Alifa Rifaat
Alifa Rifaat sống phần
lớn cuộc đời mình ở vùng nông thôn Hy Lạp. Chính tại đó bà đã tìm ra chất liệu
cho nhiều truyện ngắn của mình. Bà là vợ góa của một cảnh sát. Hiện bà cùng ba
con sống ở Cairo.
Qua đôi mắt khép hờ cô nhìn chồng. Nằm
nghiêng người sang bên phải, cơ thể anh quyện vào với cơ thể cô, đầu gối lên
vai cô. Thường thường vào những lúc như vậy cô cảm thấy anh đang chiếm lĩnh một
thế giới hoàn toàn xa lạ với thế giới của cô, thế giới mà cô đã bị đuổi ra khỏi
đó. Chỉ mơ hồ nhận thấy cử động của cơ thể anh, cô quay đầu sang một hướng
khác, chăm chăm nhìn lên trần nhà, nơi cô phát hiện có một cái mạng nhện. Cô tự
nhủ rằng cần một cái chổi dài để quét nó đi.
Hồi họ mới cưới, cô cố gắng buộc chồng
cảm nhận thấy những khao khát cháy trong cô để anh phải tiếp tục lâu hơn một
chút. Cô quá nhút nhát và biết rõ lẽ thường nên chẳng dám công khai biểu lộ những
mong muốn như vậy. Sau đó, cảm thấy bản thân đôi lúc ở bên bờ vực những cảm nhận
mà mấy người bạn đã có chồng của cô hay thì thầm với nhau, cô đã dũng cảm nói
ra điều mong muốn. Vào những giây phút như vậy, đối với cô dường như tất cả những
gì cô cần chỉ là một chuyển động nữa thôi, khi đó cơ thể và tâm hồn cô sẽ hết
khát khao, rằng một khi đã đạt được điều đó thì giữa họ với nhau, họ sẽ biết phải
làm thế nào vào những lần sau. Nhưng mỗi lần như vậy, xấu hổ đến nghẹn thở, cô
yêu cầu anh tiếp tục – cứ như là cố tình cướp đoạt hạnh phúc của cô vậy - anh lại
cử động nhanh hơn rồi đột ngột kết thúc. Đôi lần, cô tuyệt vọng cố gắng chuyển
động thêm một chút nữa, nhưng anh luôn ngăn cô lại. Lần cuối cùng cô đã cố gắng
như vậy. Vào giây phút điên cuồng ấy, cô thật tuyệt vọng, cô đâm móng tay vào
lưng anh, muốn anh ở lại trong cô thêm một chút nữa. Anh đẩy cô ra và trườn xuống
khỏi cô.
-
Cô có bị điên không đấy hả? Cô muốn giết tôi chắc.
Cứ như thể anh đã khắc lên cô một dấu
ấn xấu xa không thể tẩy rửa, và bất cứ lúc nào nghĩ về chuyện đó cô lại cảm thấy
nóng bừng hết cả mặt. Từ lúc đó cô hoàn toàn chịu khuất phục vai trò thụ động của
mình. Đôi lúc cô tự hỏi hay chính mình có lỗi. Hay mình không biết chừng mực
trong những đòi hỏi và không biết phải xử xự với anh thế nào cho phải.
Có những lúc anh xa xôi nói rằng anh
từng quan hệ với những người đàn bà khác và đôi lúc cô nghi rằng anh vẫn còn những
mối quan hệ như vậy. Cô ngạc nhiên thấy chuyện đó không còn làm cô buồn nữa.
Những cử động gấp gáp hơn của anh đột
ngột bứt cô ra khỏi luồng suy nghĩ. Cô quay lại phía anh, quan sát anh đang chiến
đấu trong thế giới anh chiếm hữu làm của riêng. Mắt anh nhắm nghiền, đôi môi trễ
xuống trong một cái nhăn xấu xí, những mạch máu ở cổ hằn lên. Cô cảm nhận thấy
tay anh trên đùi cô, cái tay đó giữ chặt lấy phần đùi trên đầu gối, xiết nó từ
bên này sang bên khác đồng thời với những cử động càng lúc càng điên cuồng hơn.
Cô nhìn chằm chằm xuống chân mình giờ đây đang chĩa thẳng lên chỗ cái mạng nhện
và thấy rằng cần phải cắt móng chân.
Như thường xảy ra vào giây phút này,
cô nghe thấy tiếng chuông nhắc buổi cầu kinh chiều lọt qua khe cửa sổ đóng chặt.
Chúng đưa cô quay trở lại với hiện tại. Với một tiếng rên anh thả đùi cô ra và
ngay lập tức chuồi xuống khỏi cô. Anh lấy từ dưới gối một chiếc khăn nhỏ, quấn
nó vòng quanh mình, quay lưng lại với cô và ngay lập tức đi vào giấc ngủ.
Cô ngồi dậy đi vào phòng tắm, ngồi
vào chiếc chậu rồi làm vệ sinh. Cô chẳng còn mong muốn tự kết thúc sự việc như
trước kia, như trong những năm đầu của cuộc hôn nhân cô vẫn hay làm. Cô để vòi
nước nóng chảy xuống bên phải rồi bên trái, đằng trước rồi đằng sau. Cô dùng một
chiếc khăn quấn mớ tóc ướt và dùng chiếc thứ hai quấn ngang người từ nách xuống.
Quay trở lại phòng ngủ, cô khoác lên người chiếc áo dài mặc nhà, với tấm thảm
dùng để quỳ khi đọc kinh trên nóc tủ xuống rồi đi ra, đóng cánh cửa lại sau
lưng.
Khi cô đi ngang phòng khách, những
âm thanh nhạc pop từ phòng cậu con trai Mahmoud vọng lại. Cô mỉm cười tưởng tượng
cậu nằm dài trên giường, cuốn sách giáo khoa mở trước mặt. Cô ngạc nhiên về khả
năng tập trung của cậu trong tiếng ồn kinh khủng như vậy. Cô đóng cửa phòng khách,
trải tấm thảm ra và bắt đầu đọc kinh. Khi đã đọc xong bốn đoạn, cô ngồi ở rìa tấm
thảm và đọc những lời ngợi ca Đấng tối cao, mỗi lần ba điều ngợi ca ở mỗi đốt
ngón tay. Đó là cuối thu và chẳng mấy chốc sẽ tới buổi cầu kinh vào lúc mặt trời
lặn. Cô thấy vui vẻ với ý nghĩ chẳng mấy chốc cô lại có thể ngồi cầu kinh tiếp.
Năm lần cầu kinh trong ngày giống như những dấu chấm chia ngày của cô ra thành
từng phần và làm cho nó có ý nghĩa. Mỗi lần cầu kinh có một ý nghĩa riêng đối với
cô, cũng như những món ăn khác nhau có mùi vị riêng biệt. Cô gấp tấm thảm nhỏ lại
và đi ra chiếc ban công nhỏ.
Phủi bụi chiếc ghế tre ngoài ban
công, cô ngồi xuống ghế và từ tầng sáu cô nhìn ra đường phố. Tiếng còi, tiếng
máy xe ầm ĩ, tiếng la hét của những người bán hàng, âm thanh radio từ những căn
hộ bên cạnh tấn công cô. Khói bốc lên từ những chiếc xe đang nhả chất thải làm
thành bức màn che khuất chiếc tháp duy nhất có thể nhìn thấy được giữa hai tòa
nhà cao tầng. Chiếc tháp duy nhất này là một trong hai tháp của Thánh đền
Sultan Hasan. Đằng sau nó là một đường thành lũy mỏng manh – đó là tất cả những
gì còn sót lại của phong cảnh Cairo cổ xưa mà đã có lúc nào đó quen thuộc với
cô: vô số những nhà thờ, những chiếc tháp trên nền ngọn đồi Mokattam và khu phố
cổ Mohamed Ali.
Trước khi cưới cô mơ ước có một ngôi
nhà nhỏ, một mảnh vườn nhỏ ở vùng ngoại ô yên tĩnh như Maadi hay Helwan. Thấy rằng
như vậy thì chồng đi làm ở trung tâm thành phố sẽ quá xa nên cô đã chọn căn hộ
này vì phong cảnh ở đây. Nhưng năm tháng qua đi, nhiều ngôi nhà cao tầng mọc
lên khắp xung quanh và dần dần che khuất tầm nhìn. Chẳng bao lâu nữa, cả cái tháp
duy nhất còn lại này cũng sẽ bị một tòa nhà nào đó che khuất.
Nghĩ đến chuyện chẳng mấy chốc sẽ tới
buổi cầu kinh chiều, cô rời ban công đi vào bếp chuẩn bị cà phê cho chồng. Cô
rót đầy nước vào chiếc bình đồng có quai và cho thêm vào đó một thìa cà phê, một
thìa đường. Khi cái bình sôi cô nhấc nó ra khỏi bếp, đặt vào chiếc khay trong
đó đã có sẵn cốc bởi anh thích uống cà phê khi vừa rót ra trước mặt. Cô nghĩ
anh đã ngồi dậy trên giường và đang hút thuốc. Nhưng cái cách cơ thể anh co quắp
không bình thường làm cô hiểu rằng có chuyện gì đó bất thường. Cô bước lại gần
giường, nhìn vào đôi mắt đang hướng vào khoảng không trống rỗng và bỗng dưng cô
ngửi thấy mùi chết chóc trong căn phòng. Cô ra khỏi đó ngay lập tức và đặt chiếc
khay ở phòng khách trước khi bước vào phòng con trai. Cậu nhìn lên khi cô bước
vào, tắt ngay đài rồi đứng dậy:
-
Có chuyện gì thế hả mẹ?
-
Bố con…
-
Bố lại bị đau tim hả mẹ?
Cô khẽ gật đầu
-
Con chạy xuống nhà hàng xóm gọi bác sỹ Ramzi! Bảo ông ấy
lên ngay!
Cô quay trở về phòng khách và rót cà phê cho mình. Cô ngạc nhiên thấy mình
thật bình tĩnh.
(Đã in trong tập “29 truyện ngắn nữ thế giới”, nhà xuất
bản Lao Động, 2002)
Em cứ tự hỏi chẳng nhẽ cuộc sống hôn nhân lại nhàm chán đến thế, thiếu sự đồng điệu cả tâm hồn lẫn thể xác. Chẳng biết có phải em suy nghĩ tiêu cực không nhưng mà cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là phụ nữ, xót xa!
Trả lờiXóaĐây chỉ là một câu chuyện, một hoàn cảnh và không nên lấy nó để khái quát hóa, chị tin vậy. Chúc em hạnh phúc:-)
Xóa