Đã nghiêng ngó buổi hòa nhạc với cậu
bé Vincent Vũ từ lâu, nhưng vì đó là ngày trong tuần nên mẹ cứ ngại ngần, rồi đến
hôm hòa nhạc thì lại thấy rất tiếc nếu không đi nghe. Vậy là mẹ gọi điện hỏi
vé, rồi chờ con gái đi học về để hỏi con có muốn đi không. Con gái lập tức hét
lên Có và bảo, với tất cả những buổi hòa nhạc mẹ không phải hỏi con, buổi nào
con cũng muốn đi, và mẹ nhớ mua hoa để con mang lên tặng.
Ăn tối xong, dù
không kịp dọn dẹp nhưng hai mẹ con vẫn có thời gian diện váy áo đẹp đẽ và rất
sung sướng chở nhau đến Nhạc viện. Để tiết kiệm mẹ mua loại vé rẻ, nhưng vì đã
có khá nhiều kinh nghiệm đi nghe hòa nhạc ở đây nên mẹ biết thường sẽ trống rất
nhiều chỗ đẹp. Vậy là 1’ trước khi nhạc cất lên, hai mẹ con kịp chuyển từ chỗ ở
cánh gà trên tầng II xuống một hàng ghế tuyệt đẹp còn trống tới nửa số ghế ở tầng
I mà nếu mua thì sẽ là 500k/vé.
Khi những làn sóng âm thanh đầu tiên
vang lên, mẹ cảm thấy mình như lịm người đi trong thứ âm nhạc tuyệt vời của bản
Piano Concerto số 1 của Tchaikovsky. Cậu bé mới 16 tuổi mà rất chững chạc, mặt lấm
tấm trứng cá, nhìn tít từ xa cũng thấy rõ. Thỉnh thoảng mẹ lại ghé vào tai con
thì thầm khi đến những đoạn rất ấn tượng. Có một lúc nào đó con bảo, đoạn này
anh Tuấn nhà mình cũng đánh được, rồi lúc khác con phản ứng, mẹ cứ làm phiền không
để cho con nghe. Haha, ghê gớm thiệt.
Thường mỗi lần đi nghe nhạc con sẽ bắt
mẹ mua hoa cho con mang lên tặng. Lần gần đây nhất, hôm đi xem Gala tổng kết cuộc
thi Piano, mẹ mua cho con 3 bó hoa nhỏ. Con là người duy nhất chuẩn bị hoa và
dũng cảm bước lên sân khấu tặng trước bao ống kính máy ảnh, truyền hình và sung
sướng bảo với mẹ sau đó, chị ấy nói với
con Thank you 2 lần liền J. Hôm qua mẹ
không kịp mua hoa vì thời gian rất eo hẹp. Mẹ cũng nghĩ nếu trên đường đi mà thấy
cửa hàng hoa thì mẹ sẽ dừng lại mua cho con nhưng vì mải nhìn đường nên mẹ
không thấy, còn con thì thấy 2 cửa hàng nhưng toàn bó hoa to nên không nhắc mẹ,
chắc vì ngại mẹ tốn tiền. Dù vậy, khi hết tác phẩm đầu tiên, lúc mọi người lên
tặng hoa cho nghệ sỹ piano, mặt con bí xị ra. Rồi con thắc mắc sao không ai tặng
hoa cho nhạc trưởng. Mẹ thì biết rõ con muốn tặng hoa cho nhạc trưởng lắm lắm
í. Rồi con kết luận xanh rờn, lần sau nhất định phải mua hoa, bó to cũng phải
mua. Kakaka, quyết định không cần tiết kiệm tiền cho mẹ nữa.
Buổi biểu diễn kết thúc con cũng vỗ
tay mãi đến đau cả tay. Rồi con chạy thật nhanh, vòng tít từ bên này sân khấu
sang bên kia vì muốn được chào nhạc trưởng. Không kịp, nhạc trưởng đã vào phòng
của mình, căn phòng ở tít phía sau sân khấu mà nếu muốn gặp thì sẽ phải đi qua
một phòng ngách đang đầy các nhạc công. Chần chừ mãi không muốn về, nửa tiếc nuối
vì chưa được gặp, nửa ngại ngần không muốn phải đi qua cả căn phòng đầy người,
dù sao con cũng mới chỉ là đứa trẻ 9 tuổi, mãi con mới về nhưng bảo mẹ, lần sau
mẹ phải cho cả Tuấn Anh đi cùng để con và Tuấn Anh vào chờ nhạc trưởng. Mẹ lại
nhớ cái lần đó, cách đây đôi tháng, con và Tuấn Anh đứng chờ tới 15 để chụp ảnh
cùng nhạc trưởng và hỏi nhạc trưởng đôi câu.
Trên đường về con bảo mẹ, con muốn thi
nhạc viện mẹ ạ, mà con lại thích thi violin rồi (vừa cách đây ít ngày con bảo
con thích thi khoa nhạc cụ dân tộc, hihi, ý thích thay đổi gần như hàng tuần).
Con bảo con tưởng tượng đến lúc con cùng dàn nhạc biểu diễn, ôi thích cực. Còn
mẹ thì hứa sau đây sẽ mua một đôi thẻ thành viên cho các buổi hòa nhạc đặt trước
năm 2016 để đều đặn đưa con đi.
Những ước mơ của con thật đẹp. Mẹ chả
có lý gì không giúp con thỏa những ước mơ như vậy. Mẹ tin mẹ đã mang lại cho
con một tuổi thơ thật ngọt ngào và đẹp đẽ, với mỗi tuần lại có những câu chuyện
hay để kể, với âm nhạc, hội họa đã thấm rất sâu vào tâm hồn con. Chỉ đôi lúc là
sự lo ngại thoáng qua. Liệu con có biết cách cân bằng giữa nghệ thuật và đời thường.
Ở một khía cạnh khác, con mãi mãi có âm nhạc và sách vở để làm bạn mỗi lúc cô
đơn, khi mẹ chẳng thể che chở. Cho con một tuổi thơ đẹp đẽ, mẹ tin rằng đó cũng
là cách để con tự tin bước vào đời. Mẹ yêu con!
P/S: Buổi sáng đến văn phòng, vừa ngồi
viết những dòng này mẹ vừa nghe lại bản nhạc. Niềm xúc động dâng lên y như khi
mẹ nghe những giai điệu ấy tối hôm qua. Rồi nghe lại clip con đánh đàn tối hôm
trước mà vì bị 2 lỗi nhỏ nên con nhất thiết không đồng ý để mẹ đưa lên youtube.
Mẹ phải giải thích mãi và đánh đổi bằng một đôi điều khác con mới cho đưa lên J. Clip con đánh đàn đây nhé. Thật là một buổi sáng bình
yên, để sau đây mẹ có đủ sức đương đầu với một ngày dài đầy ắp công việc.
Ừ, thêm luôn cả clip đàn tranh nữa cho đủ bộ:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét