Mẹ luôn là con ngoan trò giỏi, vậy
nên chẳng thể hình dung con trai mẹ lại là học sinh cá biệt L. Lúc nhỏ con là đứa trẻ
rất nhanh nhẹn, và bây giờ con vẫn vậy. Mẹ không bao giờ quên ngày đó con mới 7
tuổi, mùa hè đi học thêm ở nhà cô tận gần Big C, đoạn đường phải tới hơn 3km chứ
chẳng ít gì. Mẹ và em trên Sapa, bố đưa con đi học thêm, để con ở cửa nhà cô
cùng một bạn nữa rồi vội vàng đi làm. Nhưng hóa ra tuần đó cô cho nghỉ, con và
bạn chờ một lúc rồi tự đi bộ về tận nhà. Nhà bạn ở gần trường, chắc bằng nửa đoạn
đường từ nhà mình đến nhà cô, nên đến trường rồi con còn phải đi bộ một đoạn
khá xa nữa để về nhà. Mẹ lo cuống cuồng, còn con sau đó kể khi qua ngã ba con
nhờ chú xe ôm dẫn.
Những ngày đầu đi học lớp Một, tối
nào việc học bài cũng là cực hình đối với con. Con ngồi học, nước mắt rơi lã
chã, nhìn rất thương. Và đã có lần con ước mình là con mèo J. Dù vậy, suốt những
năm học cấp I con vẫn luôn là học sinh giỏi và chưa gây ra quá nhiều rắc rối.
Lên cấp II con lớn lên nhiều. Từ
khi đi học lớp 6 đã đòi tự đạp xe, không cho bố mẹ đưa đón nữa. Con chủ động
trong việc đi học và cả đi lại nói chung. Thế nên mới có chuyện con cầm tiền,
đi mua hộ các bạn những chiếc hộp đựng bài, mỗi cái lấy lãi 5k. Nhưng việc học
thì lại khác, sự chủ động, tự giác của con trong học tập thay đổi theo hướng chậm
dần đều L.
Thỉnh thoảng con lại tặng mẹ một món quà nào đó, đại để như 4 Văn chẳng hạn,
hay những tin nhắn từ nhà trường về chuyện con thiếu sách vở, không làm bài tập…
Rồi con bắt đầu có ý nghĩ thi vào nhạc viện để việc học văn hóa cho nhàn, vì
con nói con thấy tập đàn thích hơn. Học xong lớp 7, mùa hè năm đó con quyết định
thi vào nhạc viên. Chả ôn luyện gì nhiều nhưng con đã thi đỗ và từ lớp 8 con phải
học song song cả hai nơi – nhạc viện và trường của con.
Năm lớp 8 con gây nên xì lan can
đầu tiên – bỏ nhà ra đi. Câu chuyện bắt đầu từ chỗ mẹ yêu cầu tập đủ số giờ đàn
theo quy định, chốt bằng một câu không tập thì không đi tham quan (Lớp lên lịch
đi tham quan 2 ngày, lần đầu tiên bố mẹ cho phép con đi qua đêm như vậy). Hôm
đó là tối Năm mà thứ Bảy các con đi tham quan. Con vùng vằng, bảo mẹ không bao
giờ chịu hiểu con. Tối thứ Sáu mẹ về mà chưa thấy con đâu cũng hơi ngạc nhiên,
nói bố ghé qua trường con xem thế nào. Lát sau bố về bảo, to chuyện rồi em ạ.
Anh vào thấy cậu đang ngồi ở sân trường, bố bảo về thì về nhưng sau đó nó ra cổng
trước, phóng xe đi mất. Cả buổi tối hôm đó bố mẹ phát rồ đi tìm con xung quanh
trường, ở mọi nơi có thể, mẹ nước mắt ngắn dài. Con bật máy lên đúng 2 lần để
liên lạc với bố mẹ, gửi tin nhắn với nội dung bố mẹ đừng tìm con, sáng mai con
sẽ về.
Sáng hôm sau là buổi đi tham
quan, bố bảo mẹ đừng đi, để bố đến thôi, còn mẹ thì dặn bố đừng làm ầm ĩ, để
con về nói chuyện sau. Con xuất hiện ở trường, thản nhiên lên xe đi tham quan
cùng các bạn, mẹ thì thở phào. Câu chuyện tiếp theo là khi con về mẹ hỏi đêm
hôm đó con ở đâu, làm gì… Con bắt mẹ phải hứa “không lên giọng dạy dỗ con” thì
con mới nói. Con ở quán điện tử cả đêm, tối hôm trước ăn mì tôm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét