21 tháng 6 2017

NGÀY LÀM VIỆC CUỐI CÙNG

Vậy là đã đến ngày làm việc cuối cùng của mình ở văn phòng này, nơi mình đã gắn bó tới gần 8 năm. 8 năm, một đoạn đường so với mấy chục năm đi làm thì chẳng phải là dài nhưng cũng không hề ngắn. Mình nhớ những ngày đầu mới đi làm ở đây, cái cây lộc vừng dưới sân còn bé lắm, chỉ cao hơn đầu mình một chút, vậy mà bây giờ nó đã thành một cây xum xuê, bóng rợp mát một khoảng sân, những chùm nụ mấy hôm nay buông tha thướt từ vòm lá mướt xanh mùa hè.

Mình bắt đầu đi làm ở đây khi 37 tuổi, tất nhiên không hề còn trẻ và cũng đã có khá nhiều kinh nghiệm trong công việc, vậy nhưng chắc chắn mình đã học thêm được rất nhiều điều, cả về công việc lẫn cuộc sống. Những mối quan hệ ở văn phòng phần lớn là tốt đẹp nhưng chẳng tránh khỏi đôi lúc có những điều nho nhỏ chẳng được như ý. Dù vậy, đến giây phút này đọng lại trong mình chỉ là rất nhiều những kỷ niệm đẹp. Bọn mình đã cười đến vỡ bụng với màn ghép từ của mấy cậu đồng nghiệp người Zimbabwe thành bài nhạc rap trong seminar năm 2013. Màn trình diễn múa nón của tụi mình trên sân khấu ‘’cuốc tế” cũng vào năm đó đến tận bây giờ vẫn còn được nhắc đến. Rồi còn biết bao những chuyến đi khác mà mỗi chuyến đi sẽ là cả một câu chuyện dài.

Ngồi viết lá thư chia tay, đầu tiên là cho mọi người ở văn phòng Việt Nam, rồi sau đó là Hội sở và các đồng nghiệp ở những nước khác, mình không tránh khỏi cảm giác buồn buồn. Những lá thư đáp lời càng gợi lại cho mình biết bao kỷ niệm. Cậu đồng nghiệp ở Campuchia còn gửi cho mình một tấm ảnh từ năm 2014, khi mình sang văn phòng bên đó công tác. Cả buổi chiều nhận bao nhiêu thư chia tay và đáp lời. Những người không yêu quý mình hay đơn giản chẳng có ấn tượng gì về mình đương nhiên im lặng, còn những đồng nghiệp khác dành cho mình rất nhiều lời đẹp đẽ làm mình thấy trong lòng ấm áp. Dù không hề khéo léo, mình tin mình đã rất chân thành và luôn cố gắng supportive với mọi người.

Một chặng đường khép lại. Thêm một chiếc bàn trống để lại sau lưng và chỉ cuối tuần sau thôi thì kể cả cái phòng này của tụi mình cũng sẽ được trả lại cho nhà khách và chắc chẳng mấy chốc sẽ có một đơn vị nào đó thuê. Rồi bất chợt một hôm nào đó có đến đây, bước chân lên tầng 3 mình cũng chẳng thể ngó vào để tìm lại cảm giác quen thuộc của những ngày xưa cũ.

Tạm biệt nhé! Khép lại một chặng đường, như con tàu đã đến cảng, để rồi lại lên đường đến những bờ bến mới. ‘’Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ/Nhưng không phải là điều tôi luyến tiếc.’’ Biết đâu sau này mình sẽ cảm ơn văn phòng chuyển vô Đà Nẵng để mình có cơ hội thay đổi công việc, làm những điều khác đi trong cuộc sống này.

TRỞ LẠI MIỀN TRUNG

Lần đầu bố mẹ đưa các con đến miền Trung là chuyến đi cùng ông bà vào mùa hè năm 2010, khi ông còn khỏe mạnh. Trên đỉnh Bà Nà, ông nói nhất định phải trở lại đây khi người ta xây xong khu làng Pháp. Tuấn khi đó còn bé lắm, mới 8 tuổi, vẫn rất say sưa với những trò trẻ con, cầm máy ảnh chụp bức ảnh minh họa cho ngôi làng Pháp trong tương lai, bảo để bố mẹ khỏi quên. Thế rồi những năm sau đi nơi khác, tiếp theo là sức khỏe ông kém, không đi xa được nữa, nhà mình chưa có dịp tất cả quay lại nơi này cùng nhau.

Mẹ và em cún vừa có chuyến đi Hội An vào tháng 10 năm trước, nhưng để đi tắm biển thì Đà Nẵng vẫn là lựa chọn hợp lý và Tuấn cũng đồng ý, vậy nên cuối cùng nhà mình đã chọn Đà Nẵng, Hội An làm điểm đến cho chuyến đi hè này. Phút cuối có thêm chị Thảo tham gia nữa, thêm một đồng minh cho hai anh em trong chuyến đi.

Mẹ kết hợp đi công tác nên vào Đà Nẵng từ thứ Ba. Thứ Năm bố cùng các con và chị Thảo bay vào sau. Chuyến bay sớm nên vẫn kịp đưa các con lên bán đảo Sơn Trà ngắm thành phố và biển. Chiều thứ Năm trời hơi mưa. Từ nơi hội thảo mẹ gọi về hỏi mấy bố con đi tắm chưa, bố bảo đang mưa, mẹ phì cười, ra biển thì mưa nắng khác gì nhau, đằng nào chẳng ướt hết. Cuối cùng thì tạnh mưa một lúc, tối mịt mới lôi được hai anh em lên khỏi biển, và việc đó lặp đi lặp lại, lần nào đi tắm biển cũng vậy, đã xuống biển thì rất khó lôi các con lên. Trước khi xuống tắm biển có một bạn gái chào Tôm bằng tiếng Hàn, tất nhiên là chàng không hiểu gì, chỉ hơi đoán, mặt lạnh te còn em cún thì biết ngay. Lát sau thấy Tôm trò chuyện với chị Thảo và em cún, bạn kia buột miệng, Ơ hóa ra người Việt. Cún kể rồi chua thêm với mẹ, lạnh lùng là phong cách của sao Hàn. Ặc ặc.

Ngày tiếp theo mẹ vẫn phải đi làm còn mấy bố con đi chơi Bà Nà. Chị Thảo sung sướng gửi tin nhắn bảo đẹp lắm dì ạ. Còn hai anh em thì khỏi nói, mê mải chơi các trò đến mệt nhoài, dù cún vẫn bảo không bằng Disneyland. Đương nhiên 😊.

Trở lại với Hội An cún náo nức vô kể. Cún nhất thiết phải nghỉ lại ở Tea Garden Homestay mà lần vừa cách đây hơn nửa năm hai mẹ con đã ở. Lần này họ đã có thêm restaurant ngay bên ngoài, ăn uống khá ngon và giá cả cũng hết sức phải chăng. Rồi cún đòi đưa cả nhà đi ăn ở Secret Garden, cái quán sang chảnh mà lần trước hai mẹ con đã ngồi. Buổi tối cuối cùng ngồi ở một quán cà phê trên tận mái của số nhà 66 Nguyễn Thái Học là một trải nghiệm vô cùng thú vị khác. Hai chị em, dù rằng vừa ăn tối xong vẫn nhiệt tình gọi món bánh xèo hoa quả, để rồi sau đó à lên bảo, ôi chẳng qua chỉ là bánh kếp cho hoa quả vào bên trong.
Vừa đến homestay hai chị em đã post ngay rồi

Đi thuyền đêm trên sông Hoài
Có chị Thảo làm đồng minh, con đòi đi chơi phố riêng với chị, cả đi dạo phố đêm và giữa trưa cho vắng
Rời Hội An vào giữa trưa, sau khi đã ăn xong, cả nhà lên xe đi Tam Thanh. Con đường nắng, vắng ngắt, vì mới được mở xuyên qua các khu rừng hoang nên không có nhà cửa. Vun vút qua bên ngoài ô cửa là những trảng đất đặc trưng của miền trung khô cằn, cây lúp xúp, đẹp mà đầy nhọc nhằn. Có những đoạn xe chạy dọc theo những bãi cắt trắng tinh khôi mà Cún đã say mê nghịch đến thế nào trong chuyến đi lần đầu vô đây. Mẹ rủ mấy anh em xuống nghịch cát nhưng nắng quá, chẳng bạn nào muốn.     
Biển xanh ngắt dưới ánh nắng ban trưa
Đến bờ biển Tam Thanh vào tầm hơn 2 h chiều, cả mấy chị em ồ lên bảo mẹ ơi ở lại đây thêm đi. Bãi biển hầu như không một bóng người, làn nước dưới ánh mặt trời rực rỡ xanh ngăn ngắt. Khu Resort cạnh bãi biển khá đẹp, sang chảnh. Chả bạn nào thiết tha gì làng bích họa, mẹ phải dùng kỷ luật để 4.30 lôi các con lên xe đi đến làng bích họa một lát.
Những tấm cột chỉ đường mới được dựng gần đây
Những chiếc thuyền mới được thêm vào ngôi làng bích họa
Đời không như là mơ. Đến lúc 5h thì bãi biển đã không còn vắng ngắt ngơ nữa. Resort không có bãi tắm riêng mà vẫn sử dụng bãi tắm chung. Tuy thế, đây không phải là khu du lịch nổi tiếng nên khách du lịch rất ít, chỉ toàn dân địa phương nên bãi tắm vẫn vắng tương đối so với hầu hết mọi nơi khác. Buổi đi tắm biển cuối cùng để mai về rồi. Mẹ nhắc các con tận hưởng vì cả năm nữa nhà mình mới lại đi biển.

Bữa tối cuối cùng ở một nhà hàng bên bờ biển cả nhà ăn uống nhiệt tình. Mà chả mấy bữa trong chuyến đi các con không yêu cầu món cơm rang dù mẹ luôn tìm các quán và món đặc sản ngon cho cả nhà. Ôi, đỡ cho mẹ quá 😊. Cún bảo con phải ăn ít thôi không lại như chị Thảo. Chị Thảo lườm, bảo chị béo chứ gì. Cún cãi, em có bảo chị béo đâu. Mẹ không được nói con bảo chị Thảo béo, con dùng từ hay thế còn gì. Haha.

Những chuyến đi của bố mẹ hay mẹ với cún thì có khá nhiều, nhưng rất lâu rồi cả nhà mình mới lại đi cùng nhau thế này. Nhìn các con chơi đùa, trêu chọc nhau, mê mải với những trò của các con, rồi đòi ở phòng riêng với lập luận trẻ con cũng cần được tôn trọng, mẹ thấy thật happy. Chàng trai Hàn lạnh lùng nhiều lúc cũng chịu khó giao tiếp hơn với cả nhà. Và khi được hỏi ấn tượng nhất về Hội An là gì, chàng bảo ăn ngon, chả thế mà ăn tới hơn chục xiên thịt nướng và nem lụi ở quán Giếng Bá Lễ. Hehe, ngồi xổm lên mọi giá trị khác.


Hãy tận hưởng những mùa hè tuổi thơ các con nhé. Yêu các con thật nhiều! 
Các con đã lớn, không cho bố mẹ chụp ảnh. 
Một tấm ảnh hiếm hoi của cả nhà mình trong chuyến đi đây

07 tháng 6 2017

CON TRAI TRÒN 15 TUỔI, MỘT NĂM SÓNG GIÓ

Thế là con trai của mẹ đã tròn 15, bước sang tuổi 16. Một năm đầy sóng gió, với bao nhiêu bão táp và giông tố. Một năm với việc học hành luôn gây đau đầu cho bố mẹ và cả các cô giáo của con. Tuy vậy, từ khi bố mẹ chấp nhận đề nghị của con không thi vào trường cấp III nào cả mà vào nhạc viện học hoàn toàn thì mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn. Từ khi thi xong học kỳ, suốt từ 20/4, con sống một cuộc sống hết sức thư giãn trong khi các bạn đang bò nhoài ôn thi. Sáng con dậy từ 5.30 để nạp một liều doping điện tử đến khoảng hơn 7h.  Ăn sáng xong con đến trung tâm tập đàn. Hứng lên thì tập 2 tiếng, có hôm được hơn tiếng đã kêu mất hứng rồi đi về. Chiều và tối con tiếp tục làm bạn với cái máy tính. Thỉnh thoảng mẹ nhắc con chơi điện tử nhiều quá thì con cãi mẹ, con không chỉ chơi điện tử nhé, con còn xem phim, đọc truyện tiếng Anh, con dịch cả truyện nữa. Oa, vụ này mới à nha, mẹ choáng váng. Tất nhiên tin hay không là chuyện khác. Được cái khi con được tự do thế này thì hai mẹ con cũng đỡ đánh nhau, đúng như ngày trước con bảo, mẹ cứ để con được tự do là mẹ khắc thoải mái thôi mà J

Con cương quyết yêu cầu mẹ tìm lớp cho con học lập trình. Mẹ loay hoay một hồi, cuối cùng tìm được lớp lập trình của FPT. Con sẽ phải học hành một cách nghiêm chỉnh, như sinh viên thực thụ, để lấy bằng Cao đẳng. Đưa con đến tận nơi để tìm hiểu kỹ càng, con thích lắm và cương quyết sẽ đi học khóa này. Con vạch ra tương lai hết sức rõ ràng, rằng đồng thời với việc học nhạc viện, con sẽ đi học Cao đẳng, rồi tiếp theo sau đó là Đại học. Và nếu đúng như con tính toán thì con sẽ có bằng đại học khi các bạn cùng lứa đang học năm thứ 2. Con cũng tuyên bố học lập trình con sẽ phải cố gắng đứng top đầu trong lớp để dễ dàng có công việc tốt. Rồi còn dự định học tiếng Nhật để làm cho công ty của Nhật nữa chứ. Có hôm trong bữa ăn con tuyên bố hùng hồn, con mà đi làm thì tháng kiếm 30 triệu là chuyện vặt. Kinh, rất khẩu khí.

Một hôm mẹ thấy Coursera giới thiệu khóa học online Nhâp môn Phát triển Game/Introduction to Game Development của Michigan University. Mẹ dỗ dành con thử học. Một hồi nghe bùi tai con chịu ngồi học cùng mẹ. Tối đầu tiên qua đi một cách ngoạn mục, nghe 2 video, đọc một vài đoạn và con làm bài Quizz đầu tiên đúng cả 5/5 câu. Tuy vậy con kêu ca lý thuyết nhiều quá, con thích thực hành cơ. Mẹ giải thích con cứ bình tĩnh, các khóa học của họ thiết kế rất hay, chắc chắn sẽ có phần thực hành. Tối hôm sau con chủ động nhắc mẹ ngồi học cùng. Nghe thêm một mớ khoảng 5 video và đọc một đống. Kết quả không được ngoạn mục như hôm đầu, phải lần thứ 2 mới qua được bài Quizz, điểm cũng chỉ vừa đủ pass, 4/5 câu đúng. Con kêu ca, nhiều từ chuyên ngành quá mẹ ạ. Dù thế, ngày tiếp theo con vẫn nhiệt tình học hành, con bảo con quyết tâm hôm nay nghe hết các video còn lại và làm xong bài Quizz. Đã bắt đầu có thực hành, con đã phải download phần mềm để chuẩn bị thiết kế. Có đoạn mẹ nghe khó hiểu quá, hỏi con, con giải thích băng băng thế nào là reactive sound, thế nào là atmospheric sound và khoái chí nhìn mẹ, đấy, con giỏi tiếng Anh hơn mẹ rồi nhé. Mẹ choáng thực sự vì mẹ không biết con học thứ tiếng Anh khá rắc rối, học thuật, kèm theo khá nhiều thuật ngữ của máy tính này ở đâu. Con tủm tỉm, con tự học, mà con có học gì đâu, tiếng Anh nó cứ tự vào J. Lượng tài liệu được thiết kế cho 1 tuần học online được con giải quyết gọn trong vòng 3 tối! Ôi, mẹ choáng và mừng biết bao.

Món quà sinh nhật bố mẹ tặng con năm nay là một chiếc máy tính xách tay cấu hình tương đối, đủ cho con học lập trình, thiết kế game và đương nhiên là chơi game nữa J. Cam kết của con trước khi mua máy là sẽ phải tiếp tục khóa học online Introduction to Game Development cho đến lúc lấy được chứng chỉ. Rồi có thể những chứng chỉ khác nữa. Và tất nhiên là đi học khóa cao đẳng về lập trình của FPT.

Buổi tối ngày sinh nhật con tình cờ anh Hiếu chị Thảo cũng vừa từ Lao Cai về chơi. Sau màn thổi nến, cắt bánh và ăn bánh thì mấy anh chị em xin phép đi chơi. Bố mẹ chả có lý do gì từ chối, chỉ dặn nhớ đi về sớm, trong đầu cũng hơi thắc mắc bọn này đi đâu tầm này. Hóa ra anh chị đưa con và em cún ra quán, tổ chức sinh nhật lần nữa. Ôi, choáng tập hai với độ rắc rối của đám trẻ ngày nay. Anh Hiếu và chị Thảo dưa góp để tổ chức sinh nhật cho con. Thế mà em cún, vốn xưa nay là bạn bè thân thiết của mẹ, cũng không hé răng nửa lời về việc tối đó đi đâu.


Đã qua thêm được một năm đầy sóng gió. Hy vọng con dần qua tuổi nổi loạn, sẽ có ý thức hơn và bớt làm bố mẹ đau đầu. Chàng trai của mẹ, bây giờ thì chàng trai sắp thực sự bước vào cuộc đời rồi. Hy vọng con happy với lựa chọn của mình. Hy vọng con sẽ trở thành một nghệ sỹ giỏi, một programmer giỏi, cả gamer giỏi nữa, vì con bảo nếu không chơi game giỏi thì làm sao con thiết kế được game J. Happy Birthday to you, chàng trai của mẹ! Yêu con thật nhiều!