24 tháng 5 2021

CHUYỆN CHÀNG TRAI ĐI HỌC FPT_01

 

Vậy là con trai đã qua được kỳ học đầu tiên của FPT. Sau đợt học quân sự, chàng trai chả bao giờ quay lại cái phòng ký túc xá mà bố mẹ và chàng đã lên nhận hôm đầu nhập học. Suốt cả mùa đông năm vừa rồi chàng lọ mọ ra khỏi nhà từ 6h kém 15 để học tiết võ lúc 7.30, rồi sau đó vật vờ chờ học những tiết sau mà do chưa có kinh nghiệm tự mình đăng ký thời khóa biểu, nhiều khi là tiết cuối cùng trong ngày luôn. Học võ có 3 kỳ ngắn, qua được 2 kỳ, đến kỳ thứ ba, do không đổi được lịch sang học muộn hơn, chàng tuyên bố con không đi học môn này nữa. Con chả dám chắc con có định tốt nghiệp trường này không nữa, nếu con định tốt nghiệp thì gần cuối con sẽ học, còn bây giờ thì con không đi học từ sáng sớm như thế nữa.

Cùng với học võ thì con bắt đầu vào học chuyên ngành. Những môn ở kỳ đầu không làm con hứng thú bao nhiêu, vì “đây đã là lần thứ ba con học môn Nhập môn lập trình rồi đấy”. Chuyện này đúng là đáng để kể lại. Hồi mình hỏi bạn tuyển sinh ở đó, bạn ấy trả lời chắc nịch, sau khi con vào trường, phòng Đào tạo và con sẽ ngồi thống nhất xem con được miễn những môn nào, và cùng với việc miễn thì con sẽ được giảm tiền cho những môn đó. Nghe ngon chưa! Thực tế thì thế này. Sau khi bắt đầu học ít bữa, khoảng đâu đó cuối tháng 11, mình giục con trai làm việc với phòng Đào tạo để làm đơn xin được miễn. Phòng Đào tạo đá sang Phòng dịch vụ Sinh viên, họ cứ bảo làm đơn mà thằng bé mãi không biết làm đơn thế nào, chẳng có ai hướng dẫn. Nhưng thôi, cuối cùng thì cũng viết xong cái đơn, hết bản online lại đến bản giấy. Tiếp theo họ bảo cần nộp chương trình chi tiết của các môn học đó. Thằng bé về FPT Aptech để xin chương trình chi tiết thì FPT Aptech bảo không có. Tóm lại vô cùng lằng nhằng. Đến đoạn này thì mình phải nhờ mối quan hệ riêng rồi. Cô giám đốc FPT Aptech mà mình quen nhân buổi lễ tốt nghiệp của Tuấn bảo để em làm việc trực tiếp với FPT Uni. Mình trao đổi với cô ấy lần đầu vào ngày 22/12, cứ đôi tuần mình lại gọi điện hỏi xem tiến triển tới đâu. Đến giữa tháng 4 thì cô ấy báo rằng con trai sẽ được miễn 7 môn, tương đương khoảng 30 triệu gì đó. Nhưng tới hôm nay, cuối tháng 5 thằng bé vẫn chưa nhận được bất cứ một thông báo chính thức nào, và nó vẫn phải ngồi dự những môn mà nó đã học qua. Haiza, FPT Uni mà làm việc như vậy đấy. Hôm nay viết lại việc này, mình cũng giật mình, mẹ con mình theo đuổi vụ này đã nửa năm. Và nếu mình không quen bạn Giám đốc FPT Aptech thì chắc chắn không có cách gì giải quyết được .

Qua kỳ đầu chẳng có thứ gì thú vị thì kỳ thứ hai con đã có những niềm vui nho nhỏ. Con đã biết tự đăng ký thời khóa biểu để môn học bắt đầu sớm nhất là 9h sáng, còn môn kết thúc muộn nhất cũng chỉ 4h chiều để không phải đi sớm về muộn. Hàng ngày con đi xe máy sang cơ quan bố, từ đó đi bộ 5’ ra bến xe, ngồi một mạch khoảng 40-50’ là đến nơi. Chiều lại là con đường đó theo chiều ngược lại. Con đã kịp có một nhóm bạn khá thân, thỉnh thoảng con còn lên nhà bạn chơi, ăn uống. Rồi con dạy trước cho nhóm bạn của con, “để đến cuối năm ai cũng lập trình khá”. Học môn tiếp theo mà con cũng đã học ở cao đẳng, con bảo, con phải làm cho nó khó lên gấp 100 lần để con có hứng đây này 😊. Hơi thậm xưng một chút, nhưng cũng có đôi phần sự thật. Vì chàng đã học khá kỹ ở cao đẳng, mà cao đẳng học lại mang tính thực hành hơn hẳn, nên học ở đại học chán hơn là điều dễ hiểu. Câu chuyện tối hôm kia chàng chia sẻ là, mẹ biết không, hôm nay ở lớp con có hai lớp học song song đấy. Thầy dạy ở Zoom, còn con dạy lại các bạn trên phòng chat khác. Mà con thấy thầy giảng cũng khó hiểu thật. Haha, bá đạo ghê. Chàng kể tiếp, môn này con học cùng K15 [chàng K16], vì các bạn ấy vừa học xong tiếng Anh, còn con thì vào thẳng chuyên ngành, thế mà các bạn cứ tưởng con hơn tuổi cơ vì con bảo con tốt nghiệp cao đẳng rồi.

Kỳ này con có một môn là Kỹ năng làm việc nhóm. Chàng rất hay hỏi mẹ đủ thứ nên hôm đó chàng hỏi, mẹ ơi bọn con cần có một project làm việc nhóm, bọn con nên làm gì. Mẹ bảo, ơ mẹ làm sao biết được, các con phải tự chứ. Rồi mẹ gợi ý, con hỏi ý kiến các bạn, các con brainstorm xem muốn làm cái gì, cái gì các con thấy thực sự thích và hữu ích cho việc học ý. Chả biết nói chuyện qua lại thế nào mà chàng trai bật ra, con muốn biết về tính hiệu quả của việc học online. Wow, quá hay. Mẹ ủng hộ ngay. Và thế là cả tuần nay, trong vai trò cố vấn không chính thức, mẹ và con trai cứ hỏi đáp qua lại và con trai hiểu thêm rất nhiều. Con làm team leader, phân công, dẫn dắt các bạn, cùng nhau viết đề xuất. Trong đề xuất của chàng, nguồn lực của nhóm bao gồm cả mục “có sự giúp đỡ của chuyên gia” cơ đấy 😊. Mẹ bảo, okie, dù mẹ rất bận, mẹ có thể cho các con một buổi khoảng 2 tiếng nói về kỹ năng phỏng vấn. Có hôm chàng hỏi mẹ rất ngô nghê, mẹ ơi thế thì đi phỏng vấn một người hỏi một người ghi à. Mẹ hỏi lại, nếu con làm sếp, mỗi khi đi họp con có mang thư ký theo ghi chép mọi thứ hay con vẫn phải chủ động, nếu con không ghi chép gì, nhỡ trong cuộc họp nói một đằng, thư ký ghi chép một nẻo thì sao. À à, con hiểu rồi. Đại để vậy, những câu hỏi qua lại giúp chàng trai tiến bộ rất nhanh. Rồi mẹ chia sẻ với chàng các bảng biểu mẹ phát triển để thu thập dữ liệu. Đợt này mẹ cũng đang làm công việc đánh giá một dự án, quá phù hợp để chia sẻ với chàng trai.

Sáng nay nhóm con trai vừa trình bày xong, con khoe được 9.5 mẹ ạ. Chúc mừng các con! Mẹ có bao nhiêu kinh nghiệm. Mẹ mừng con ham học hỏi, và mẹ thì có bao giờ tiếc công sức để giúp con đâu.

À, đôi tháng nay con bắt đầu dạy em Mít nhà bác Thủy học lập trình. Em Mít thích anh lắm và con cũng thích dạy em. Mẹ bảo, thôi mẹ vẫn cho tiền tiêu vặt, tiền đó con cứ giữ, để dành mua nhà, kaka. Nhưng mà đầu tư bitcoin như đợt vừa rồi thì giấc mơ đó còn xa lắm, nhể :P. Chú thích: Hôm lâu mẹ gợi ý hay con tập tành đầu tư đi nhỉ, đơn giản vì mẹ thấy con có nhiều thời gian quá, con trai bỏ ra 20 đô đầu tư bitcoin, và chắc đến bây giờ thì đã bay kha khá, hihi. Thế là cũng tập tành đầu tư tài chính rồi cơ đấy!

13 tháng 5 2021

RONG CHƠI MIỀN ĐÔNG BẮC_HỒ BA BỂ_02

Buổi tối mẹ giao hẹn hai anh em phải đi ngủ sớm, hôm sau mẹ sẽ gọi từ 7h còn ăn sáng, trả phòng, để 8h bắt đầu lên thuyền đi được. Tuấn nghỉ giữa kỳ đã khá lâu, giờ giấc lệch hết cả, toàn thức khuya rồi ngủ muộn. Cún cũng vậy. Thế nhưng cuối cùng thì cũng không đến nỗi khó khăn lắm cả nhà ra được bến thuyền theo như kế hoạch.

Bến thuyền vắng vẻ, lúc đến nhà mình là đoàn khách duy nhất. Mình đã hỏi từ hôm trước, biết rõ muốn gì nên chỉ ít phút mua tour xong thì cả nhà đã xuống thuyền ngồi rồi. Một chiếc thuyền khá rộng, tối đa chở 12 người thì giờ chỉ có 4 người nhà mình, có 4 băng ghế cho mỗi người một băng. Hình dáng con thuyền thanh thoát, mình thấy đẹp hơn hẳn những con thuyền ở Hồ Núi Cốc hay hồ thủy điện Sơn La chẳng hạn. Nắng mới bắt đầu lên, trời buổi sáng vẫn còn mát mẻ và chỉ đi vài phút ra khỏi bờ thì mình đã lọt giữa một vùng trời nước bát ngát – làn nước xanh, những ngọn núi cao phủ đầy cây từ cả bốn phía mà riêng những sắc xanh thôi đã hết sức đa dạng – những tán lá với các sắc xanh đậm khác nhau, những chiếc lá mới xanh non hay nâu biếc, rồi hoa trắng, lá trắng, lá vàng, đôi chỗ còn bắt gặp tán cây lá đỏ hay những bông hoa vàng rủ từ trên vách núi… Bức tranh thiên nhiên cứ hiện ra trước mắt mình, thay đổi liên tục khiến mình ngẩn ngơ. Đúng là hồ nằm giữa rừng quốc gia nên nó thật sự rất khác, bốn bề là rừng cây, đẹp vô cùng.

Một vùng trời nước và núi non, đẹp vô cùng

Dù hồ đẹp đến mê mẩn như vậy, có thể ngồi trên thuyền cả ngày không chán, hai điểm đầu tiên trong tour vòng quanh hồ chả để lại ấn tượng gì. Điểm đầu tiên – Đền An Mạ là một ngôi đền nhỏ mới được xây dựng trên một hòn đảo khá gần bến thuyền. Hòn đảo hay ngôi đền không có bất cứ điểm gì độc đáo. Cả truyền thuyết mà người ta gắn với nó cũng khiên cưỡng, không loại trừ khả năng mới được sáng tác gần đây. Được cái chỗ nào cũng nhiều cây, nên nếu coi việc leo đôi trăm bậc lên đền là đi dạo thì cũng ổn. Điểm tiếp theo - Ao Tiên - là một chiếc ao nhỏ nằm lọt thỏm giữa hồ, và vì nước ít lưu thông nên ao không hề trong vắt như trong quảng cáo mà có màu nước xanh tù đọng, thêm ít rác nữa, cả trên bờ lẫn dưới ao nên tất nhiên không tiên nào dám tắm ở đây 😊. Thật tiếc, vào tay người quản lý tốt thì ra vấn đề ngay. Vớt rác, giữ gìn sạch sẽ, làm thêm vài chiếc thuyền tự chèo, hay đạp vịt, làm đường đi vòng quanh hoặc bắc từ bờ này sang bờ kia, quán cà phê, etc. thiếu gì thứ có thể giữ khách ở đây ít nhất nửa tiếng đến một tiếng và rút ví, chứ đâu chỉ đến đứng trên bờ đôi phút ngó nghiêng rồi bảo chả có vị gì.

Để đi đến điểm tiếp theo trong tour này – động Puông - con thuyền phải rời vùng hồ nước lặng, ngược con sông Năng khoảng hơn 4km. Có một đoạn dòng nước chảy theo khe ngầm từ núi ra khá mạnh, có vẻ như vướng phải những tảng đá dưới lòng sông khiến dòng chảy không còn vẻ êm ả thường có, cậu lái thuyền phải tắt máy, đẩy thuyền đi chậm chậm một quãng. So với những hang động ở Quảng Bình thì động Puông không quá đặc sắc, dù vậy nhà mình vẫn nhiệt tình trèo lên. Mình chỉ cho các con một hang rất rộng, tít trên cao, chẳng biết vươn lên đến tận đâu trong núi, rồi những nhũ đá và màu sắc. Trong hang có con đường dẫn xuống sông Năng, hai bạn đứng chơi mãi bên bờ nước và mình thì nhất định phải bỏ dép ra lội một đoạn. Bên bờ kia là ruộng ngô, một chiếc quán nhỏ có mấy người ngồi chơi, vẻ như đang chờ bữa trưa.

Lối vào động Puông
Chàng trai đi chơi vẫn không rời chiếc balo của mình :)

Sau gần cả tiếng lang thang ở động Puông, cũng đã gần 3 tiếng từ khi rời bến thuyền, nhà mình mới ngồi lại vào thuyền đến điểm cuối cùng – thác Đầu Đẳng. Nhà mình đi lại con đường lúc nãy, chỉ có điều nãy ngược còn bây giờ xuôi theo sông Năng, đoạn đường dài khoảng 10 km để đến thác, mà cảnh sắc hai bên luôn thay đổi, đẹp tuyệt vời. Vừa đặt chân lên đảo thì đã được nhà hàng ngay ở đó hỏi có đặt ăn không. Có chứ, mình đã tìm hiểu từ trước và biết có thể đặt ăn rồi mà. Đoạn đường từ bến thuyền đến điểm có thác khoảng 300m, có cả dịch vụ xe ôm. No no, xe ôm gì, mình đang rất muốn được khám phá đây.

Đã gần giữa trưa, vậy nhưng ở nơi núi non này không khí vẫn khá mát mẻ và thực sự vô cùng trong lành. Đường vào thác rất vắng vẻ, nhà mình chỉ gặp duy nhất 3 người đi ngược từ thác ra. Nghe tiếng thác gầm gào, ngắm dòng nước tung bọt qua những tảng đá chắn giữa dòng sông Năng, mình nhớ đến thác Thập phần mà người ta quảng cáo là Tiểu Niagara ở gần Đài Bắc. Mình dám chắc thác nước ở đây đẹp không kém gì thác nước Thập phần, với một vách núi gần đó rất đẹp, nhưng rõ ràng cách làm du lịch thì không thể so sánh. Chị bán nước mía nói cuối tuần thường đông, vừa hai hôm trước cũng đông do ngày lễ, nhưng trong tuần rất vắng. Chỉ 10k tiền lẻ mình không lấy lại đủ để cho chị ấy rất vui, nhưng cốc nước mía của chị ấy khiến mình không uống thêm được của cậu thanh niên ngồi trên cao, người đã mời chào mình khi cả nhà rẽ từ chỗ từ đường “chính” vào những bậc đá đi xuống thác. Giờ nghĩ lại thấy áy náy, mình có thể mua thêm đôi cốc, rồi mang lên thuyền uống sau cũng có sao đâu.

Đường vào thác
Thác Đầu đẳng

Bữa trưa rất ngon miệng. Tôm hồ còn tươi nhảy tanh tách rang với lá chanh, con trai trầm trồ ngon thật mẹ ạ, đến mức ăn xong mình mua thêm ngay một ít mang về, hôm sau còn chia cho cô bạn ở văn phòng nữa chứ. Rồi thịt ba chỉ rang, rau cải luộc và rau dớn làm nộm.

Đảo chưa có điện. Cả thảy có chưa tới 20 nóc nhà. Mua bán cái gì cũng phải vào đất liền, trẻ con đi học cũng vậy, phải có người lớn đi theo trông nom rồi cuối tuần lại về đảo. Bà chủ quán béo tốt, xởi lởi, trông rất phúc hậu kể bà từ nơi khác đến đảo này định cư từ năm 1995, buôn bán lặt vặt, làm chỗ nghỉ chân cho những con thuyền xuôi ngược sông Năng. Giờ đảo đã đông hơn xưa nhưng vẫn chưa có điện. Cơ ngơi của bà qua năm tháng đã trở nên bề thế, có cả phòng cho khách muốn nghỉ lại, giao cho con cháu trông nom, bà chỉ quanh quẩn phụ giúp. Mình cố gắng hình dung sống ở đây từ năm 1995 là thế nào. Thị trấn Sapa nhà mình ngày xưa cũng không có điện nhưng vẫn có cửa hàng, bệnh viện, chợ. Còn ở đây, heo hút đến thế. Điều gì đã khiến một người phụ nữ khi đó còn trẻ, chắc chỉ trên 30 chút chấp nhận hay bị lôi cuốn bởi một cuộc sống như vậy. Mình tin rằng bà là một pho những câu chuyện thú vị của cái thời vừa như thật xa, mà thật ra cũng chưa hẳn xa đến thế ấy.

Đoạn đường từ đảo về bến thuyền thực ra không xa, chỉ chạy mất khoảng 30’. Mấy mẹ con vẫn mê mải ngắm cảnh nhưng Dad thì đã kê hai tấm ván sát vào nhau, tranh thủ chợp mắt, chuẩn bị cho chuyến xe đường xa về nhà. Vậy nhưng những điều bất ngờ của chuyến đi vẫn còn. Đến khi cách bờ khoảng 10’ thì mấy mẹ con phát hiện ra hàng đàn những con bướm trắng nối đuôi nhau từ khu rừng phía trên bến thuyền bay ra hồ. Đàn bướm bay dọc theo vách đá, cách mặt nước khoảng 1.5m, đôi chỗ chúng lượn cao lên một chút rồi lại hạ xuống. Có vẻ như chúng bay theo một mẫu hình nào đó đều đặn, cảnh tượng rất ngoạn mục. Cả mấy mẹ con đều chưa từng nhìn thấy nhiều bướm đến như vậy. Cún thích lắm, lát sau khi đã rời thuyền lên xe đi về, trên con đường qua rừng Cún bắt Dad dừng xe để quay cảnh bướm, còn con sẽ làm nàng Hàm Hương. Mỗi tội nhà quay phim nghiệp dư là mẹ làm nàng thất vọng tràn trề khi nàng xem lại và phát hiện ra chẳng có clip nào cả vì khi mẹ bảo xong rồi này con mới là lúc mẹ bấm máy. Ặc ặc. Cả nhà muốn dừng cho con quay lại video khác nhưng khi đó đã qua đoạn đường có bướm đẹp, mà quay lại chỗ cũ thì ngại. May mà mẹ kịp lưu giữ đôi khoảnh khắc ngắn ngủi của nàng bằng cái máy cùi bắp của mẹ (dù sao thì nàng cũng không cho phép post lên.)

Cảnh hàng đàn bướm rập rờn, ngoạn mục vô cùng

Mẹ hỏi nàng, con có muốn quay lại chỗ này không. Cũng được. Mẹ hiểu nàng nên thấy “cũng được” là cũng được rồi 😊.

May quá, mẹ đã kịp cùng các con đánh dấu thêm một địa danh nữa trên bản đồ. Mẹ phải tranh thủ đi chơi cùng các con. Các con sắp lớn, sắp rời xa mẹ rồi, sẽ có ít cơ hội đi chơi cùng nhau. Có những lúc mẹ nghĩ như vậy mà mắt thấy rơm rớm. Yêu các con của mẹ quá thôi!

Giây phút ngọt ngào hiếm hoi của hai anh em, lần này thì suốt đoạn đường về cả 30' cơ đấy :)
Đến Ao Tiên không gặp nàng tiên nào, nhưng tình cờ hôm ấy có một nàng tiên hiện xuống giữa Hồ Ba bể :)

11 tháng 5 2021

NHẬT KÝ NĂM THỨ HAI COVID_04

Thế là dịch lại bùng lên lần nữa, đã là trận thứ tư kể từ năm ngoái. Mình nói đi nói lại với các con, mẹ con mình thật may mắn đi chơi được mấy chuyến với nhau, chứ bây giờ thì chết dí ở nhà rồi. Hai nước láng giềng – Cambodia và Laos đều có các ca mới, thậm chí còn khá nhiều là đằng khác. Còn Ấn độ thì vô cùng thê thảm, liên tục phá vỡ mọi kỷ lục trên toàn thế giới, và có vẻ như các nước láng giềng của họ cũng đang đi theo vết xe đổ.

Từ tuần trước các cơ sở tôn giáo, phòng gym đều đã đóng cửa. Cún đã bắt đầu học online từ khi đó. Mà cún thì học gì chứ, đằng nào cũng có thi vào cấp III đâu. Thế mà vẫn phải vào lớp, rồi có hôm nàng bật camera rồi ngồi tập đàn. Tuấn thì thường xuyên trêu em, em vào lớp đấy à, cô giáo em đâu, cho anh chào cô em một câu.

Văn phòng mình quay trở lại như ngày trước, tức có thể đăng ký làm việc ở nhà nếu cần thiết. Dù vậy, mình vẫn đến văn phòng. Ngồi ở văn phòng mình làm việc hiệu quả hơn. Trong buổi họp sáng qua, sếp dặn dò về việc theo đúng các quy định cần thiết như giữ khoảng cách, để nhiều các chai nước sát khuẩn trong văn phòng để tiện dùng, áp dụng chế độ làm việc từ nhà… Khi sếp bảo, cái máy đo nhiệt độ dưới kia đúng là trò đùa, hôm nay lúc đo tôi được có 32 độ, tức là tôi đã chết tèo rồi, bọn mình cười phá lên. Sếp dặn em H. mua tặng đội bảo vệ chiếc máy đo nhiệt độ tử tế, chứ đo sai như vậy còn tệ hơn là không đo.

Đã trải qua 3 trận dịch, giờ đây ai cũng bình tĩnh hơn, không còn chuyện hoảng loạn mua đồ tích trữ. Mình dặn bà vẫn nên đi bộ và tránh chỗ đông người là được (nói chung cũng chả có mấy đám đông mà phải tránh) nhưng hạn chế đi nhà thờ vì ở đó đông hơn. Sapa vừa qua một thời gian sôi động hơn chút giờ chìm lắng trở lại. Điều buồn là hai cặp vợ chồng thuê khách sạn và nhà hàng đều đã chuẩn bị trả lại khách sạn và nhà hàng. Mặc dù từ khi dịch bùng lên, suốt từ tháng 3 năm ngoái cho đến giờ, ông bà hầu như không thu tiền thuê khách sạn hay cửa hàng, nhưng bọn nó e chừng không còn chịu đựng nổi nữa. Khu phố nhà mình là khu phố Tây, chuyển đổi sang bán cho người Việt hay đón khách Việt đều khó, và tình hình này thì sẽ còn vắng vẻ dài dài nên bọn nó phải nghĩ cách khác để xoay xở. Cả hai cặp vợ chồng đều đã thuê và ở đó khá lâu, một cặp khoảng 10 năm và cặp kia 6 năm, rất gắn bó với ông bà nhà mình. Khi hai cặp đó thuê con cái còn bé tý, thường xuyên qua chơi với ông bà, giờ bọn trẻ đã lớn tướng. Không chỉ là chuyện tiền nong, rồi sẽ có người khác thuê thôi, nhưng ông bà buồn vì đã gắn bó tình cảm qua một thời gian dài. Mình cũng buồn. Dịch bệnh len lỏi vào mỗi nhà theo một cách như vậy đấy. Hôm gần đây một người bạn hỏi thăm, em bảo bọn trẻ nhà em không kêu ca gì, và em vẫn có việc, vẫn được trả lương để nuôi con, thế là may mắn rồi.

Gần ngay văn phòng mình có một chiếc loa, chĩa thẳng vào phòng sếp, và đương nhiên mình cũng được hưởng lộc. Một ngày mình nghe ra rả không biết bao nhiêu lần những thông báo, kêu gọi người dân có tiếp xúc F này nọ tự giác khai báo. Rồi còn vụ bầu cử sắp đến nữa, hát hò rất kinh khủng. Sếp có hôm bảo, tôi sắp phát điên vì cái loa này rồi, mình trêu, anh đang được trải nghiệm thiên đường XHCN, anh còn muốn gì nữa :P.

Hôm nay mình đọc bài phân tích và dự đoán của một chuyên gia khá có tiếng về việc dịch sẽ lên đỉnh vào giữa tháng 5, rồi giảm dần và đầu tháng 6 sẽ tạm ổn. Cầu Chúa! Dù vậy, mình biết sẽ còn rất lâu, rất lâu nữa cuộc sống mới trở lại bình thường, hay chẳng bao giờ :(. Hôm qua mình đọc được bài thơ này, thấy buồn quá.

Chủ và khách (Tựa đề của người dịch )

''Chúng ta ngủ trong một thế giới, và thức dậy trong một thế giới khác.

Bỗng dưng Disney đã hết phép màu,

Paris không còn lãng mạn,

Thành phố New York đang không thể đứng lên,

Trường thành Trung Quốc không còn là pháo đài,

Còn Mecca thì trống rỗng!

Ôm và hôn nhau bỗng nhiên trở thành vũ khí,

và không đến thăm cha mẹ hay bạn bè chợt trở thành hành động của yêu thương.

Bỗng nhiên bạn nhận ra rằng sức mạnh, sắc đẹp và tiền bạc không còn giá trị và không thể mang khí trời mà bạn đang cần.

Thế giới vẫn tiếp tục sống và nó luôn xinh đẹp. Nó chỉ nhốt loài người vào lồng.

Tôi nghĩ là nó đang nhắn tin cho chúng ta: "Bạn không cần thiết đâu. Không khí, Trái đất, Nước và Bầu trời vẫn ổn khi không có bạn.

Khi nào trở về nhà, hãy nhớ bạn là khách của tôi.

Và đừng tưởng mình là chủ!".

Milano 6-4-2020

Trương Văn Dân (Sưu tầm và dịch )

04 tháng 5 2021

RONG CHƠI MIỀN ĐÔNG BẮC_HỒ BA BỂ_01

Từ cách đây cả tháng mình đã lên kế hoạch cho đợt nghỉ lễ 30/4 – đi Cao Bằng thăm Thác Bản Giốc, một địa danh mà mình muốn đến từ rất lâu nhưng vẫn chưa thể nào thực hiện được. Chuyến đi Nha Trang của ba mẹ con chỉ là một kế hoạch ngẫu hứng. Và nếu theo kế hoạch đó thì tối muộn 28/4 mấy mẹ con về đến nhà và sáng 30 lại lên đường tiếp. Tối 29/4 khi chốt kế hoạch cho đợt nghỉ Tuấn nhăn nhó, con chẳng muốn đi đâu nữa, con chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi. Cún thì một phần vẫn muốn đi, phần khác lại bảo, con muốn ở nhà tập đàn. Tóm lại là kế hoạch đi Thác Bản Giốc đổ bể vào phút gần chót. Nhưng chẳng nhẽ lại ở nhà cả 4 ngày nghỉ. Mẹ và cún bàn bạc một hồi rồi quyết định, thôi đi Hồ Thác bà, nghỉ một đêm trên đó rồi về. Mẹ nhờ bạn hỏi về chỗ nghỉ - không còn phòng ở khu nghỉ ngoài đảo, còn các homestay thì cún không thích. Mẹ rủ con gái hay mình đi Hồ Ba bể, cũng là hồ mà mẹ nghe nói rất đẹp. Cún google một hồi rồi đồng ý. May quá mẹ đặt được phòng ở khu nghỉ mà nghe tên có vẻ rất ổn – Sai gon – Ba bể resort.

Dad đã có lần chở khách đi Ba Bể, mới cách đây 1-2 năm gì đó, và nói chắc như đinh đóng cột, gần ấy mà, khoảng 2.5-3 tiếng gì đó thôi. Tuấn thì bảo chiều hãy đi vì con còn phải dạy em Mít, tuần trước đi chơi con đã nghỉ rồi. Tin vào trí nhớ của Dad và để phù hợp với lịch của con trai, mẹ không yêu cầu cả nhà đi từ sáng nữa mà nhất trí ăn cơm trưa xong rồi mới đi. Thì đằng nào ngày đầu tiên cũng chỉ là đi lên đó, ngày thứ hai đi tour thuyền trên hồ rồi về, vậy thôi. Dù vậy, thấy nhân viên khách sạn bảo khu nghỉ đó nằm giữa rừng quốc gia Ba Bể, mẹ muốn lên sớm một chút, lôi cả nhà đi bộ trong rừng, vậy nên mẹ chuẩn bị bữa trưa sớm và 12.30 thì cả nhà đã lên đường.

Đoạn đường từ Hà Nội đến Thái Nguyên phóng rất nhanh, hơn một tiếng đã qua thành phố Thái Nguyên và chạm vào tỉnh Bắc Cạn, cún sung sướng, gần thế hả bố. No no, làm gì mà nhanh thế, vì từ chỗ biển báo “Bắc Cạn kính chào quý khách” đến thành phố Bắc Cạn còn tới khoảng 70km nữa, mà đường thì không còn đẹp như đoạn cao tốc Hà Nội – Thái Nguyên. Thêm tới hơn tiếng rưỡi nữa mới đến Bắc Cạn, cún bảo thôi đã đến đây rồi cho con đi vòng xem thành phố chút, okie, vòng vèo một chút qua trung tâm thành phố, eo ôi sao mà buồn chán thế, con cứ tưởng thành phố thì phải có nhiều phố chứ. Trước khi mình rời thế giới văn minh cho con mua một cốc trà sữa đi. Tóm lại là cả nhà loanh quanh ở đó mất tới hơn 20’ rồi mới lên đường đi vào huyện Ba Bể. Ôi còn xa thế cơ à, tới hơn 60km. Bây giờ Dad mới nhớ ra lần trước Dad chỉ lái tới thành phố Bắc Cạn, còn đoạn tiếp theo không phải lái nên không tính 😊. Ôi trời, mình hình dung ngay sẽ mất tới gần 2 tiếng nữa mới tới nơi vì đường đi các huyện khác hẳn đường quốc lộ. Đúng thật, đường êm nhưng khá nhỏ, lại quanh co liên tục, không thể nào đi nhanh được. Được cái hai bên đường cảnh rất đẹp nên ngắm cảnh rất thư giãn. Cuối cùng tới 5h cả nhà cũng chạm đến khu vực Hồ Ba Bể, bắt đầu là mấy hotel, nhà nghỉ trông tàm tạm, rồi thêm chút nữa là đến khu nghỉ của nhà mình, trông khá ổn, nằm giữa bốn bề là núi và cây. Thôi, dù chậm hơn một chút so với dự kiến nhưng vẫn còn đủ thời gian để có thể đi bộ một lúc. Rất nên ra bến thuyền gần đó ngó nghiêng và tìm hiểu thông tin cho tour đi thuyền ngày hôm sau chứ nhỉ.

Sau ít phút nhận phòng và nghỉ ngơi mẹ rủ cả nhà đi ra ngoài. No no, con nghỉ trong phòng thôi, Tuấn phản ứng. Thế thì con đi nghỉ làm gì, con ở nhà còn hơn. Thì con đã bảo con muốn ở nhà mà. Ôi trời, bó tay với ông con. Con còn chưa xong, cả nhà cứ đi trước đi, Cún thì có lý do chính đáng. Dad cũng chỉ muốn ngồi ở ban công. Okie, mum đi bộ một mình. No prob.


Tuy tên gọi là resort, thực chất khu nghỉ chỉ trên 3*** chút. Có vẻ như lâu nay sự chăm sóc có phần kém, tuy vậy, khuôn viên vẫn tạo cảm giác dễn chịu do được bủ lại bởi phong cảnh xung quanh rất đẹp

Đoạn đường từ khách sạn ra bến thuyền là 2km. Mình hoàn toàn không ngại, còn muốn đi bộ là đằng khác, nhưng đã gần 6h, sợ không kịp về lại khách sạn trước khi trời tối, vậy nên khi mới đi được ít bước và một thanh niên mời chào đi xe ôm không chị thì mình lên ngay và chỉ sau vài phút đã có mặt ở bến thuyền, dọc đường còn kịp nhìn những hàng cây rất đẹp.

Tạm thời hài lòng với bức ảnh chụp từ bến thuyền lúc chiều tà này đã. Rồi mình sẽ được khám phá chiếc hồ với đầy đủ cảnh đẹp của nó ngay hôm sau thôi 

Bến thuyền du lịch lúc chiều tà vắng vẻ. Một phần vì mọi người thường đi tour buổi sáng và quá trưa đã về đến bến, một phần vì đã gần ngày nghỉ cuối, chắc khách vắng hơn những ngày đầu. Bến thuyền trật tự và cảnh sắc nhìn từ bến ra hồ rất đẹp. Đứng ngắm vài phút rồi mình hăm hở đi bộ về lại khách sạn. Đường dốc, đi được một đoạn ngắn thì có một em zai rất dễ thương dừng lại nhiệt tình đề nghị - chị về khách sạn Sài gòn phải không, em cho chị đi nhờ, không lấy tiền. Cảm ơn em, chị thích đi bộ. Em zai nhiệt tình quá, vả lại nếu đi bộ cả đoạn đường có thể trời sẽ hơi tối trước khi mình về được khách sạn nên mình bảo, cho chị đi nhờ khoảng 1kn, còn đoạn cuối chị đi bộ, chị muốn ngắm phong cảnh. Lúc sau kể cho cún, mình bảo, tất cả là do ăn ở mà ra, con thấy không, mẹ được người lạ nhiệt tình giúp đỡ đấy 😊.

Mình về lại đến khách sạn lúc trời vẫn còn hơi sáng. Cô con gái đang ngồi thư giãn trên chiếc xích đu trên bãi cỏ khá xa. Một đôi ếch ở ao hoa bèo trước khu nhà nghỉ đối đáp râm ran, rồi tiếng ve sầu, tiếng những con côn trùng, những âm thanh mà ở Hà Nội mình hoàn toàn không còn nghe thấy. Con có thích khu này không, cũng được, câu trả lời nên được hiểu là có ạ của cô nàng 😊. Ừ, con thích là mẹ mừng rồi. Hy vọng chuyến đi thuyền ngày mai sẽ mang lại cho con nhiều niềm vui hơn nữa.

Sau bữa tối mẹ đề nghị Dad chở cả nhà đi ra bến thuyền. Rồi trên đường ra thuyền thì lại nghĩ ra nên ghé vào bản du lịch Pác ngòi. Đường vào Pác ngòi ghi là 4km, nhưng do đường nhỏ, tối om nên đi mãi vẫn chưa thấy đến nơi. Hai anh em tha hồ trêu chọc nhau về chuyện ma, chuyện quái vật bỗng dưng xuất hiện… Đến khi thấy có những ánh điện xa xa thì Tuấn bảo, con thấy mình gần đến với thế giới văn minh rồi. Mẹ bảo mẹ đã ra đi từ một nơi như thế này đấy. No, ngày xưa mẹ ở thị trấn du lịch cơ mà. Đúng, mẹ ở thị trấn, dân cư đông hơn một chút, và ngày xưa chưa có khái niệm du lịch. Ở bản đây bây giờ còn có điện chứ khi mẹ đi học cấp II thị trấn vẫn chưa có điện, không có tivi, thông tin rất hạn chế, khác gì một bản làng xa xôi bây giờ. Ừ, nghĩ lại vẫn thấy thật lạ tại sao mình lại vươn lên được từ một xuất phát điểm như vậy. Nghĩ như vậy, mình lại muốn cảm tạ Chúa đã dẫn đường cho mình đến ngày hôm nay!

Trong bản Pác ngòi có khá đông khách du lịch, thậm chí còn có cả mấy đồng chí Tây nữa. Tất nhiên gọi là đông so với một bản nhỏ xíu chỉ có chưa tới 80 nóc nhà thôi. Và đã bắt đầu có những ngôi nhà cao tầng. Nếu không quản lý tốt, chẳng biết người ta còn giữ được bản sắc đến bao giờ. Được cái vị trí của nó rất đẹp, nhìn ra mặt hồ mênh mông sóng nước, với những ngọn núi xa xa xanh màu xanh cây cỏ. Tuấn kết luận, con từ chối ngủ ở đây, con thích ở khách sạn ngoài thị trấn. Ừ, cũng đến lúc quay về, đi ngủ sớm để chuẩn bị cho tour đi thuyền sớm ngày hôm sau rồi các con ạ. Nào, chúng ta cùng ngủ thật ngon, chuẩn bị cho ngày mới nhé!