Ban đầu, khi nghĩ đến việc con đi học xa vậy, một môi trường
mới hoàn toàn, mẹ định đưa con đi. Chia sẻ với một cô bạn, cô ấy bảo, cậu đi
làm gì, nó sang đến nơi đã có trường đón, sau đó vào ký túc xá ở ngay còn cậu
không được vào ký túc xá. Đường xá không biết, cần mua bán gì cũng chả biết, cậu
sang chỉ vướng chân nó chứ được tích sự gì, ở nhà cho tiết kiệm, bao giờ con bé
thành thạo thì sang thăm rồi nó đưa đi chơi. Con gái cũng bảo, con tự đi được,
làm sao mà phải đưa, con có người quen đón về trường rồi. Ừ, mà ở ngay trường
đó thì mẹ con mình cũng có người quen, có thể nhờ vả được cơ mà. Vậy thì mẹ khỏi
đi, đỡ được một khoản tiền tương đối ấy chứ. Tốt quá.
Vụ chuẩn bị giấy tờ để xin visa mất rất nhiều thời gian. Trong
số những giấy tờ để xin visa có một biểu mẫu gọi là Form I-20 do nhà trường cấp.
Ban đầu thì tài khoản của con trên trang web của nhà trường gặp trục trặc, không
vào được để điền thông tin xin cấp Form I-20. Mất tới mấy tuần e-mail qua lại để
xử lý, khi vào được rồi thì do đọc hướng dẫn không kỹ nên giấy tờ chứng minh
tài chính không theo hình thức họ yêu cầu nên phải nộp lại. Tiếp theo, cũng vì
không tìm hiểu kỹ nên mẹ điền vào mẫu đó số tiền nhỏ hơn một chút so với số tiền
họ yêu cầu. Cứ mỗi một lần làm lại như vậy là 7-10 ngày chờ đợi họ phản hồi. Đến
cuối tháng 6 thì mẹ thực sự sốt ruột, chỉ sợ con gái bị lỡ, không kịp làm visa
để bay vào đầu tháng 8 như đã định trong khi vé đã mua rồi. Cuối cùng thì trước
hôm con thi tốt nghiệp đôi hôm cũng nhận được form đó. Form xin visa đã điền,
những giấy tờ cần thiết đã được upload lên, giờ bổ sung thêm form I-20 và bấm một
nút là xong. Rất may dịp này lịch phỏng vấn visa không phải chờ lâu, con đặt được
lịch phỏng vấn sau có hơn một tuần.
Mẹ dặn con gái chuẩn bị giấy tờ thật cẩn thận, dù nhiều
khả năng họ sẽ chẳng hỏi đâu. Ngoài các giấy tờ cơ bản – hộ chiếu, giấy khai
sinh, chứng minh tài chính... mẹ dặn nàng mang theo hợp đồng với dàn nhạc,
brochure chương trình biểu diễn có tên con. Vừa phỏng vấn xong, con gái gửi tin
nhắn báo cho mẹ ngay, con phỏng vấn có 5’ mẹ ạ. Con gái náo nức kể, ui cái anh
đứng trước con một chút nói tiếng Anh hay cực, IELTS 8.0 vậy mà trượt visa, bạn
đứng ngay trước con trên form I-20 điền mỗi năm gia đình hỗ trợ 100k. Cô phỏng
vấn có vẻ rất ấn tượng với việc con học nhạc, đến cả bác đang phỏng vấn ở ô bên
cạnh khi nghe thấy con trả lời con học trường nhạc, rồi học đàn harp cũng quay
sang trầm trồ kiểu, ôi ngầu thế. Đến khi cô ấy hỏi ai sẽ chi trả chi phí cần
thiết, con bảo mẹ, rồi cô hỏi mẹ làm ở đâu, con bảo mẹ làm ở Peace Corps thì
con thấy cô ấy kiểu wow, thế là con biết con đậu visa rồi 😊.
Chỉ 2 ngày sau khi phỏng vấn thì con đã có visa cầm vào tay,
trong khi nhiều người phải chờ cả chục ngày, thậm chí tới hai tuần. Là lá la
la, giờ chỉ còn mỗi việc chuẩn bị lên đường thôi.
Mùa hè cuối cùng trong đời học sinh, con về nghỉ được vỏn
vẹn 1 tháng trước khi bay, vậy nhưng lịch của con kín mít. Con chỉ có thể đi
Sapa thăm bà trong vòng 3 ngày, thêm một hôm về bên nội và đôi hôm đi thăm họ
hàng với mẹ. Thời gian còn lại con thường xuyên dành cho việc tập đàn và hẹn hò
với đám bạn bất tận của con. Mẹ ngạc nhiên sao lại tập, con thi xong hết rồi
mà. Cô giáo ở bên kia giao bài nên con phải tập từ bây giờ. Wow, vì học đàn một
thầy một trò nên cô giáo chả chờ đến năm học đã giao bài cho con luôn. Bên cạnh
đó là 3 buổi biểu diễn trong vòng 1 tháng nữa. Chả thế mà con gái ở nhà cả
tháng nhưng những bữa con ăn ở nhà với mẹ đếm được trên đầu ngón tay. Một chiều
thứ 6, nhân có một khoản thu nho nhỏ, cô con gái gửi cho mẹ 1tr, dặn dò mẹ và
anh ra ngoài đi ăn tối, lát sau lại dặn thêm, nếu không thì mẹ mua gì ngon ngon
về ăn nhé. Nàng cảm thấy có lỗi với mẹ đây mà. Mẹ trêu, con dùng tiền để đấm mẹ
đấy à :P.
Đêm Chủ nhật bay nhưng tối thứ 7 con vẫn diễn cùng dàn nhạc
trong chương trình Hòa nhạc Toyota. Nàng bận
[với bạn bè :P] đến mức tối thứ 6 xin phép ngủ lại ở Hà Nội, sáng thứ Bảy gọi
điện cầu cứu mẹ mang bộ váy diễn sang Hà Nội và mang hộ con một mớ đồ về, rồi
diễn xong lại tót đi chơi với bạn, để lại túi đồ nhờ mẹ và anh mang về.
Mẹ không tránh khỏi những nỗi lo rất vặt vãnh trước chuyến
đi xa của con gái, nhưng nàng thì vô tư lắm. Nàng đang quá vui vẻ ở Hà Nội nên
chẳng hề náo nức đi, bảo phải đi thì con đi chứ con thích ở Việt Nam hơn. Nàng
không muốn mẹ đưa sang đã đành, đến cả người đón ở bên kia nàng cũng không cần
mẹ nhờ người quen, thậm chí nàng không muốn mẹ đưa tiễn ra sân bay luôn. Chỗ
này thì hơi căng thẳng một chút, mẹ lo nhỡ có trục trặc gì phút cuối, nhưng cô
con gái ra sức thuyết phục rằng chẳng có gì trục trặc cả, nàng đã đi rất nhiều
lần (đúng), rằng nếu có gì trục trặc thì mẹ vẫn có thể phóng ra (cũng đúng.)
Hóa ra nàng có một đám bạn rất đông đi đưa tiễn và nàng ưu tiên việc bạn tiễn.
Mẹ thực sự cảm thấy đôi chút tổn thương nhưng đành đổ cho sự ương bướng của tuổi
dậy thì và để con được tự do với đám bạn của mình. Ngoài điều bướng bỉnh đó thì
nhiều khi nàng cũng đáng yêu lắm, nhất định chờ mẹ để hẹn gặp một đôi người bạn
của mẹ mà con hoàn toàn có thể gặp riêng. Rồi đề nghị mẹ đi xăm một hình đôi
cùng con. Vụ này đòi hỏi đôi chút dũng cảm nhất định của mẹ. Kể cho chị Anne nghe, chị bảo chị đang hình dung em rủ mẹ đi xăm hình đôi với
em, thế là hai chị em phá lên cười. Em bé
xăm hình cho mình bảo, chị là người lớn đầu tiên em xăm đấy. Wow, tự thấy mình
cũng ngầu phết J.
Giờ thì con đã đi rồi. Trong lúc con ở ngoài sân bay hai mẹ con vẫn tiếp tục ý ới dặn dò, hỏi thăm nhau chuyện này chuyện kia. Trước giờ lên máy bay chút xíu mẹ chợt nhớ chưa dặn con về việc roaming nên gửi tin nhắn, nàng trêu mẹ, nhớ con quá không ngủ được à. Hình như thế thật. Dù con đã sống xa nhà mấy năm nay, nhưng chuyến đi này vẫn là một chuyến đi rất khác mà nếu muốn mẹ cũng không cách gì có thể bay ngay đến với con được như khi con ở Sài gòn. Nghĩ đến con gái, đến những năm tháng đã qua, những năm tháng sẽ tới, nước mắt mẹ ứa ra. Chỉ mong con một đời hạnh phúc và bình an. Dù không thể cho con mọi điều trọn vẹn, mẹ tin mẹ đã cố gắng hết mình và chắc hẳn con không trách mẹ nhiều.
Chuyến bay của con dài dằng dặc với hai chặng chuyển tiếp. (Chả hiểu đâu ra mà nhiều bạn thế. Ngày mai con có 8 tiếng
chuyển tiếp ở sân bay Nhật và con đã kịp hẹn một người bạn đến đưa ra ngoài đi
chơi một lúc.) Một cuộc sống hoàn toàn mới đang chờ đón con trước mắt. Rồi
sẽ có những giây phút rất nhớ nhà và cả buồn chán nữa. Nhưng mẹ tin con sẽ vững
vàng vượt qua tất cả. Chân cứng đá mềm con gái nhé. Chúng ta cứ bình thản đón
chờ từng chặng đường, mà trước mắt là dịp nghỉ đông,
rồi mấy năm học sẽ qua nhanh thôi. Yêu con gái thật nhiều!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét