27 tháng 7 2018

LẦN ĐẦU ĐẾN NƯỚC ÚC_ĐẠI HỌC QUEENSLAND

Suốt từ thứ Hai đến thứ Sáu mình theo lớp học tại trường Đại học Queensland. Khi biết mình sẽ đến đây, những ai đã biết thì đều nói trường này có khuôn viên đẹp lắm. Đẹp thật. Đẹp hơn Đại học Leicester của mình nhiều, nhưng không thể so sánh với Cambridge hay Oxford hay Đại học Birmingham. Cũng đúng thôi, người ta nhớ về Úc với những cánh đồng cỏ, còn châu Âu là cổ kính. Tuần mình ở đó là một tuần đặc biệt, tuần làm lễ tốt nghiệp cho sinh viên, vậy nên sân trường thường rất đông. Sinh viên mặc những bộ áo cử nhân, bên trong là váy áo dạ hội rất đẹp, tay cầm hoa. Và rất nhiều phụ huynh nữa. Nói chung chả khác gì các trường bên Anh, Úc cũng coi giáo dục là một ngành kinh doanh lớn nên sinh viên Tàu đông vô kể, sân trường đầy các vị phụ huynh sang dự lễ tốt nghiệp của con. Những dịch vụ chăm sóc sinh viên rất hoàn hảo. Nào là bến xe dành riêng cho dịp lễ tốt nghiệp (đưa đón phụ huynh từ sân bay về), khu được dựng lên để chụp ảnh, các buổi lễ...
 Cũng phải chụp cái cổng trường tý chứ nhỉ, để chứng minh mình đã thực sự đến đây :)
Không gian tuyệt vời giữa các tòa nhà
 Khu được dựng lên chụp ảnh cho sinh viên ra trường
 Biển chỉ dẫn phụ huynh về bến xe 
 Tòa nhà to, dài, nên hành lang cũng dài hun hút 
Sân trường chen kín học sinh và phụ huynh
Trong trường có 3 bảo tàng, Bảo tàng nghệ thuật hiện đại, Bảo tàng nhân học và Bảo tàng Antiquities. Không muốn làm tấm gương xấu cho học viên, nên dù mình không bị bắt buộc phải ngồi lớp học từ đầu đến cuối thì mình vẫn ngồi một cách hết sức nghiêm túc. Duy nhất một buổi trưa mình nói với chị giảng viên mình có hẹn với cậu quản lý và vào lớp muộn tới tiếng rưỡi. Có hẹn thật, mỗi tội không phải hẹn công việc mà là cậu ấy dẫn mình đi thăm mấy bảo tàng. Còn chị D., một quản lý ở đó bảo, mày sang đây đâu phải là học viên mà để tìm hiểu về trường Queensland mà, vậy nên đi thăm bảo tàng cũng là tìm hiểu. Hehe, quá có lý. Trong Bảo tàng nghệ thuật hiện đại có một bức tranh người đàn ông đứng quay lưng, nước ngập đến ngang chân, nhìn ra khoảng không mênh mông trước mặt. Chỉ là một bức tranh bình thường, nhưng có vẻ gì trong đó khiến mình rất ấn tượng. Nỗi đau của những con người bị cướp đất, bị đẩy đi khỏi vùng đất tổ tiên. Rất nhiều những bức tranh trong Bảo tàng nghệ thuật đều lấy nỗi đau của người thổ dân làm chủ đề. Bảo tàng Antiquities cũng rất ấn tượng, nhưng quy mô nhỏ, không cách gì có thể so sánh với bảo tàng của Đại học Cambridge mà mình đã đưa bạn Tôm đến khi bạn ý còn bé tý. Ừ, điều gì cũng làm mình nhớ đến các bạn nhà mình, ngày nào còn bé tý mà giờ thì lớn đến vậy, và luôn chiến đấu với mẹ, ặc ặc.
Bãi cỏ ngay trước Bảo tàng nghệ thuật hiện đại
Trong chương trình học có một ngày đi thăm cơ sở dạy nông nghiệp của Đại học Queensland ở Gatten, cách Brisbane 80km. Vùng nông thôn của nước Úc thật đẹp, những cánh đồng chạy dài, ngăn nắp, xanh mướt. Những khoảng không bao la, thấp thoáng bóng cây to. Thời gian này đang mùa đông, thời tiết hết sức dễ chịu. Khung cảnh đẹp vậy nhưng hoàn toàn có thể hình dung sẽ như thế nào khi vào hè, dưới cái nóng 40 độ hay thậm chí hơn nữa. Trường đại học ở Úc luôn là cơ sở kinh doanh theo đúng mọi nghĩa. Ngoài nguồn thu từ sinh viên nước ngoài với mức học phí đắt lòi (ví dụ như các khóa học nông nghiệp tại ĐH Queensland thường khoảng 40.000 đô Úc, tức khoảng 660-680 tr/năm, Khoa Nông nghiệp của ĐH Queensland còn là nơi cung cấp tới 2 triệu lít sữa bò/năm và nhiều sản phẩm nông nghiệp khác nữa. Ngoài việc đi thăm một số phòng thí nghiệm trong trường, qua một số tòa nhà chính, người ta còn chở tụi mình vòng quanh trường trên xe bus tới khoảng 50’, đơn giản vì nó quá rộng (tổng diện tích lên tới hơn 1000 héc ta), không thể đi bộ được. Khi đi thăm một số nhà kính của Đại học Nông lâm tại Việt Nam mình đã rất thích, vậy nhưng khi được giới thiệu những khu vườn ươm trồng mái che tự động đóng khi có mưa, hay những chiếc hồ nhỏ/ao nuôi các loại sinh vật khác nhau và đồng thời xử lý nước, hay khu sản xuất điện mặt trời cung cấp cho toàn trường, mình chẳng còn từ để diễn đạt sự ngưỡng mộ. Thú vị thế nhưng khá nhiều người trong đoàn hoặc ngủ hoặc nói chuyện riêng. Chả thế mà đến hôm tổng kết lớp học, ngoài các giải thưởng như ai đặt nhiều câu hỏi nhất, ai chịu khó giao lưu, xây dựng mối quan hệ nhất ..., cô giáo còn có một giải thưởng đặt biệt – người ngủ trong lớp nhiều nhất. Oai, thật là xấu mặt. Chính từ những điều nhỏ như vậy mà người Việt biết bao giờ mới khá được. Việc nhỏ còn chưa làm được tốt thì đừng nói những điều to tát.
Con đường trong sân của Gatton Campus
Một điều mình rất thích nữa là dòng sông Brisbane, thanh bình, sạch sẽ và đẹp đẽ, hai bờ được kè cẩn thận, nhiều nơi là những bãi cỏ xanh mướt kéo dài ra tận bờ sông. Từ khách sạn nơi trung tâm đến trường khoảng 7km. Buổi sáng bọn mình đi xe bus hết khoảng 20’, còn khi về mình thích đi phà, vừa không tắc đường, vừa ngắm cảnh trên sông đẹp tuyệt vời. Mình bảo chị A., em đã đến London, Paris, Budapest, Praha, Moscow. Không nơi nào có những bến phà đẹp như ở Brisbane. Ở những thành phố đó, đi thuyền trên sông là một trải nghiệm dành cho khách du lịch, đắt lòi (ở Paris là 16 euro) và bến phà không gây nên một ấn tượng gì. Còn ở Brisbane, phà là phương tiện công cộng, đẹp, sạch và rẻ, vỏn vẹn 4.7 đô cho khoảng thời gian vài tiếng trên sông.


Thành phố nhìn từ con phà trên sông
Một chuyến đi ngắn, hôm nào cũng bận rộn cả ngày nên mình không còn chút thời gian nào đi thăm bảo tàng nghệ thuật hay những điểm thú vị khác. Brisbane cũng không có những nhà thờ, công trình nghệ thuật thật độc đáo  như ở phần lớn các thành phố châu Âu, vậy nhưng thành phố này để lại trong mình những ấn tượng nhẹ nhàng, dễ chịu. Một vài điều dễ chịu nữa là cả chuyến bay đi và về mình đều được ngồi một mình ở cả dãy ghế 3 chiếc, có thể nằm ra ngủ thoải mái. Phòng khách sạn sạch sẽ, có cả phòng riêng cho cậu cháu đến thăm, có bếp để nấu nướng với đầy đủ đồ dùng nhà bếp. Sau chuyến đến Úc lần này mình lại đang muốn cô con gái đi học Úc đây 😊

23 tháng 7 2018

LẦN ĐẦU ĐẾN NƯỚC ÚC_NGÀY THỨ HAI

Brisbane luôn ấm áp, vậy nên dù đang mùa đông trời cũng không lạnh. Đúng hơn là nhiệt độ chênh lệch rất cao. Ban đêm có thể xuống tới 4-6 độ, nhưng nhanh chóng tăng lên đến khoảng 12-13 độ lúc 8-9h sáng và suốt cả tuần mình ở đó thì buổi trưa thường 18-20 độ cùng nắng rực rỡ. Ngay trước hôm chuẩn bị sang mình đã hẹn với mọi người sẽ đi vườn thú chơi. Từ bến xe trung tâm rất gần khách sạn, đi hơn 30’ xe bus thì tụi mình đến được Lone Pine Sanctuary, vườn thú của thành phố. Tất nhiên là xông ngay vào khu có các chú kuala rồi. Các bạn ý trông thật đáng yêu, những nắm bông sạch sẽ, hiền lành, cứ ôm cây và vùi mặt ngủ suốt. Một cuộc sống vô lo, nhưng mình vẫn hay nói, nếu cuộc sống chỉ có đi làm, xong rồi về nhà ăn và ngủ rồi lại đi làm thì khác gì con bò. Vậy nên kệ các bạn ý vô lo, ngủ vùi, mình nhất định không ghen tỵ, dù rằng nhiều khi mình bận phát điên 😊. Tiếp theo mình đi xem một show chó chăn cừu. Hai chú chó trông nom đàn cừu khoảng hơn chục con, biểu diễn lùa đàn cừu từ gốc cây vào những ô được chăng dây. Chú cừu nào bướng bỉnh sẽ bị cảnh báo ngay.
Kuala đây. Khách đông thế này bạn ý cũng chẳng thèm để ý đến ai, cứ ngủ thôi

Công viên khá rộng, mình cùng mọi người lang thang qua khu chuột túi, khu đà điểu, thú mỏ vịt và chim chóc...  và nhớ lại hình ảnh mình cùng Cún lang thang ở vườn bách thú Antwerp. Khi đó Cún đã vui sướng, náo nức biết bao nhiêu trước một thế giới hoàn toàn khác. Rồi mình tưởng tượng nếu cho bạn ý đi cùng chuyến này thì bạn ý sẽ thế nào. Chắc hẳn không còn cảnh bạn ý ôm ngực bảo, mẹ ơi con cứ thấy sướng quá thôi. Bạn ấy còn bận ở nhà với một buổi thi vào Cao đẳng văn hóa nghệ thuật, rồi buổi biểu diễn tối thứ Bảy, đúng hôm mình bay về.
 Giữa công viên có một hồ nước nhỏ thanh bình
Khu kangaroo nghỉ ngơi. Các chú ấy nằm la liệt ở phía xa xa
 Cùng mọi người trước show diễn của chó chăn cừu
Mình cứ muốn ngắm cảnh này mãi thôi

Lang thang công viên một hồi, quay về đến trung tâm đã khoảng 3 rưỡi và mình thì có một danh sách các loại thuốc mọi người nhờ mua. Chui vào một cửa hàng thuốc, cứ theo danh sách mà tìm, nhặt hộp nào thì đánh dấu vào danh sách, mình nhanh chóng tìm được gần hết những thứ mọi người nhờ. Xách hai túi lặc lè về khách sạn, chắc cả gần chục cân chứ chẳng ít gì. Vì biết sau đây sẽ hoàn toàn không còn thời gian lượn lờ, mình vứt hai túi đồ ở khách sạn rồi quay lại khu phố mua sắm. Tìm cho cún được một đôi giày, chụp ảnh gửi cho nàng xem, nàng rú lên, no nooooooo. Mình bảo mẹ thấy đẹp đấy chứ, nàng chỉnh ngay, gu của mẹ và của con khác nhau. Cạn lời. Mình đành bảo thôi về nhà mẹ con mình tìm trên mạng rồi mẹ nhờ người mua và gửi về sau vậy. Phản ứng của nàng là Yeppppp 😊. Về vụ mua chocolate thì nàng dặn mẹ mua nhiều loại matcha (để anh Tuấn không ăn được, haha). Một đôi trải nghiệm tiếp theo về việc nhà tài trợ vĩnh viễn cố gắng lấy lòng người thụ hưởng như sau. Mua cho nàng đôi áo hai dây của Uni Qlo thì nàng bảo, ôi xời Uni Qlo mua ở VN được mà. Rồi nàng bảo mẹ mua áo hoodie cho con đi. Con gái gửi ảnh, dặn thêm là màu pastel mẹ nhé. Nhưng nàng rất hiểu mẹ nên hỏi ngay, mẹ có biết màu pastel là màu gì không, mẹ thật thà bảo không và câu trả lời là mẹ google đi. Ôi trời, con gái lớn quá rồi. Chả biết đôi hoa tai của Pandora có làm con hài lòng không, dù rằng cũng đắt chết đi được. Vụ này thì mẹ chủ động, không hỏi nàng nữa.

LẦN ĐẦU ĐẾN NƯỚC ÚC_LÊN ĐƯỜNG - NGÀY ĐẦU TIÊN

Lên đường – Ngày đầu tiên
Vừa hôm nào mình bắt đầu công việc mới, vậy mà vèo một cái đã nửa năm trôi qua. Công việc thực sự lúc nào cũng rất bận rộn, cứ cuốn mình đi. Chuẩn bị cho các đoàn đi Úc học, mọi người thường hỏi mình đã đến Úc bao nhiêu lần, và mình bảo trong số những người ngồi quanh đây mình là người duy nhất chưa đến Úc 😊. Nghe mình nói vậy, A. bảo, ơ vậy thì mày cần phải đi Úc một chuyến chứ, làm việc với các trường ĐH Úc mà chưa đến đó một lần, không hiểu rõ các trường Úc thì không hợp lý. Cân nhắc gợi ý của A. ít hôm, mình đề xuất với sếp việc mình sẽ đi cùng với nhóm học viên của khóa học ngắn về chủ đề Quản trị và lãnh đạo đại học tại Đại học Queensland ở thành phố Brisbane. Chỉ có điều họ học hai tuần, mình thì thấy một tuần là hợp lý, đi lâu quá thực lòng là ngại. Sếp duyệt ngay và luôn. Sau đó là làm visa, đặt vé, đặt phòng, mua bảo hiểm... Làm visa đơn giản, không như mọi khi mình làm visa đi châu Âu. Mình phải thò mặt đến nơi nộp hồ sơ đúng một lần, sau đó họ cấp e-visa, thậm chí còn không đóng dấu vào hộ chiếu như khi xin visa đi những nước khác. Công ty đặt phòng cho mình cùng chỗ với cả đoàn, kiểu căn hộ có bếp để nấu nướng. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lên đường.

Chuyến bay đi xuất phát lúc nửa đêm, Hà Nội – Sydney – Brisbane. Chặng đường Hà Nội – Sydney hơn 9 tiếng, bay từ Hà Nội xuôi về phía Nam, qua Sài Gòn, qua Singapore, rồi những hòn đảo của Indonesia và gần như toàn bộ châu lục Úc để đến được Sydney ở tận phía Nam của hòn đảo/châu lục này. Mà thật kỳ lạ, khi mình nhìn đồng hồ đã là 7, hoặc thậm chí 8 hay 9h địa phương thì bên ngoài máy bay vẫn cứ tối om. Và mình cứ tưởng đó là do người ta làm kính màu tối cho hành khách ngủ. Nhưng hóa ra không phải, đến khi gần hạ cánh thì nhìn ra bên ngoài mới thấy trời sáng. Vụ này thì đến giờ mình vẫn chưa hiểu vì sao. Đến Sydney đã là hơn 12h trưa (thiệt ba tiếng vì lệch múi giờ), mình đứng chờ chỗ băng hành lý mãi. Đến khi chỉ còn vài món đồ cứ chạy vòng vòng mà nhìn mãi chẳng thấy valy của mình đâu, mình hoảng hốt đến quầy hành lý hỏi cách giải quyết. Một đồng chí to cao đi ngay cùng mình, hỏi valy mày màu gì, mình bảo màu tối. Đến chỗ băng hành lý, đồng chí chỉ vào một cái valy màu tối đang chình ình trước mắt mình hỏi có phải cái này không, mình nhận ngay ra nó là của mình. Ặc ặc, quê không để đâu cho hết.

Chuyển tiếp ở sân bay Sydney khá rắc rối. Phải kéo theo cái valy, được cái mình mang ít đồ nên không vất vả gì, ra xe bus hoặc tàu để sang sân bay nội địa ở cách đó tới 7-10’. Mình loay hoay hỏi một hồi thì cũng lên được xe. Cái vụ tìm valy rồi đậu phộng một lát làm mình chả còn bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, dù thời gian chuyển tiếp tới hơn 2 tiếng rưỡi. Xuống sân bay Brisbane thì ổn rồi, mình gọi một chiếc taxi về khách sạn, mất chưa tới 30’.

Đập vào mắt mình là cây cối rất xanh với những giống cây của vùng nhiệt đới, dù rằng tháng Bảy ở Úc đang là mùa đông. Thành phố hiện đại, sạch sẽ. Tất cả tạo nên ấn tượng khác hẳn ấn tượng đầu tiên buồn bã của mình khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Manchester hơn 10 năm trước vào một ngày mùa thu.  Có thể vì khi đó mình chưa từng đặt chân tới châu Âu, ngơ ngác và lo lắng trước bộn bề những mối lo của một cuộc sống mới ở Anh, với ông chồng và Tôm sẽ sang sau mình khoảng 3 tuần, khi ngân sách cho cả gia đình rất eo hẹp. Còn chuyến đi Úc lần này thì vô cùng đơn giản, mình đã được công ty lo đủ mọi thứ, và kể từ lần bay sang Anh năm 2007 đó, mình đã có thêm khá nhiều trải nghiệm với những chuyến đi nước ngoài hoặc cùng đồng nghiệp hoặc một mình.

Khách sạn Mantra on Edward nằm ngay trung tâm thành phố. Từ đó đi bộ ra Queen Street, con phố mua sắm trung tâm chỉ mất đúng 5’. Cạnh khách sạn là một khu vườn nhỏ rợp bóng cây, vài chiếc ghế băng cho mọi người ngồi. Những bậc thang tạo thành con đường dọc tòa nhà IBM mang tên Jacob's ladder gợi mình nhớ tới con đường đi bộ mang tên New Walk rất đẹp ở Leicester.

Vừa mới chân ướt chân ráo sang đến nơi, chưa biết mua gì ở đâu. Và lại được cảnh báo các cửa hàng đều đóng cửa từ 5h, mình xuống lễ tân lấy một quả táo (họ có một âu táo để sẵn cho khách), nếu một bát mì rồi ngồi ôm máy tính. Huhu, từ bao giờ máy tính đã trở thành người tình thân thiết nhất của mình thế này! 

12 tháng 7 2018

KHI CON GÁI BƯỚC CHÂN VÀO "SÂU BÍT" :)


Bắt đầu học đàn violin từ khi con được năm tuổi rưỡi, rồi đàn tranh khi con hơn 8 tuổi, mẹ chẳng khi nào nghĩ con sẽ đi theo con đường chuyên nghiệp mà chỉ coi đó như một thú vui. Con gái học hành nghiêm túc, mùa hè đi nghỉ Sapa lâu cũng mang đàn theo để tập, tối nào cũng nửa tiếng tập đàn tranh rồi lại nửa tiếng tập violin, hôm nào lười hoặc bận bỏ lỡ thì hôm sau tập bù.

Lần đầu tiên con lên sân khấu lớn là khi cô đưa con vào biểu diễn trong một chương trình ở triển lãm Vân Hồ trong một sự kiện nho nhỏ. Con và một bạn có phần song tấu đàn tranh, được đệm bởi mấy cô chú khác của nhà hát ca múa nhạc. Hoành tráng ra phết. Cát sê hẳn 400.000 cho đúng 3’ biểu diễn trên sân khấu. Tiếp theo con được mời đi biểu diễn trong một hội thảo của GIZ, cũng do mẹ có cô đồng nghiệp cũ ở đó đang cần tìm người biểu diễn vài tiết mục trước khi khai mạc hội thảo. Nàng được trả 500.000 cho 2 tiết mục tổng cộng khoảng 5’ và sự ngưỡng mộ của các đại biểu hội thảo mà phần lớn là khách Tây.

Lên cấp II, con may mắn có cô giáo nhạc là người chắc hẳn năng động và có mối quan hệ tốt. Vậy nên con và các anh chị trong trường đã được mời biểu diễn trong một chương trình ti vi nhỏ vào dịp Tết âm lịch vừa rồi. Tiếp theo là biểu diễn trong một chương trình của Đại sứ quán Nhật.

Gần đây con học bài Hoa anh đào, một bài dân ca Nhật, say sưa với bài đó vô cùng. Mẹ thích nghe con đánh lắm nhưng bây giờ thì con đã vào tuổi nổi loạn, không cho mẹ vào phòng nữa mà mẹ chỉ có thể ngồi ngoài hành lang nghe con tập. Ít bữa trước, trong khi mẹ đang đi công tác, gọi điện về bố hồ hởi khoe con được mời đi tham dự Liên hoan âm nhạc thiếu nhi quốc tế tổ chức tại Nha Trang, được VTV tài trợ toàn bộ và còn tham gia biểu diễn trong chương trình truyền hình trực tiếp nữa chứ. Wow, vụ này thì mẹ cũng không tưởng tượng nổi rồi. Sau đó thì mẹ được biết thêm, cô giáo dạy nhạc của con có mối liên hệ tốt với ĐSQ/các đơn vị Nhật bản. Và đoàn Nhật Bản của họ không đủ học sinh, trong khi ở trường con các con học tiếng Nhật, tập thổi sáo Nhật, chơi nhạc Nhật… Vậy nên con và mấy anh chị cùng trường sẽ tham gia với tư cách thí sinh Nhật Bản 😊. Haha, nghe cũng kỳ kỳ. Nhưng con thì tuyên bố, đoàn nào cũng được, miễn là được đi.

Khá nhiều công sức và thời gian đưa đón con đi tập tành. Lần này là sân khấu lớn thực sự, vậy nên những yêu cầu về tiết mục, trang phục … cũng khắt khe hơn nhiều. Những bố mẹ có con đi chuyến này lập một nhóm Viber, liên lạc, bàn bạc đủ mọi thứ, nào may đồng phục, nào chuyện chuyển đàn đi, rồi liên tục cô giáo đi cùng đoàn cập nhật tình hình các con.

Trưa hôm qua con gái đã đi rồi. Bố chở con và mấy bạn ra sân bay. Mẹ không ở nhà tiễn con được. Mà con cũng quen rồi, đã đi Thái Lan một mình tới 4-5 lần chứ đâu có phải lần đầu tiên. Hai cô giáo đi để quản lý các con đưa tin liên tục về từng bước của các con. Có tối các con phải tập trên sân khấu cùng đạo diễn tới 2 tiếng đồng hồ, rồi công việc chuẩn bị để quay clip giới thiệu đoàn cũng hết sức mất thời gian. Có một bạn bị áp lực quá còn khóc nữa. Con gái mẹ thì không, con vui lắm, chả bị áp lực, căng thẳng gì, mẹ gọi điện mãi mới được, hỏi con đang làm gì, con trả lời con đang thở, nói chuyện được ba câu là muốn dừng, bảo con bận lắm. Lao động nghệ thuật vất vả ghê gớm 😊. Xen vào đó cũng có những lúc nhẹ nhàng, có các chương trình tham quan thủy cung và vườn thú, vui chơi ngoài bãi biển. Tối cuối cùng là dự tiệc chiêu đãi. Mà chả phải tiệc chiêu đãi thì bữa nào mà chả ăn tự chọn ở nhà hàng của Vinpearl.

Sung sướng được đón tiếp rất hoành tráng, được tặng vòng hoa hẳn hoi :)
Tập tành trước buổi diễn

Trên truyền hình trực tiếp đây
Con gái yêu của mẹ, con cứ vui sướng hưởng thụ đi nhé. Chắc chắn đây sẽ là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ về tuổi thơ con. Và ai mà biết được còn những gì đang chờ con ở phía trước. Dù mẹ con mình vẫn xác định âm nhạc chỉ là thú vui, có vẻ như con gái mẹ đang đặt những bước chân đầu tiên vào “sâu bít” rồi đấy. Tự hào và yêu con gái mẹ quá thôi!

Vĩ thanh: Bài viết cách đây đã một tháng. Chiều nay thì con đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn khác, trong chương trình dành cho các bạn tham dự cuộc thi quốc tế Learning across border. Oai, con gái mẹ bước chân vào showbiz thật rồi!