Chặng
cuối cùng từ hồ Inle về Yangon mình quyết định đi máy bay vì nếu đi xe đêm chắc
mệt lắm, đường núi quanh co, lại xa xôi đến vậy. Mặt khác, mình cũng muốn trải
nghiệm cảm giác “đi ô tô thì như máy bay, đi máy bay lại như ô tô” mà mình đã đọc
thấy ai đó review. Vé đắt lòi, 103 đô cho chặng bay kéo dài vỏn vẹn hơn tiếng
chút. Rời resort vào lúc 12h trưa, bọn mình dừng ít phút ăn bữa trưa nhanh ở thị
trấn Nyaung Shwe, rồi chỉ thêm 40’ từ thị trấn đó thì tụi mình đã đến được sân
bay Heho. Bước xuống cổng vào sân bay, mấy chị em bật cười bảo nhau, không khác
gì trụ sở ủy ban xã. Chỉ cách cổng cái “ủy ban xã” đó vài chục mét là những
quán hàng bán lẻ vài món đồ lặt vặt, nước uống. Tuy sân bay nhỏ như vậy nhưng
các chuyến bay từ Heho đi Yangon lại khá nhiều, mỗi ngày có tới hơn chục chuyến
chứ chẳng ít, với khá nhiều hãng máy bay tư nhân, đoạn này thì hơn Việt Nam là
cái chắc. Check in rồi cả kiểm tra ở thêm một cửa nữa với khách ngoại quốc, tất
tật đều được ghi vào sổ, no computer 😊. Phòng chờ cũ kỹ, bé xíu, trong đó có mấy
kiosk bán hàng mà giá cả hầu như không cao hơn bên ngoài bao nhiêu. Bên ngoài
đường băng cũng bé xíu, máy bay đậu sát gần cửa ra vào, tụi mình đi bộ vài bước
đã đến chỗ lên máy bay. Vừa cất cánh được ít phút các cô tiếp viên rất xinh đã
mang suất ăn đi phát, hai chiếc bánh ngọt khá ngon mà cún chén hết ngay lập tức,
và chỉ hơn một tiếng sau nhóm mình đã lại đáp xuống sân bay Yangon, nơi mà đúng
7 ngày trước bọn mình lơ ngơ bắt xe ra bến xe khách, bắt đầu chuyến rong chơi.
Khi
tìm khách sạn ở Yangon, tiêu chí của mình là gần chùa vàng Shwedagon. Và cái
khách sạn Merchant Art Boutique đáp ứng đúng tiêu chí đó, cách chùa chưa tới
500m. Khi ở Inle mình cảnh báo mọi người, khách sạn ở Yangon em ít cầu kỳ nhất,
chỉ đơn giản là ngủ một tối rồi hôm sau về ý mà, chuẩn bị tinh thần hạ giới đi
nhé, không sang chảnh gì đâu. Vậy mà khách sạn rất ổn, rộng, được trang trí bằng
những bức tranh 3D khá độc đáo. Cún trầm trồ, con thích khách sạn này. Khách sạn
nhìn thẳng sang một khu tập thể cũ kỹ, rất gợi nhớ Hà Nội những năm thời bao cấp.
Còn sáng hôm sau thì mình phát hiện ra một cây mít cao ngay bên dưới cửa sổ
phòng mình ở tầng 5, chim hót ríu rít.
Check
in xong bọn mình được phát một phiếu đồ uống miễn phí, với điều kiện phải sử dụng
trước 8h tối. Đã hơn 6h tối rồi vậy nên tụi mình rủ nhau lên uống rồi sau đó mới
đi tìm chỗ ăn. Hihi, hóa ra có mỗi cốc nước dưa hấu ép mà các khách sạn khác
thường mang ra mời ngay khi khách mới đến. Bù lại, từ quán cà phê trên tầng 6 -
nóc ngôi nhà, tụi mình được nhìn thấy cái chóp dát vàng sáng rực của ngôi chùa
vút lên trên bầu trời, thế là lại náo nức đi ngắm 😊.
Chỉ
còn đúng một ngày ở Yangon, chiều hôm sau cần có mặt ở sân bay lúc 5h, mình lên
lịch đi thăm duy nhất ngôi chùa Shwedagon, dù đọc thấy còn nhiều chùa nổi tiếng khác, vì
nói thật đi thăm nhiều chùa quá, đã bắt đầu thấy ngán.
Đã
quen với việc mặt tiền bên ngoài không quá ấn tượng nhưng bên trong sẽ rất đẹp,
nên tụi mình không thất vọng khi từ xa nhìn thấy cổng ngôi chùa (cổng phía
đông) trông hết sức bình thường. Bên ngoài cổng chùa các em bé, người già, phụ
nữ… bán túi nilong, hóa ra là để đựng giày, mình nghĩ chắc do chùa này quá rộng,
người ta không bắt cất giầy dép ở tủ ngoài cổng vì mọi người có thể sẽ vào ở
cổng này rồi ra từ cổng khác. Đường dẫn vào chùa rất rộng, được trang trí vô
cùng đẹp đẽ, những hàng cột to, chạm trổ cầu kỳ, trần ốp gỗ trạm trổ, hai bên
là các bức tranh tôn giáo, thế nhưng dọc theo hai bên là rất nhiều các cửa hàng
nhỏ bán đồ tâm linh. Mấy chị em thắc mắc sao lại cho bán tràn lan như thế, hóa
ra đây mới chỉ là đường dẫn vào chùa. Leo qua khá nhiều bậc cầu thang thì nhóm
mình mới đến được cửa vào chùa, nơi ai cũng phải đi qua cửa kiểm tra an ninh,
tiếp theo là mua vé và mình thì phải thuê thêm chiếc longyi vì hôm đó mình mặc
quần bò, cô nhân viên giải thích là bó sát quá 😊
Ngẩn ngơ với đường dẫn vào chùa rất đẹp
Những cây cột to và cao, được chạm trổ, sơn son cầu kỳ
Và phía trên cao
Bước
vào sân chùa, mặc dù đã được nhìn ngắm nhiều chùa hoành tráng rồi, thì bọn mình
vẫn sững sờ như thường. Ngọn tháp chính dát vàng cao vút trên nền trời xanh, và
xung quanh ngọn tháp chính là một “rừng” những ngọn tháp nhỏ, vô vàn những khu
thờ tự, đến mức người ta phát một tấm bản đồ in ấn rất đẹp, chỉ dẫn chi tiết
hàng mấy chục những điểm cần/nên đến thăm – nào là bàn chân Phật (có hai điểm
lưu giữ), tượng Phật bằng vàng (một số điểm), tượng Phật bằng ngọc nguyên khối
nạm hồng ngọc, những quả chuông nổi tiếng (hai quả), cây bồ đề thiêng… Trong
chùa còn có một bảo tàng ba tầng, lưu giữ những bức tượng, chuông, các món đồ
tâm linh khác mà riêng việc đi thăm bảo tàng này cũng mất khối thời gian.
Một rừng những ngọn tháp nhỏ xung quanh ngọn tháp chính
Các ngọn tháp ở vòng ngoài, xa tháp chính hơn một chút
Ngọn tháp chính sáng rực trong đêm (Ảnh: St)
Cún happy lắm khi nhìn thấy cây đàn hạc của Myanmar trong bảo tàng, mà cả hai bác đi cùng đều bảo đây là chiếc thuyền :)
Việc
lang thang ở chùa mất thời gian hơn mình tưởng nhiều. Đến hơn 11h chút thì mình
giục mọi người về trả phòng, ăn trưa rồi tính tiếp. Đã rất mãn nhãn với ngôi
chùa to lớn đến vậy, tụi mình quyết định không đi đâu nữa mà ngồi ở sảnh khách
sạn chờ đến giờ ra sân bay.
Chùa Shwedagon (Shwedagon Zedi Daw /ʃwèdəɡòun
zèdìdɔ̀/), hay Chùa Vàng, ở Yangon được coi là ngôi chùa linh thiêng nhất Myanma. Tại đây lưu giữ bốn báu vật thiêng liêng đối với các tín
đồ Phật giáo, gồm cây gậy của Phật Câu Lưu Tôn, cái lọc nước của Phật Câu Na Hàm, một mảnh áo của Phật Ca Diếp, và tám sợi tóc của Phật Thích Ca. Ngọn tháp dát vàng của chùa cao tới 98 mét trên đỉnh nạm 5448 viên kim cương và 2317 viên hồng
ngọc, trên cùng là búp kim cương gắn một viên kim cương 76 carat (15 g). Chùa nằm trên đồi Singuttara, từ đây có thể quan sát được cả thành phố Yangon
(Wikipedia).
|
Tổng
kết lại, mình đã có một chuyến đi không thể mỹ mãn hơn. Mình như được quay trở
lại một thời rất xa xôi nào đó, nơi những người dân sống theo một nhịp điệu
khác, chậm rãi, hiền lành và thân thiện. Vùng đất của những ngọn tháp gạch đỏ
như trong những câu chuyện xa xưa, vùng đất của những ngôi chùa vàng như trong
những câu chuyện cổ tích, và vùng đất của một chiếc hồ như trong mơ.
Tạm
biệt Yangon, tạm biệt những tháp chùa, tạm biệt những ngày tháng vô lo, mình hạ giới đây, quay trở lại làm con
trâu trên cánh đồng thường ngày. Mình đã có những ngày rong chơi tuyệt vời, và
cứ mỗi chuyến đi thế này, mình lại mong muốn được đi nhiều hơn nữa, khám phá những
vùng đất mới lạ. Mình hỏi cún, chuyến sau con có đi với mẹ nữa không, cún trêu,
còn tùy thái độ của mẹ. Haha, vụ này thì không được rồi nàng ạ, câu này để dành
cho mẹ nói nhé. Nào, mẹ con mình lại cùng mơ đến những vùng đất xa xôi!