Nhân một chuyến công tác đầu năm
lên Sơn La, mình rủ ông chồng đưa bọn trẻ con đi Mộc Châu, rồi trưa Chủ nhật
mình sẽ đi nốt đoạn đường Mộc Châu – Sơn La, còn ông chồng và bọn trẻ quay về
Hà Nội. Hỏi ý kiến bọn trẻ, không quá náo nức nhưng cả hai bạn đều say yes. Mẹ
giao nhiệm vụ cho cún chọn nơi ở. Sau một hồi chọn cún bảo mẹ đặt ở Stella Mộc
Châu Hotel. Xem online thấy báo hết phòng, may quá sau một hồi thì mình cũng nhờ
đặt được, còn một phòng gia đình duy nhất. H. và em gái cũng tham gia cùng chuyến
đi với cả nhà mình, vì đằng nào xe cũng trống, mà có thêm hai chị đó chơi với
Tuấn và cún thì tốt quá, lúc nào cũng chỉ có bố mẹ các bạn ý chán ngấy rồi 😊
Sáng thứ Bảy cả nhà lôi nhau đi từ
sớm, 7.30. Đoạn đường Hà Nội – Hòa Bình chưa có gì độc đáo. Đến chỗ chợ đèo
Thung Khe, đoạn giữa Tân Lạc và Mai Châu, xe khách, xe con từ Hà Nội lên đỗ chật
cả bãi, người như kiến. Dù biết đó là đèo đá trắng trong một MV, các bạn nhà
mình tỏ vẻ cười khẩy vào những kẻ nghiện check-in và cả nhà đi vượt lên một đoạn,
từ đó ngắm ngược lại con đèo, nghỉ ngơi một lát rồi lên đường tiếp. Tiết trời đẹp, ấm áp và từ đây những cảnh rừng núi hiện ra đầy quyến rũ. Những ngọn núi bồng bềnh
trong mây, những vòm cây mang một dáng vẻ mùa xuân lộng lẫy. Cùng với những
vòm lá xanh nõn hoặc những búp non màu nâu, có những đoạn lại hiện ra những vòm
cây đang mùa thay lá – màu vàng, màu nâu chen lẫn nhau, khiến bức tranh thiên
nhiên thêm phần đa dạng và đầy màu sắc. Cả những khu rừng thông nhỏ lúc này lúc
khác lại hiện ra làm mình chỉ muốn được ngồi nơi đó thật lâu, ôm một cuốn sách,
hít thở bầu không khí trong trẻo và quên hết sự đời 😊.
Bọn nghiện check-in cố gắng trèo lên tận đỉnh nhọn kia, còn hai bạn nhà mình may quá, không thuộc diện đó, nên đứng từ xa ngắm và cười khẩy :)
Đèo Đá trắng (Ảnh chôm trên mạng)
Cung đường đèo Đá trắng/đèo Thung Khe (Ảnh chôm trên mạng)
Sau bữa trưa ở nhà hàng Thủy Hoa,
nhà hàng quen thuộc của mình trên cung đường này, cả nhà tiếp tục lên đường, thỉnh
thoảng dừng lại ngắm cảnh. Những bản làng của Mộc Châu mùa này thật đẹp. Hoa mận
đã tàn, giờ đây là những vòm lá xanh mướt, phần lớn vẫn còn là lá non. Có những
cây ra sớm nên quả đã khá to, có những cây mận quả còn đang bé tý, li ti, đây
đó sót lại một vài cành mận trắng. Đây đó còn sót lại vài bông hoa đào nở muộn,
chen giữa những vòm lá mận xanh non. Và những vạt hoa cải miên man, miên man,
màu vàng của cải xanh và màu trắng của củ cải.
"Tôi trồng cả thảy hai vườn cải/Tháng chạp ra giêng nở cánh vàng" (Nguyễn Bính)
Và vườn hoa cải trắng
Chưa vội đi nhận phòng, cả nhà
quyết định lang thang, chiều mới về khách sạn nhận phòng rồi nghỉ ngơi cả thể.
Vậy nên cún khi đó mặc đồ đơn giản – quần bò và áo phông. Đến đồi chè, khi mẹ
tha thiết đề nghị cún chụp ảnh cún bảo con phải thay váy rồi mới chụp, Tuấn
không bỏ lỡ cơ hội trêu em ngay – váy của em Dương có mắt. Hì hì, mà suốt cả dọc
đường là những câu trêu chọc tương tự, đến nỗi bố mẹ luôn phải tách hai anh em
ra, ngồi thì đứa hàng ghế trên, đứa hàng ghế dưới, bữa ăn hai anh em cũng phải
mỗi đứa một bên bàn, để tránh tối đa các kiểu trêu chọc. Được cái bây giờ cún
không còn hét toáng lên như ngày xưa mà thường xuyên sẽ là màn đối đáp khiến bố
mẹ nhiều khi cười đến phát sặc. Chị H. bảo nhà chị vui thật ý.
Đồi chè Mộc châu tuy cây nhỏ hơn đồi chè Pleiku rất nhiều nhưng cảnh không vì thế mà bớt đẹp
Sau đồi chè mà đối với mình thì
kém xa đồi chè ở Pleyku, mình bảo ông chồng đi thăm thác Dải Yếm. Nhìn thấy con
đường đi, cả nhà hỏi nhau, không thấy núi thì thác ở đâu nhỉ. Hóa ra sau một hồi
thì cũng đến một chỗ có biển chỉ dẫn, rồi nhìn tít từ xa mình thấy có mấy dải nước
bé tý, lưa thưa chảy từ trên cao xuống. Ở chỗ đỗ xe khá đông người, ai nhìn cũng
có vẻ không náo nức gì lắm. Bọn trẻ từ chối ra khỏi xe, bảo con không xem đâu,
Tuấn thì nhận xét, đúng là dải yếm mà [ý chàng là thưa, mỏng], ặc ặc, mẹ và chị
Hoàng lại phì cười.
Thôi thì tìm vào khu rừng thông bản
Áng, là chỗ nhà mình đặt khách sạn. Mẹ ngâm nga câu thơ “Cái cầu con/Gọi là cầu
bố/Mấy cây lố nhố/Gọi là rừng thông”. Chuẩn bị tinh thần trước cho bọn trẻ, vì
chắc gì đã có rừng thông to. Đúng thật, đi mãi chẳng thấy rừng thông nào to, cũng
có vài cây phía xa xa gọi là, kém hẳn những khu rừng mình nhìn thấy trước đó trên
đường. Trên đường đi hai anh em cãi nhau chuyện ba cây đủ gọi là rừng rồi, Tuấn
bảo “ba cây chụm lại nên hòn núi to” còn gì nữa. Con đường vào khách sạn rất nhỏ, đường
đất, đi mãi, nhưng khi đến nơi thì cún thích lắm. Những ngôi nhà nhỏ như chuồng
chim câu, sơn màu sắc khá sặc sỡ. Toàn bộ khu đất nằm trong một thung lũng nhỏ,
bên những ngôi nhà khác cũng khá xinh xắn, chen giữa những khu vườn mận xanh
um, những cây hoa đào còn loáng thoáng hoa. Và ở giữa khu đất, cũng có nghĩa
trước cửa mỗi căn phòng nhỏ cho thuê, là một khoảnh vườn hoa hồng đẹp mê ly. Đúng
thật, chỉ cần ở giữa một nơi thế này, nghe chim hót, ngắm hoa, hít mùi hoa hồng
thơm ngát đã đủ thư giãn lắm rồi. Dad lôi cây đàn bầu ra đòi tập, cún nhiệt tình
can ngăn, rồi phải cầu viện đến mẹ, mẹ ơi mẹ bảo bố đi, người ta nhìn vào nhà mình
bây giờ. Mẹ đùa, con không nghĩ đây là cách tốt nhất đuổi mọi người đi cho nhà
mình được yên tĩnh hoàn toàn à, hahaha.
Để đắm mình trong hoa và lá và tiếng chim
Nghỉ ngơi một hồi, đến gần 5 rưỡi
thì mẹ rủ cả nhà đi ăn tối. Đã biết Mộc châu từ trước nên mẹ rủ cả nhà ra quán
cá hồi Vườn đào, Tuấn lại được một phen hài hước, Rừng thông không có thông, Vườn
đào không có đào. Hihi, đúng là chả nhìn thấy cây đào nào ở chỗ quán đó nhưng bữa
tối ngon tuyệt, tới 6 món, toàn từ cá hồi mà cả nhà ăn uống nhiệt tình hết mức,
6 người đi nhưng chỉ đặt 4 suất mà cuối cùng vẫn bỏ thừa tới hai bát cháo rất
ngon.
Cả nhà có mỗi một phòng gia đình,
lẽ ra chị H. và em gái sẽ đi tìm phòng riêng, nhưng mẹ bảo, bọn chị không ngại
gì, nếu em cũng không ngại thì ở luôn đây với nhà chị cho vui. Tìm phòng có lẽ
không dễ, cả cái làng thấy đầy dân Hà Nội, mà lại bất tiện nữa, chẳng được vui
cùng nhau. Vậy là cả 6 người chen chúc trong một căn phòng, mẹ cùng cún và hai
chị nằm ngang trên chiếc giường 1.8m. Được thể buổi tối hai chị cùng hai em
chơi bài, vui hết cỡ luôn, mẹ phải dừng nhóm cờ bạc lúc hơn 10.30 để đi ngủ.
Tối khuya trời bắt đầu mưa, cả nhà
hơi buồn, nghĩ sáng mai mưa thì biết làm gì, bảo nhau thôi cứ ở đây hít thở không
khí trong lành, ăn bữa trưa xong rồi về. Vậy nhưng đến sáng chỉ còn mưa nhỏ, rồi
đến 9h sáng thì đã gần như tạnh. Ngồi bên cửa sổ ngắm vườn hoa, ngắm núi và
nghe chim hót cảm thấy rất thư giãn, nhưng cũng phải đi thăm trang trại dâu và
hái mang về chứ nhỉ. Hóa ra đây lại là một trải nghiệm cực kỳ thú vị của cún và
cả nhà.
Chẹp chẹp, ngon ơi là ngon
Ừ, có một Mộc Châu khác với Mộc
Châu mà mình vẫn đi qua hàng tháng. Một Mộc Châu ngoài cánh đồng mênh mông còn
là những căn nhà nhỏ trong thung lũng yên tĩnh, thanh bình, khu vườn hoa hồng thơm
ngát và vườn dâu trĩu quả, ngon chẳng kém gì vườn dâu bên Anh. Và vài cây hoa
ban với những chùm hoa trắng muốt vươn ra từ vách núi.
Ừ, thế là nhà mình đã có một chuyến
đi chơi rất vui, với anh em nó chí chóe trêu chọc nhau suốt dọc đường khiến bố
mẹ lúc nào cũng có chuyện để cười, và để ghi lại cho chúng nó nữa 😊.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét