31 tháng 12 2017

HAPPY BIRTHDAY TO TUỔI 88 CỦA ÔNG!!!!!!

Suốt từ tháng 7 mình chưa về Sapa thăm ông bà. Một lý do là vì tháng 8 ông bà về quê Thanh Hóa, rồi mình đưa ông đi Hải Phòng thăm bác Duyên. Tiếp theo sau đó, tháng 9 ông bà ở nhà mình cả tháng trời trong lúc cậu em chữa bệnh và ông thì cũng phải xử lý ngón chân bị gout. Vèo một  cái đã gần nửa năm qua. Vậy nên mình đã mong ngóng năm mới từ lâu để mình được về Sapa, được cùng cả nhà trong dịp sinh nhật ông đến thế nào. Mấy chị em chat chit cùng nhau, hẹn hò, chuẩn bị trước đó cả tuần, rộn ràng lắm. Cô cháu Ng. thì tuyên bố đóng góp món trứng luộc thuốc bắc và nhất định phải đế thêm “bắt đầu nhận lì xì từ ngày mai”, hahaa.

Sáng thứ Bảy cả nhà rời khỏi nhà lúc 7h. Hà Nội mưa dầm dề, khó chịu. Đường vừa phải, không quá đông, vậy mà cũng tận 11.30 mới lên đến nhà bác K. Dọc đường thì khỏi phải nói, bà gọi điện, chị này chị kia gọi điện, bác K. chuẩn bị hai mâm cơm để cả nhà bác V. và cô cháu Ng. cũng đến ăn cùng bữa trưa thứ Bảy đó. Chẳng thể nào thiếu được món rượu mà anh L. nhất định phải mời dì, nói thêm, “như uống Philatop ý mà”. Ôi trời, tiệc tùng từ trưa thứ Bảy, cười đến đau cả bụng với đủ mọi chuyện.

Lào Cai hửng nắng. Mình lại đi qua con đường quen thuộc, nhớ từng khúc quanh, nhưng lần này thì lơ mơ gần hết đoạn đường do tác dụng của cốc Philatop lúc trưa 😊.

Bước xuống xe, bầu không khí lạnh thân thuộc của Sapa ùa vào lồng ngực. Sapa lạnh, mù mịt, những cây mận cổ thụ nơi vườn hoa trung tâm cành đen đúa, phủ đầy rêu đứng trầm mặc, mờ ảo trong làn sương dày. Thị trấn nhỏ xíu đông nghẹt người. Mình không bước chân ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng lại thấy con đường chạy qua trước cửa nhà xe đứng im rất lâu không nhúc nhích. Nhúc nhích đi đâu được, cái con đường bé tý, vừa đủ 2 xe tránh nhau, mà bên dưới con đường đó giờ mọc lên tới mấy khách sạn toàn cỡ 200 phòng, nhu cầu đi lại nhiều đến thế thì làm sao mà còn chỗ để chen chân. Với  mình, chỉ cần khu vườn sau nhà mà tầm này hoa mai đã bắt đầu nở trắng, những nụ hoa mận rừng đang dần lớn, vài bông hoa đào bạch đã nở, rồi những bông cúc của ông ngoài ban công vẫn nở vàng, cây chanh trĩu những quả vàng ươm, nhìn ứa nước miếng, thế là đủ lắm rồi.
Cả nhà sung sướng bên bếp lửa, không chỉ buổi tối mà gần như cả ngày, tỉnh dậy là nhóm lò luôn :)

Mặc kệ dân tình chen nhau ngoài đường, cả nhà mình rộn ràng chuẩn bị cho buổi sinh nhật ông vào trưa Chủ nhật. 4 mâm đẫy. Tất cả gia đình 4 cô con gái, thêm anh Nh.-chị Ng. cùng vợ chồng cô cháu M., thêm hai mẹ con chị H, tổng cộng 28 người, kể cả đứa chắt nhỏ nhất của ông mới được hơn 1 tháng. Đầu bữa ăn, khi nâng cốc cả nhà đã hát “Happy Birthday to ông”, đến đoạn thổi nến cắt bánh lại hát một lần nữa, vui kinh khủng. Ông muốn phát biểu vài câu nhưng không nói được câu nào, cứ nghẹn ngào, lau nước mắt một hồi rồi đành thôi. Tính ông vẫn vậy, rất dễ xúc động, rất dễ chảy nước mắt. Mấy cô con gái cũng lau nước mắt. Lần nào về với ông bà, lần nào sinh nhật ông bà, hay bữa cơm với ông bà, cũng đều có thể là lần cuối. Chẳng hiểu phép màu nào đã giữ ông ở lại với chúng mình, chứ lần ông ốm cách đây năm rưỡi nào ai dám hy vọng có lúc ông được khỏe lại như thế này.
Ông ơi, chúc ông mạnh khỏe để còn ở bên con cháu dài dài ông nhé! Tất cả chúng con yêu ông bà vô cùng! HAPPY BIRTHDAY TO ÔNG AGAIN AND AGAIN!!!!

Ngon ơi là ngon
Món quà sinh nhật to nhất của ông đây - chắt ngoại mới được hơn tháng tuổi
Thật sung sướng được ở bên ông bà mỗi dịp thế này, vui ơi là vui
Ông lúng túng thổi nến, nhưng rất thành công, thổi vèo cái là tắt hết


30 tháng 12 2017

"SA THẢI SẾP" :)

Mong chờ mãi rồi cũng đến ngày làm việc cuối cùng. Gửi đi một tài liệu cuối, in và nộp báo cáo tuần, cái báo cáo cuối cùng mình sẽ phải viết mà mình hay đùa rằng viết mãi thế này thì chẳng mấy chốc thành nhà văn, viết một lá thư bàn giao công việc và mình thanh thản đóng máy, trả lại chìa khóa rồi ra về. Sáu tháng tròn. Không dài nhưng chắc chắn là không ngắn. Dù mình đã stress, bực bội rất nhiều nhưng chắc chắn mình cũng học hỏi được khối điều hay. Đi chào mọi người, mình nói với một cậu, chị thực lòng khâm phục sự dũng cảm của em, ngồi ở vị trí này để chịu trách nhiệm về những vấn đề quan trọng đến vậy.

45 tuổi. Và bắt đầu công cuộc tìm việc. Một người bạn trêu, gửi mình câu thơ “Đang khi có việc đàng hoàng/Bác từ tư vấn chuyển sang về hừu”, ặc ặc.

Tổng kết lại 18 năm đi làm mình đã đổi 4 công việc. Được cái lần nào cũng là chủ động "sa thải sếp", và không chỉ một lần gây rắc rối. Công việc đầu tiên, phiên dịch ở Ban quản lý nhà máy lọc dầu, mình xin thôi việc ngay trước kỳ họp hội đồng quản trị, và khi đó mình là phiên dịch cứng, được cử đi công tác để dịch cho cuộc họp đó. Mặc dù mình nói với sếp em sẽ cố gắng đến làm mọi lúc có thể trong dịp họp này, đồng chí nhân sự, một kiểu người rất phù hợp với chức vụ nhân sự trong các cơ quan nhà nước bực bội bảo biến, thế là mình biến, bỏ lại đằng sau hơn 1 năm bảo hiểm. Sau hơn 5 năm đi dạy một cách rất happy, mình lại cảm thấy cần thay đổi, nhưng rồi vật vã thêm tới 4 năm nữa mình mới tìm được cơ hội. Viết đơn thông báo xin nghỉ rồi đến hạn đó tự cho phép mình được nghỉ. Ngày đó mình dạy mấy lớp cử nhân tài năng, biết mình dạy buổi cuối cùng, một số em lớp khác cũng sang chia tay với mình, nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm áp. Và lại một cuốn sổ bảo hiểm 9 năm vẫn còn nằm lại nơi cơ quan cũ.

Lần chia tay thứ 3 đau đớn hơn. Giống như đôi vợ chồng còn mặn nồng mà bị gia đình ép buộc phải xa cách. Vậy nên bây giờ mỗi khi nghĩ lại mình vẫn thấy thời gian làm ở đó là khoảng thời gian rất đáng nhớ và mình đã học được bao điều hay.

6 tháng tròn kể từ khi chính thức chia tay người tình thứ ba, mình kết duyên với một dự án tuy là vốn vay và lương cũng theo khung khác, nhưng cách quản lý, làm việc thì hoàn toàn theo cơ chế nhà nước.  Ban đầu cũng nghĩ gắn bó lâu dài, hết dự án rồi nghỉ hưu luôn. Nhưng đời không như là mơ. Tự nhủ với bản thân rằng cần cố gắng, chờ đợi rồi mọi sự sẽ tốt đẹp hơn, nhưng càng ngày chỉ càng chán nản, cho đến khi mình không thể chịu đựng thêm được nữa, nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục công việc thì đó thực sự là một sự bạo hành bản thân và nếu mình chấp nhận thì mình không còn tôn trọng được bản thân nữa. Ừ, không có duyên thì chia tay sớm, và mình hay tự trào, đời còn dài, zai còn nhiều. Nào biết có nhiều thật không, và có tử tế không, hay như mình đôi lúc đùa, những gien quý hiếm đều tuyệt chủng hết rồi. Mình biết rõ tìm được công việc phù hợp là điều khó khăn biết chừng nào. Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được. Và cho đến bây giờ, mình vẫn nghĩ rằng quyết định nộp đơn từ đầu tháng 11 để cuối tháng 12 mình có thể nghỉ làm là quyết định rất sáng suốt.

Bây giờ thì mình đã thực sự nhảy ùm xuống ao. Sẽ tìm cách bơi vào bờ, phải bơi vào. Chúc mình một năm mới bình an và may mắn hơn chút, so với năm cũ thật nhiều biến động này! Mình ơi đừng lo lắng nhé. Rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi.

12 tháng 12 2017

NHỚ CON ĐƯỜNG CÓ CÂY HOA GẠO ĐỎ

Trên đoạn đường từ thị trấn Thạnh Mỹ đi huyện ChàVal, qua trường Mầm non Cà Dy khoảng vài km có một cây hoa gạo đỏ. Lần đầu tiên đi qua con đường đó, mình đã sững sờ bắt gặp cây hoa gạo đẹp đến thế, hoa đỏ rực, trùm hết cả cái cây to sừng sững ngay bên đường. Dưới chân cây hoa gạo là một cái miếu nhỏ, gợi ngay đến câu nói “Thần cây đa, ma cây gạo”. Từ lần đó trở đi, mỗi khi đi lại con đường đó mình luôn để ý đến cây gạo, kể cả khi hoa đã rụng hết và những vòm lá bung xa, xanh mướt.


Cũng trên con đường đó, ngược lên gần đến thị trấn ChàVal sẽ là chiếc hồ của đập thủy điện sông Bung. Mặt hồ phẳng lặng, buổi sáng phảng phất sương mờ huyền ảo, trưa chiều lại lung linh vẻ đẹp thuần khiết nơi miền sơn cước vắng vẻ. Khu vực này rừng còn rất nhiều, những vòm lá đan xen, kín bưng. Từ góc nào cảnh cũng rất đẹp. Vắng lặng, thanh bình. Thỉnh thoảng bên đường còn có những chùm địa lan màu tim tím thấp thoáng trên tả ly. Vậy nhưng cũng chính đó là con đường mà những người dân tộc K’Ho thất thểu chạy nạn sau vụ vỡ đập thủy điện, những khuôn mặt thất thần, đôi mắt trống rỗng. Và đó là con đường mình đến với những cô giáo người dân tộc hiền lành, rụt rè, những em bé người dân tộc nhút nhát, ít cười, ít nói, cứ nem nép mỗi khi có người lạ.    
Cảnh hồ thật đẹp và thanh bình
Gần nửa năm chia tay với công việc cũ, mình không còn cơ hội đi qua những con đường miền núi đẹp nhưng cũng rất buồn đó. Mình cứ luôn nhớ. Nhớ những đôi mắt to tròn, hàng mi cong rất đẹp của những em bé Tây Nguyên. Nhớ cảm giác trĩu nặng khi mình dự giờ một buổi học cho trẻ 3 tuổi mà cô giáo độc thoại có tới 70-80% khoảng thời gian, nhớ cảm giác sung sướng, tự hào khi dự một tiết dạy thú vị, khi trẻ được trải nghiệm, đôi mắt bừng sáng khoe sản phẩm của mình hay say sưa trong một trò chơi. Công việc của mình nhỏ bé, cố gắng đưa đến những thay đổi rất nhỏ trong lớp học thế thôi, nhưng nó mang lại cho mình niềm vui và niềm tin vào điều tốt đẹp của công việc mình làm.
Giá như giờ học nào mình dự cũng được nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười thế này
Quyết tâm ra đi, và thật may mình chỉ còn hơn 2 tuần ngồi lại ở cái văn phòng gần bộ Dục này. Một phần mình khá stress khi làm ở đây, mặt khác, không thể phủ nhận mình đã trưởng thành nhiều trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hiểu rõ hơn cách làm của các dự án Việt Nam, có thêm một vài người bạn rất dễ thương.

Ngày 20/11 đi thăm cô giáo cũ, cô hỏi từng đứa đang làm ở đâu. Mình bảo em đang làm ở bộ Dục nhưng sắp bỏ. Cô hỏi vậy sau đây làm gì, mình bảo em không biết, em cứ nghỉ thôi. Cô tròn mắt, bọn bạn cũng cười ồ, rất ngạc nhiên với cách suy nghĩ của mình, còn mình thì cười, bảo em chán thì em không làm nữa. Ừ, có lẽ mình thuộc diện hơi bất thường thật. Công việc ở nơi danh giá, sếp hết lòng tin tưởng, thu nhập không tệ, nhưng nhất thiết ra đi chỉ vì những niềm tin về giá trị.

Quyết định nhảy ùm xuống ao thật chẳng dễ dàng. Công việc mới đâu có dễ tìm. Nhưng nếu không quyết tâm thay đổi mà cứ ở lại với công việc hiện tại chắc mình phát điên mất. Vậy nên mình nhất thiết phải nhảy ùm xuống ao rồi tìm cách bơi vào bờ. Và mình biết rất rõ điều mình muốn. Mình muốn làm với các cô giáo vùng cao, với bọn trẻ con dân tộc nghèo khó, đi lại những con đường miền núi xa xôi. Có thể vì từ nhỏ mình đã gắn bó với những con đường như vậy, để bây giờ, mỗi lần quay trở lại, thấy thân thương biết chừng nào. Để cố gắng mang lại sự thay đổi dù thật nhỏ cho những con người khốn khổ. Nếu không vì may mắn có bố mẹ cho học hành tử tế mình cũng hoàn toàn có thể rơi vào tình cảnh đó, lấy chồng sớm, sinh con, nhếch nhác. Vậy nên mình rất muốn làm một điều gì đó, để có thêm những đứa trẻ được giống mình. Hay ít nhất thì cũng tạo nên một sự thay đổi dù là rất nhỏ. Liệu mình có viển vông quá không? Haiza.


Nhớ quá con đường có cây hoa gạo đỏ!