30 tháng 7 2021

NHẬT KÝ NĂM THỨ HAI COVID_07_HÀNH TRÌNH VƯỢT TƯỜNG LỬA

 

Sáng hôm 28 mình đi xét nghiệm nhanh, chuẩn bị cho chuyến "vượt tường lửa" vào Hà Nội đi tiêm. Được cái cách đó một ngày họ mới mở một điểm xét nghiệm trong Ecopark, cách nhà mình có vài trăm mét nên khá thuận tiện. Có hai bàn đăng ký, một bàn cho cư dân Ecopark và một bàn cho người không phải cư dân. Bàn cư dân khá vắng, mình chờ vài phút là được khai báo và test ngay, trong khi bàn bên kia phải xếp hàng khá lâu. Mình thấy có mấy cô gái người Thái, đặc trưng bởi búi tóc trên đỉnh đầu, cũng đang chờ xét nghiệm. Thời buổi dịch bệnh thế này, các em ở tận đâu mà chưa về nhà. Ở đây thuê nhà đắt đỏ, sinh hoạt đắt đỏ, thời buổi dịch bệnh, công việc có thể bị chấm dứt bất cứ lúc nào, rồi các em sống thế nào? Nhìn các em thấy thương quá. Về sau mình được biết thêm, các em làm ở công trường gần đây, có em thậm chí đến ngày tháng năm sinh của mình còn chả nhớ, nói chung kỹ năng sống và hiểu biết vô cùng hạn chế. Mà nếu các em có muốn về cũng không về nổi. Việc đi lại bây giờ đã trở nên vô cùng khó khăn. H.M kể với mình chốt chỉ cho người có hộ khẩu Sơn La được vào Sơn La.

"Vượt tường lửa" giữa Hưng Yên và Hà Nội chẳng dễ dàng gì. Cần có giấy tờ chứng minh sự cần thiết đi lại (mà thế nào là cần thiết phụ thuộc nhiều vào mấy chú phú lít, trương tuần đang có cơ hội ra oai ), kết quả xét nghiệm âm tính và minh chứng về nơi cư trú. Chuẩn bị được mọi giấy tờ rồi thì khó khăn tiếp theo là đi bằng phương tiện gì vì mọi phương tiện đều bị ngừng hết. Mình đọc trên group cư dân Ecopark thấy một bạn nói chồng bạn ấy cũng cần đi tiêm, vội gửi tin nhắn liên hệ. Sau một hồi trao đổi cuối cùng mình không dám đi nhờ vì chồng bạn ấy chưa có kết quả xét nghiệm, định cứ thử đi rồi nếu không qua được chốt sẽ quay lại làm xét nghiệm. Phương án cuối cùng của mình là gọi xe ra đến chốt, trình giấy để qua chốt rồi nhờ ông chồng đón ở bên kia chốt. May quá, lúc đi lấy kết quả xét nghiệm mình hỏi đại em gái ở phòng xét nghiệm có biết ai vẫn đi qua lại Hà Nội thì giới thiệu cho mình đi nhờ, em ấy bảo để em nói với chồng em, anh ấy ngày nào cũng đi làm bên Hà Nội. May quá là may. Chồng em ấy là bác sỹ tuyến đầu ở Bệnh viện Huyết học TƯ, đã tiêm đủ 2 mũi và ngày nào cũng sang Hà Nội đi làm. Lúc mình gửi tiền còn nhất định không lấy. Theo ngôn ngữ của cún thì đấy là do "nhân phẩm cao" 😊.

Buổi sáng mình ra đường lớn chờ xe đó từ lúc 6h sáng, kể cả thời gian chờ đợi ở chốt kiểm tra thì cũng chỉ 40' đã về đến chợ Nhân Chính. Vội vàng ghé vào chợ mua mấy lạng thịt bò cầm tay, sợ nhỡ bị kiểm tra thì lại phải chia tay với mấy triệu trong khoảng thời gian lương đang bị cắt giảm này. Người ta phát phiếu vào chợ để không có quá đông người trong chợ cùng một thời điểm, bên ngoài là một hàng dài đứng chờ. Không khí căng thẳng như thời chiến. Haiza

Mình ngồi chờ ở nhà cả ngày rồi đến hơn 3h thì đi tiêm. Chuyến quay về cũng đi nhờ xe đó. Đ/c bác sỹ đó chở mình đến tận chân tòa nhà một cách vô cùng tử tế.

Hôm qua ma măng cũng được tiêm rồi. Pfizer hẳn hoi. Sáng nay kể chuyện với các bạn ở văn phòng, các bạn ấy bảo ôi nhà chị là VIP ở Sapa à hay có "ông ngoại". No no, nhà tớ không có ông ngoại nào cả, đây là theo đúng danh sách thôi. Riêng vụ này thì chính quyền Sapa ít nhất cũng thể hiện sự nhân văn - ưu tiên nhóm người già và nhóm nhân sự làm du lịch. Ban đầu ma măng định không đi tiêm, sợ bị biến chứng. Mình gọi điện, tha thiết đề nghị mẹ đi tiêm, bảo mẹ ơi người ta thử nghiệm trên rất nhiều người rồi mới phê duyệt và tiêm trên diện rộng, mẹ đừng lo gì. Mà lý do để mẹ lo lắng cũng thật là - sợ nhỡ mẹ tèo thì các con chăm bố làm sao. Mẹ ơi, cờ đến tay ai người đấy phất, chúng con chăm được hết, mẹ không phải lo. Bố mình cũng trong danh sách được tiêm đợt này, nhưng chúng mình quyết định ông không cần tiêm. Nhiều người già ở Sapa cũng từ chối tiêm. Ma măng tiêm xong không có phản ứng gì, tối qua vẫn ngồi xem tivi, và sáng nay bác V. lại thông báo là bà vẫn hoàn toàn mạnh khỏe. Ơn Chúa!

Thế là mình đã tiêm được hai mũi, việc đi lại sẽ dễ dàng hơn, không còn phải làm test nhanh nữa. Văn phòng mình thì vẫn còn chờ.

Cuộc sống của ba mẹ con ở Ecopark rất yên bình, giống như một ốc đảo trong cơn bão, dù rằng bão cũng có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Và bão ở trong nhà thì rất thường xuyên, luôn chí chóe, đến mức hôm qua cún còn hỏi, giữa con và anh Tuấn mẹ chọn ai, mẹ chọn anh Tuấn thì con về nhà bên kia. Làm sao có thể chọn chặt tay phải hay tay trái, mắt phải hay mắt trái. Mệt với các cô cậu quá. Dù sao hôm nay sau khi may được chiếc váy đầu tiên khá đẹp, nàng đã vui vẻ trở lại một chút rồi!

28 tháng 7 2021

NHẬT KÝ NĂM THỨ HAI COVID_06

 28/7/2021

Thật may khi mẹ con mình đã kịp chuyển sang Ecopark vài hôm trước khi Hà Nội bước vào đợt phong tỏa mà mình hình dung sẽ không sớm kết thúc. Bắt đầu là hôm lâu hai mẹ con sang nhà bác H.A. chơi và ngủ lại, cún thích quá, cứ muốn ở bên này. Mình nghĩ bụng why not, Tuấn toàn học online, chương trình đi SG của cún cũng đổ bể hoàn toàn, hay mấy mẹ con sang Ecopark ở vài tuần, như đi nghỉ thôi. Nói ra ý định, con gái thích quá bảo được đấy được đấy. Thế là nàng loay hoay tìm phòng và vài hôm sau thì tìm được một căn hộ chấp nhận cho thuê ngắn hạn. Căn hộ nhỏ thôi, 2 buồng ngủ với đầy đủ đồ đạc, chỉ việc dọn vào ở. Nói là làm, nảy ra ý định hôm thứ Sáu thì thứ Ba tuần sau đó Dad đã chở mấy mẹ con sang "nhà mới". Mình chỉ mang theo valy nhỏ rất ít váy áo, thêm ít đồ dùng thiết yếu là xong.

Căn phòng ở tầng 12, không cao như cún mong đợi, nhưng cũng đủ để có một tầm nhìn khá đẹp. Từ ban công nhìn chếch sang bên phải một công viên rất rộng, những mảng màu xanh mướt chen nhau, và xa xa là ngọn tháp của Vin Uni, một sự giễu nhại kiến trúc tòa nhà của trường ĐH Tổng hợp Lomonosov danh tiếng. Chếch sang bên trái có thể nhìn thấy một nhánh của con sông Bắc Hưng Hải, mà tiếp theo sau đó một chút sẽ là nơi bắt đầu của công viên Hồ Thiên Nga, điểm nhấn để Ecopark quảng cáo bán nhà.

Đúng với tên gọi, sống ở khu này giống như sống giữa một công viên. Bước chân ra khỏi tòa nhà là cỏ cây hoa lá. Tòa nhà có căn hộ của mình nằm bên bờ một trong số rất nhiều nhánh của sông Bắc Hưng Hải. Gọi là nhánh sông nhưng thực ra nước chảy rất nhẹ, hầu như ít nhận thấy. Nước hơi đục nhưng sạch và rất nhiều cá. Mỗi tối khi đi dạo mình hay dừng lại một lát trên cây cầu gỗ, ngắm những chú cá con chen nhau bơi ngay dưới cầu. Cứ một đoạn lại có những cây cầu bắc qua sông, mà đoạn ngay gần nhà mình là cầu Chử Đồng Tử và cầu Thủy Trúc. Tối tối, những chùm đèn chiếu dưới thân cầu đổi màu, nhìn khá đẹp mắt. Có những cây cầu lát gỗ để đi bộ từ bờ này qua bờ kia, dưới chân là những bóng đèn cách quãng đều đặn, tối tối tỏa sáng lung linh, tạo nên khung cảnh rất đẹp.

Dọc hai bên bờ sông là công viên và cây và hoa. Xa hơn chút là những công viên ngút ngàn cây mà người ta đã quy hoạch từ đầu sẽ xây thêm những tòa nhà mới, hiện giờ nhiều chỗ trồng cây đơn giản để có cây và giữ đất.

Tuy chỉ cách Nhà hát lớn có 14km, tức gấp đôi từ nhà mình lên đó, nhưng Ecopark lại thuộc tỉnh Hưng Yên. Thế là giờ mình lại có vinh dự sống ở Hưng Yên cơ đấy 😊. Và để được vinh dự như vậy thì điều rắc rối là những ngày này Hà Nội giãn cách, việc đi lại với Hưng Yên trở nên khá khó khăn. Để chuẩn bị đi tiêm mũi thứ hai vào ngày thứ Năm, văn phòng đã làm sẵn cho mình một công văn xác nhận mình cần đi tiêm vaccine, gửi bưu điện sang đây cho mình, rồi mình sẽ phải đi test nhanh để có kết quả âm tính. (Điều mình chưa bao giờ nghĩ tới là nếu bỗng dưng mình dương tính thì sao nhỉ, ặc ặc.) Và tiếp theo, khi từ Hà Nội về mình sẽ phải trình tờ giấy xác nhận mình sống ở Ecopark rồi ssau đó tự cách ly trong nhà 7 ngày.  Chuyện đi lại cũng rắc rối không kém. Mình không có xe máy, gọi taxi từ đây đi sẽ chỉ đi được đến chốt kiểm soát, sẽ phải chuyển xe khác sau khi qua được chốt kiểm soát. Và chiều ngược lại cũng tương tự.

Tuy vậy, những rắc rối của mình chỉ là muỗi so với những thảm cảnh đang xảy ra trong Sài gòn. Không gọi được xe cấp cứu đến mức người chết tại nhà. Rất nhiều lời cầu cứu trên mạng về việc thiếu thực phẩm. Hôm qua một nhà máy sản xuất, ăn nghỉ tại chỗ có tới 248 ca dương tính trên tổng số chưa tới 300 công nhân. Phản ứng của chính quyền lúng túng và vô cảm. Đó là cảm nhận chung. Hà Nội thì bị đánh úp, 11h đêm ra công văn và ngay hôm sau đã phải giãn cách, nhiều người chưa chuẩn bị tinh thần làm việc tại nhà, tạo vô vàn cơ hội cho các phú lít hôm sau phạt, giúp tiền luân chuyển từ túi những người dân cả năm nay khó khăn sang túi một số nhỏ, cũng như giúp tăng ngân sách nhà nước. Những chiếc xe chở hàng hóa tít từ miền Nam ra, đến cửa ngõ Hà Nội bị chặn lại. Những trang trại gà không xuất được, gà chết do chuồng trại chật…

Than ôi, mình đang sống trong một xã hội nào thế này?

23 tháng 7 2021

NHẬT KÝ NĂM THỨ HAI COVID_05

 Cuối cùng thì lần này Việt Nam đã không khống chế được dịch giống ba lần trước. Dự đoán khoảng giữa tháng 6 dịch sẽ tạm ổn đã không trở thành hiện thực. Ngược lại, có vẻ như Việt Nam đang đi vào vết xe đổ của nhiều nước.

Sáng thứ Hai đến văn phòng bọn mình họp rất ngắn và chủ đề duy nhất là dịch bệnh. Chỉ 50% số nhân viên được làm việc tại văn phòng, ai muốn đến thì đăng ký với sếp để đảm bảo không nhiều hơn số người được phép. Vì sáng hôm đó tất cả vẫn đến nên văn phòng khá đông. Họp xong vẫn chưa ai ra về, sếp đi ra đi vào, chốc chốc lại hỏi nhóm này nhóm khác, ơ thế bọn mày chưa về à. Sếp lo lắng thực sự, chỉ sợ nhỡ công an đến hỏi thăm. Qua bữa trưa mọi người về vãn sếp mới yên lòng.

Đã nhiều ngày số ca tăng theo chiều thẳng đứng. Kế hoạch vào Sài gòn của con gái đổ bể hoàn toàn. Nhạc viện lên lịch tuyển sinh đầu tháng 8, rồi lui sang cuối tháng 8, bây giờ thì là tháng 9, mà cũng chả biết có tuyển sinh trực tiếp được không. Nhạc viện Hà Nội đã thông báo về việc tuyển sinh online, nhạc viện Sài gòn sau đây có lẽ cũng thế thôi. Tuấn cả kỳ này toàn học online, bắt đầu từ đầu tháng 5 và lại sắp thi học kỳ rồi. Cún thì chỉ có tập đàn và chờ để vào nhạc viện. Thương các con quá, mọi việc bị chậm, lỡ dở khá nhiều. Tuy vậy, mình luôn bảo con, khó người khó ta, dễ người dễ ta, cả thế giới đều như vậy, riêng gì con đâu, chấp nhận thôi con ạ, con vẫn là người may mắn hơn rất rất nhiều người khác.

Thời gian này mình chỉ làm việc part-time, 3 ngày mỗi tuần. Mình thực sự cảm thấy được thư giãn, nghỉ ngơi khỏi công việc, dù rằng tiền sẽ nhận ít đi tương ứng. Việc này sẽ kéo dài 2-3 tháng gì đó, và mình biết rõ khi khởi động dự án mới thì mình sẽ lại giống ngày trước, nhiều khi bận đến mức cốc nước trước mặt còn không nhớ để uống.

Mình luôn ý thức về việc mình là người may mắn biết nhường nào. Đọc những thảm cảnh về việc người dân đi bộ hàng trăm km về nhà vì không có xe, không có tiền, rồi cảnh thiếu thốn của người dân Sài gòn thấy lòng nặng trĩu. Rồi cả những bất công, những phẫn nộ khi người ta phạt người dân đi lấy đồ ở quê gửi vào, phạt người đi mua bánh mỳ, thảm cảnh trong các khu cách ly… Ôi đất nước khốn khổ của tôi!

Cách đây vài hôm bạn mèo lần đầu ra khỏi cổng, đi lạc ra tận ngõ không nhớ đường về. Tìm mãi không thấy đâu. Cún lên các nhóm, hỏi kinh nghiệm tìm mèo lạc. Mẹ thấy con ngồi khóc, thương vô cùng, nghĩ về bạn ấy, mẹ cũng khóc theo. May quá, cuối cùng thì hóa ra bạn ấy ra đầu ngõ, người ta bắt được và đòi chuộc mất 2 triệu. Tối hôm đó đi dạo với chị H.A, chị ấy bảo em dán thông báo khắp nơi đi, cách gì nó cũng chưa đi xa được đâu, và nhớ bảo sẽ hậu tạ, đừng trông chờ vào lòng tốt của con người. Than ôi, lời nhắn nhủ đừng trông chờ vào lòng tốt của con người. Từ bao giờ mà xã hội trở nên kinh khủng như thế này. Mình thương bọn trẻ nhà mình, thương vô cùng cả những đứa cháu (nếu có) nữa. Chẳng biết tự bao giờ mình thậm chí còn mong không có cháu, dù bản thân luôn bị cô bạn bảo là "đồ cuồng con nhưng lại ích kỷ không muốn cho con sinh con", vì mình thương chúng nó, không muốn chúng nó phải sống trong một xã hội mà trong đó có rất nhiều "cóc nhái nhảy lên làm người", một xã hội nơi cái ác lên ngôi. Chuyện cậu lính bị đánh chết gần đây làm mình bị ám ảnh mãi. Cậu thanh niên đó 19 tuổi, đúng bằng tuổi bạn Tuấn!

Sáng nay có thêm tới gần 4.000 ca nhiễm, trong khi người ta vẫn "hồ hởi, phấn khởi" họp Quốc hội bằng tiền thuế của mình để bầu lại những chức danh mà sẽ không có gì thay đổi so với cách đây nửa năm, và Sở Y tế Tp HCM ra chỉ thị không cho y bác sỹ kêu gọi ủng hội vật tư thiết bị y tế vì như vậy "làm xấu hình ảnh". Các con sâu cái kiến [hèn nhát] có thể làm gì ngoài than trời! À, mà hôm rồi người ta vừa "khuyến mại" 5 năm cơm miễn phí cho một thanh niên chì với một số bài ít ỏi copy/viết về Đồng tâm với lượng tương tác vô cùng khiêm tốn - một số bài chỉ khoảng 30 tương tác!

Đọc được bài thơ này trên Fb của Thái Hạo, buồn thật buồn.

Trái tim chúng ta đã mệt
vì có những đoàn đói lả người hành quân trong đó
những đoàn người rách rưới
men theo bờ biển Đông
dăt nhau đi trong tháng cô hồn
Đất nước của những người đàn bà ngực lép
xếp hàng như lũ kiến
liêu xiêu
gió thổi linh hồn rách nát
như tấm áo mưa trong bão phần phật bay
mù không thấy lối quê
Những cuộc hành quân trên đất Việt
trăm năm chưa dừng nghỉ
nghĩa trang thăm thẳm trong chiều
người sống và người chết gặp nhau
cúi đầu
cùng đi trong gió mạnh
bên kia là cố hương
đang gục đầu vào núi
tháng bảy
mưa nguồn
Người vội vã trở về để đón những cơn mưa
tiếng kêu sẽ thấm vào đá
lũ chuột sẽ ngồi trên ụ mối
nhìn những ngôi nhà
bồng bềnh
trôi về biển

09 tháng 7 2021

ĐÓNG GÓP VÀO CÔNG CUỘC CỨU CHUỘC THẾ GIỚI 😊

 Từ hôm lâu bạn bè và người quen mình đã lúc này lúc khác post ảnh đi tiêm chủng. Mình đọc nhiều và thuộc về nhóm sẵn sàng tiêm. Nhưng nguồn cung hạn chế như thế này, muốn tiêm cũng chả được. Thấy nhân viên bên ĐSQ được tiêm, bọn mình cũng có ý ngóng. Bạn Th. thì bảo văn phòng cũng đang tìm đủ cách đây, có dịch vụ là cho nhân viên tiêm ngay.

Tuần trước sếp thông báo bên ĐSQ còn thừa vài liều, thậm chí không đủ cho toàn bộ văn phòng mình, nên sếp cười cười chúng ta sẽ bốc thăm. Văn phòng nhốn nháo, cười cợt trêu chọc nhau, bảo ừ đánh bạc cũng hay mà, quả này xem đứa nào đỏ bạc đen tình. Sếp tỏ vẻ rất nghiêm trọng, các em được nghĩ từ giờ đến trưa rồi báo lại cho tôi ai sẵn sàng tiêm, nên nhớ là không ai bị ép buộc tiêm đâu nhé. Bạn Th. cười, anh ơi luôn đi, bọn em lấy chồng cũng chỉ nghĩ 5', vụ này muỗi, hahaha. Dù thế, sau đấy H. cũng hỏi mình vẻ rất quan trọng, cậu có định tiêm không. Có chứ, sao không. Thuốc đợt này cuối tháng 7 đã hết hạn, chả biết họ bảo quản có an toàn. Zời ạ, có phải ĐSQ bảo quản trong tủ lạnh nhà họ đâu mà phải lo. Mình tin rằng thuốc được bảo quản theo đúng quy định và cũng do đơn vị có chuyên môn tiêm cơ mà, take it easy đi. Mình vốn vẫn thế, luôn tin vào sự tử tế của con người, và nếu vì tin vào sự tử tế của con người mà tèo vì thuốc hết hạn thì cũng okie, vì đến phút cuối mình cũng chả biết được điều đó mà nuối tiếc.

Nguyên tắc bốc thăm là sẽ tính xem có bao nhiêu người muốn bốc thăm, rồi đánh số thứ tự từ 1 đến hết, và ưu tiên từ số 1 trở đi. Lúc Th. chạy vào phòng gọi ra bốc thăm mình đang dở câu chuyện với chị A. nên bảo ai đó bốc hộ chị đi. Chỉ chưa đầy một phút sau đã thấy Th. và Ph. chạy vào hớn hở, chị ơi thưởng cho Ph. đi này, em ấy bốc hộ chị được số 1 đấy. A. cười sung sướng bảo có phải vì em đang nói chuyện với chị mà gặp may không, còn ngoài phòng lớn mọi người đang cười đùa ầm ĩ, sếp thì giơ số 7 của mình lên bảo ai mua nào, ai mua nào, vui như một xới bạc 😊. Kể cho con gái nghe việc mẹ bốc thăm được số 1, nàng bảo, ôi mẹ may thế, mẹ nhân phẩm cao thế, kakaka.

Bốc thăm hôm thứ 2 thì thứ 5 đã đi tiêm rồi. Mình đã tiêm chủng một số lần, có gì mà phải xoắn. Thế nhưng lần này mình cũng hơi lo xa chút. Mình nghĩ đến ý định viết di chúc, nhen nhóm từ cách đây hơn chục năm mà vẫn chưa khi nào đặt quyết tâm viết ra. Chả có gì to tát cả, mình muốn được chôn ở Sapa, và thêm vài dòng lo cho tương lai cho bọn trẻ, thế thôi, nếu bỗng dưng mình ra đi mát mẻ hoặc không mát mẻ khi bọn nó chưa kịp trưởng thành. Sáng đó mình và A. vừa nói chuyện. A. chuẩn bị bay sang New Zealand để giải quyết những thứ còn lại sau khi bố chồng mất cách đây gần 1 năm, và cả những thứ mẹ chồng mất đã lâu vẫn để lại đó. A. bảo chả biết sau khi chị ra đi ai sẽ thu xếp những thứ đấy cho chị, em thì còn có con cái, mình bảo, em cũng đã nghĩ về chuyện này nên thời gian cuối em rất hạn chế mua sắm, vài món đồ trang sức ít ỏi của em thì cô con gái vui lòng giữ hết, cả tranh và sách nữa 😊. Cuối cùng thì cát bụi lại trở về cát bụi, "Ashes to ashes, from dust unto dust", chả có gì nhiều để níu kéo thì lại càng thanh thản ra đi, vậy chúng ta cứ hùng hục kiếm tiền để làm gì nhỉ?

Mình viết di chúc loáng cái đã xong. Khi gọi điện cho chị bạn vong niên nhờ chị ấy ký vào bên người làm chứng, chị ấy cười sằng sặc nhưng vui vẻ đồng ý ngay. Xong một việc. Viết thêm một cái note dặn dò con gái, nếu bỗng dưng mẹ bị sốc, tèo thì cứ thế này thế này nhé, còn nếu không thì sau ít bữa mẹ sẽ xé tờ giấy đó đi. Con gái thấy mẹ dặn dò đủ mọi thứ còn kêu sến quá. Rồi mình gọi thêm đôi ba cú điện thoại với một đôi người bạn mà vẫn còn nợ nhau ít ân oán giang hồ, dặn chị gái đôi câu về vụ con bé nhà mình.

Trưa qua mình tiêm rồi, chả có phản ứng gì nhiều ngoài cánh tay hơi bị đau. Bọn mình được tiêm ở Family Medical Practice, dịch vụ rất okie và chắc cũng đắt đỏ nữa. Vaccin Pfizer, là loại có vẻ được chuộng hơn hay ít nhất thì giá đắt hơn hẳn so với AstraZenaca. Dù là cơm thừa canh cặn thì cơm thừa canh cặn của nhà giàu vẫn khá okie, mình tự trào vậy. Tối qua chị T. gọi điện hỏi thăm, cũng cười sằng sặc khi hỏi mình sắp tèo chưa. Chưa, tèo là tèo thế nào. Nhà còn bao việc :P.

Đấy, thế là mình thực sự đóng góp một phần vào việc cứu chuộc thế giới rồi. Chưa bao giờ việc cứu chuộc thế giới trở nên dễ dàng hơn - hoặc cứ nằm ườn ở nhà, không đi lung tung để khỏi lây lan dịch bệnh, hoặc chịu chìa cánh tay ra cho tiêm một phát.

Dù không có triệu chứng gì nhiều, hôm nay mình làm việc ở nhà. Mình không muốn ra khỏi nhà trong một ngày mà cứ một lúc trời lại ào ào mưa và cơ thể dù không có triệu chứng rõ rệt thì có vẻ như cũng không hoàn toàn khỏe như mọi khi. Ba tuần nữa mình sẽ tiêm mũi thứ hai. Và sau đó thì mình có thể yên tâm về thăm ông bà rồi.

Hài hước với câu chuyện của mình vậy thôi nhưng những ngày này thấy buồn và lo cho SG. Bữa trưa ngồi ăn với con trai, mình bảo con, chúng ta thuộc nhóm người vô cùng may mắn. Nhà mình chả bao giờ phải lo thiếu ăn hay không có chỗ ở, trong khi SG đóng cửa các dịch vụ đã lâu, và giờ là phong tỏa mạnh hơn, bao mảnh đời kiếm sống từng ngày sẽ ra sao. Những chính sách cứ hết bất cập này đến bất cập khác, người ta cứ thản nhiên đốt tiền, và tha hồ tham nhũng trong lúc nước sôi lửa bỏng ít bị kiểm soát này, mặc những phận đời lam lũ.