17 tháng 2 2019

MỘT GIẤC MƠ GIỮA TRỜI XANH VÀ SÔNG NƯỚC

(Chuyến đi từ hồi đầu tháng Một mà mình phần thì lười, phần thì quên béng chưa đưa lên để giữ lại những ký ức về một chuyến đi.)

Nhân một chuyến công tác dài ơi là dài, suốt từ thứ Tư tuần này qua tít thứ Tư tuần sau, mà việc cuối tuần quay lại Hà Nội là vô nghĩa, chẳng nhẽ thứ Bảy đi xe 7 tiếng về nhà, rồi Chủ Nhật lại đi xe 7 tiếng ngược lên Sơn La, mình đã có một chuyến đi thăm lòng hồ thủy điện Sơn La khá thú vị.

Sáng sớm, H.M bắt xe khách rồi sau đó chiếc xe dừng đón mình ngay tại khách sạn. Mình hình dung xe bus tuyến huyện chất lượng sẽ rất tệ và chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó, vậy nhưng hóa ra chất lượng rất ổn, sạch sẽ, đông vừa phải. Mỗi tội ghế hơi nhỏ chút, và vì xe khách nên chạy chậm, hay dừng đón khách nữa. Được cái cảnh hai bên đường rất đẹp, những cây hoa mận, đào nở sớm đã nhú hoa, mà chắc chẳng bao lâu nữa thì sẽ trắng muốt, hay hồng rực. Rồi những nương cà phê, khu rừng khộp. Và hai chị em ríu rít suốt chặng đường 😊.

Hơn 2 tiếng một chút thì chiếc xe thả bọn mình ở đền Nàng Han, một địa điểm tâm linh được xây dựng trên cao, từ đó có thể phóng tầm mắt xuống khu vùng hồ bên dưới với cảnh quan rất đẹp. Dạo quanh khuôn viên đền ít phút, bọn mình tiếp tục đi đến cầu Pá Uôn để từ đó đi thuyền thăm lòng hồ. Đoạn đường hơn 3km, đi bộ chả thành vấn đề nhưng bọn mình không có nhiều thời gian. Chờ chuyến xe bus sau thì phải gần một tiếng nữa mới có. Hai chị em năn nỉ cô bán quán chở giúp bọn em với. Cô ấy cười hiền từ chối, bảo chị không quen chở ba người. Năn nỉ một chàng vừa lao ra ở ngôi nhà sàn gần bên cạnh, chàng cũng khăng khăng, không, đang phải đi chở củi. Hai chị em quyết định vừa đi bộ vừa vẫy xe, sau một lát thì may quá, một zai Thái dừng lại, em ý bảo nhưng em không có mũ. Trời ơi, chỗ này làm gì có ai kiểm tra mà lo. Xe phóng vèo vèo, ít phút sau thì tụi mình đã đến được cầu Pá Uôn.

H.M đã hẹn từ trước và có số điện thoại nên chỉ ít phút sau tụi mình đã được một em đón và đưa xuống một chiếc thuyền tuy nhỏ nhưng vẫn rất to so với một tour chỉ có hai khách duy nhất. Vừa ở hồ Inle về được ít bữa, mình như thể vẫn còn bồng bềnh lắm nên bước xuống thuyền lòng đã thấy lâng lâng. Bến thuyền còn đơn sơ, khách hiếm hoi, nhưng vùng hồ này thực sự tiềm năng, đẹp lắm. Khác với hồ Inle cũng nằm trong một thung lũng bao xung quanh là núi, nhưng núi bao quanh hồ Inle ở xa xa và thấp, còn những ngọn núi nơi này thì rất gần, và cao, đỉnh được các đám mây che phủ, tạo nên một khung cảnh mờ mờ ảo ảo rất đẹp. Nước hồ trong vắt và chắc hẳn mùa này thì lạnh lắm. Và một làn không khí hết sức tinh khôi vì mọi thứ thuộc về công nghiệp còn khá xa nơi này. Cứ như vậy, mình mê mải ngắm khung cảnh xung quanh, chìm vào cơn mơ màng hết sức dễ chịu.

Hòn đảo mà chiếc thuyền chở bọn mình đến tương đối nhỏ và đã đầy dấu ấn sự can thiệp thô bạo nhưng vụng về của bàn tay con người. Được gọi là đảo Trái tim cơ đấy, với một khung cổng chào hình trái tim bị nứt toác :P. Bản thân khung cảnh trên đảo rất đẹp, với những cây thân gỗ tương đối to, cây dây leo, cây dứa trâu (mình lần đầu tiên nghe H.M nói tên loài cây này) và chỗ đứng ngắm mà H.M nói đùa chị em mình như đang ở Hawai, vậy nhưng suốt dọc con đường trèo lên đỉnh ngắm cảnh, người ta đã trang trí bằng những giò hoa giả, phong lan, bìm bìm… màu sắc hết sức lòe loẹt, trông nhức mắt hết chỗ nói. Một điểm nhấn của hòn đảo dành cho đám cuồng selfie chắc hẳn là khu người ta làm giả cảnh mũi tàu Titanic với các giò hoa giả treo khắp nơi nơi, ặc ặc.
Cảnh chụp từ đỉnh ngọn núi, thực sự đẹp vô cùng. Mình đứng mãi, chẳng muốn rời xuống

Hai chị em trèo lên núi khám phá một lúc rồi xuống một nhà sàn ngồi chờ bữa trưa. Đã sang chảnh đi tour riêng mỗi hai người, lại còn thuê bao nguyên cả hòn đảo để enjoy, lúc này mình thấy mình giàu có ghê gớm 😊. Một con cá to câu từ hồ, chắc tầm 1.5k, được chế biến thành hai món nướng và canh măng chua, cộng thêm su su bao tử luộc. Mấy em hỏi các chị uống nước ngọt gì, mình bảo bọn chị uống bia, hihi, em trai nhìn bọn mình vẻ hơi ngạc nhiên, mấu nhỉ, mỗi hai cô mà cũng bia rượu cơ à. Hơi tiếc, có rượu táo mèo của nhà thì tuyệt hơn nhiều.

Mình và H.M có bao điều để luyên thuyên. Hóa ra bọn mình có nhiều quan điểm về công việc và học hành rất giống nhau. Em ấy thật thông minh và mạnh mẽ. Mình bảo, em khôn sớm hơn chị nhiều. Cứ chăm chỉ làm việc và tích lũy kiến thức, rồi khi nhìn lại em sẽ thấy em tiến xa đến mức nào so với bạn bè, đồng nghiệp của em.

Vừa ăn vừa truyện trò rất lâu, kết thúc bữa ăn, bọn mình khiêng chiếc bàn quẳng ra xa, nằm luôn xuống chiếu nghỉ ngơi. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng ngoài tiếng sóng vỗ nhè nhẹ dưới chân nhà sàn. Ngoài kia là cái nắng dịu giữa đông, khiến những vách núi gần đó hơi mờ đi chút trong làn không khí trong veo vàng nhạt, những tán cây trở nên thẫm màu hơn. Mình chìm vào một giấc mơ giữa trời xanh và sóng nước theo đúng nghĩa đen.

Trên con thuyền quay trở về bến, mình cứ nghĩ, làm sao để có thể có thêm những sản phẩm du lịch cho khu vực này. Hồ rất đẹp, nhưng chỉ có thế. Tour du lịch có thể đi xa hơn, cả ngày thuyền, đi vào tận khu trung tâm huyện cũ, nơi bây giờ chỉ còn chiếc tháp nhô lên một chút. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Mình nhớ đến hồ Inle với biết bao điểm độc đáo có thể đến thăm, đi cả ngày không hết, những chàng đánh cá trên hồ chèo thuyền bằng một chân, và mặt nước lặng như tờ mà mình và cún ngồi mê mải ngắm những chú cá lượn lờ trong đám rong rêu. Ôi chao, giá mình có được một phép màu, mình chả cần xin gì cho bản thân, chỉ xin có ai đó đủ giỏi, đủ có tâm để biến nơi đây thành một điểm du lịch sinh thái bền vững, tạo nên những thay đổi cho những người dân tộc nơi này. Biết bao giờ ước mơ đó mới thành sự thực nhỉ. Vậy nên giấc mộng trưa hè vẫn chỉ là giấc mộng!
Người ta gọi nơi này là Hạ long trên cạn cũng hoàn toàn đúng. Những ngọn núi nhấp nhô rất giống Hạ Long mà lại mang một vẻ đẹp khác

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét