảo con chả thấy gì hay. Tệ thiệt cơ
Bất lực với chiếc điện thoại được gọi là smart nhưng lại hết sức stupid, chẳng bắt được hình ảnh như mình muốn về những cây cổ thụ đẹp mê hồn :(
Và cả cái thác rất duyên dáng nữa
Đám thảo quả chết rạp dọc theo bờ suối. Chao ôi là tiếc. Năm nay sẽ chẳng có loại mật mà ong hút nhụy hoa thảo quả rồi
Đoạn đường này men theo một con suối nhỏ, suối róc rách và chim hót suốt cả đoạn đường.
Hai chị em làm dáng bên bờ suối
Hai chị em làm dáng bên bờ suối
Đoạn đường vào thác rồi trở ra tổng
cộng 3km, nhưng mình chẳng mảy may mệt tý nào vì đối với mình nó giống như một
chuyến đi trở lại tuổi thơ, với những buổi đi rừng lấy củi, lấy rau lợn, đi bắt
hến, hay những trưa hè lội men theo bờ suối dùng rổ xúc cá con. Mình bảo bác
Vân, em nhớ quá những ngày đi lấy củi ngày xưa, nếu có bác Tú ở đây thì bác sẽ
gọi tên bao loại cây mà giờ em chẳng còn nhớ. Tiếng suối róc rách, tiếng chim
hót suốt dọc đường mình đi. Có đoạn mình trêu bạn cún, chim đang hót, Thùy
Dương thối kìa, bạn ấy phản lại ngay, họa mi không bậy bạ như mẹ đâu. Hihi, mẹ
chịu thua.
Những nụ hoa rừng chi chít, chỉ vài hôm nữa thôi thì cây này sẽ phủ đầy lớp áo hoa. Thật tiếc là mình không được ngắm
Mình đã có một cái Tết thật trọn
vẹn. Ngoài những bữa cơm thắp hương và cơm khách, mình còn kịp đi chơi tới 3 lần,
lần nào cũng thỏa mãn hết sức. Cún thì không chỉ một lần bảo mẹ, con thấy rất tự
hào mình có quê ở Sapa, đối với người khác là một chuyến đi đắt đỏ, còn nhà
mình thì chỉ là về quê. Mẹ bảo, đúng đấy con ạ, chỉ riêng tiền đi lại đã tốn một
số rồi, không kể nhà mình về ăn nghỉ nhà ông bà có tốn gì đâu. Nàng đế thêm, ăn thủng nồi trôi rế nhà ông bà
nữa ấy chứ. Haha, biết cách sử dụng thành ngữ ra phết. Chắc khi nào già mẹ cần
về Sapa ở để các con được về Sapa thường xuyên, để con cũng được nhận những tấm
vé đi tuổi thơ, giống như mẹ bây giờ ấy nhỉ.
Những ngày Tết qua mau. Mình cảm
tưởng như đã nạp đủ nhiên liệu để quay trở lại với biết bao công việc bận rộn,
với những chuyến đi khá dày đặc sau Tết. Ngồi ăn những bữa cơm với ông bà, mà
bà rất hay kể chuyện các con ngày xưa, mình nhớ lại lần ăn Tết ở đây đầu năm
2014. Lại phải đến 2018 mình mới được về Tết với ông bà, liệu ông có còn chờ
mình được đến khi đó. Ông ơi, ông chờ chúng con nhé, để lại phát cho chúng con
những tấm vé về tuổi thơ, nơi mỗi khi nghĩ đến, con lại nhớ một câu trong bài hát của Phạm Duy “biết là bao thương nhớ cho vừa”!
Cảm ơn TA! Đúng là thổ công nên đã cho người đọc được biết thêm nhiều điều. Gia đình mình và người bạn đã đi Sapa tết dương năm 2004, từ đó tới giờ mình chưa trở lại lần nào. Chuyến đi đó có nhiều kỷ niệm, bây giờ xem lại ảnh vẫn rất thích. Cái thác bạn chụp ảnh thì hình như bọn mình chưa đến. Vì vậy, khi có dịp chắc chắn mình sẽ tới thăm thú địa điểm này.
Trả lờiXóaNhất định phải sớm trở lại, nhưng nhớ đi trong tuần và tránh các dịp lễ Tết, vì khi đó đông đúc khủng khiếp, chả còn gì thú vị. Thổ dân sẵn sàng tư vấn :)
Xóa