17 tháng 4 2017

KHI MỘT NGƯỜI BẠN RA ĐI

Mình và H. chưa từng thân thiết. Dù thế, bọn mình đã có 3 năm học cùng nhau tại trường Chuyên ngữ, trong đó có 2 năm mình ở tập thể trong trường nên dù sao cũng đọng lại khá nhiều điều ngoài những giờ học trên lớp.

H. trắng trẻo, môi đỏ, má hồng, xinh y như con gái. Cô Ph. rất quý H. Và vào cái tuổi cấp III bắt đầu biết thích nhau ấy, hình như trong lớp cũng có khối cô bạn quý mến H.

Sau khi tốt nghiệp cấp III, mình đi học xa tới 8 năm. Bạn bè cấp III trở nên xa xôi, mình chỉ còn giữ liên lạc gần như với một cô bạn thân duy nhất, mà cũng chả quá thường xuyên nói chuyện với nhau. Mình có cảm tưởng như đã cả thế kỷ chưa gặp lại H., có lẽ thế thật, hình như hồi họp lớp 25 năm vào trường H. không có mặt, rồi cả đợt kỷ niệm 60 năm chuyên ngữ mình cũng không gặp H.

Cuối năm 2016, kỷ niệm 30 năm vào trường Chuyên ngữ, cả khối tổ chức hội khóa ở FLC Sầm Sơn, và đó là lần đầu tiên mình gặp lại H., sau tới gần 30 năm. Thỉnh thoảng vẫn nghe mấy cô bạn cập nhật, vậy mà mình không khỏi ngỡ ngàng khi gặp lại H. Không mảy may chút dấu tích của cậu bé trắng trẻo, mũm mĩm, má hồng xinh như con gái ngày nào. H. gày gò, già trước tuổi, giọng nói cũng khác. H. ốm yếu, lâu nay chỉ ở nhà vợ chăm, cả chuyện đi nghỉ cũng phải do các cô bạn cùng lớp trao đổi, thuyết phục bằng mọi cách để vợ đồng ý cho H đi. Có lẽ lâu lắm rồi ít được gặp bạn bè nên H. vui lắm. H làm thơ, những vần thơ hết sức ngô nghê nhưng tình cảm, đọc tặng người này người nọ, cười nói.

Buổi tối, sau chương trình chung tới hơn 10h tối, cả bọn lại kéo về một phòng ngồi tán chuyện tiếp. Không thể nào thiếu được màn ôn lại những câu chuyện ngày xưa đứa nào thích đứa nào. Hết đứa này đến đứa khác, không biết thật đến đâu khai rằng ngày xưa đã từng thích H. Chả biết cậu bạn có tin không nhưng ít nhất đó cũng là một lý do cho những trận cười vỡ nhà. Đến lượt mình bị tra khảo, không dám nói thật về câu chuyện những ngày xa xưa ấy, mình cũng lôi H. ra làm bung xung. Một đôi cô bạn biết chuyện gào ầm lên, nói dối, nói dối, chắc cậu bạn cũng chả tin đâu, nhưng bọn mình vẫn cười nghiêng ngả, rồi trêu chọc H., sướng nhé, được nhiều bạn thích thế. Ít nhất 3 trong số 12 đứa con gái tối đó đã nói rằng ngày xưa từng thích H. Cậu bạn ngồi cười sung sướng, rất hiền lành, có lẽ nó cũng biết tụi mình lôi nó ra làm lá chắn vì có vẻ như nó vô hại. Và ai cũng thương nó, kể cả mình, chưa từng thân thiết và hầu như không có mối liên lạc nào.

Vậy mà chỉ chưa đầy 3 tháng sau chuyến đi đó, tụi mình đột ngột nhận tin nó ra đi. Cả lớp sững sờ. Rất nhiều đứa, dù đang đi xa hay ở xa cũng tìm cách đến chia tay với nó. Có đứa còn đến mấy lần, ngồi ở đó với nó lâu nhất có thể. Con nó còn bé, đứa nhỏ hơn dù quấn khăn trắng mà vẫn chạy chơi, nô đùa ầm ĩ, đâu biết rằng sau đây sẽ chẳng còn nhìn thấy bố. Vợ nó, hiền lành, tần tảo, yêu thương, chăm sóc nó bao lâu, nay đứng lặng lẽ bên quan tài tiếp người đến viếng, nhìn thật tội nghiệp. Những giọt nước mắt mình cứ ứa ra, khi mình nghĩ đến nó, đến những người thân khác của mình, cơn bạo bệnh của bố mới qua, sự ra đi bất ngờ của bà nội bọn trẻ.


Thế là một người bạn cùng lớp cấp III đã ra đi. Tất cả chúng mình đều bị ám ảnh một thời gian. Dường như sự ra đi đột ngột của nó đã khiến chúng mình xích lại gần nhau hơn. Vì cuộc sống này thật hữu hạn. Vì mọi điều đều có thể xảy ra. Vì chúng ta có thể chia xa bất cứ lúc nào. Cậu hãy yên nghỉ nhé. Dù chưa từng thân thiết, chẳng giữ bất cứ tấm ảnh nào của cậu, tớ vẫn giữ lại những kỷ niệm đẹp của cả lớp những năm tháng xa xưa ấy. Và hình ảnh một cậu bé rất đáng yêu sẽ còn lại mãi với chúng tớ. R.I.P! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét