12 tháng 2 2017

CHUYẾN LƯU DIỄN ĐẦU NĂM :)_02

Sau một cuộc họp ngắn với đối tác mà nhiệm vụ của mình chỉ vẻn vẹn là đơn ca một bài dài chưa tới 10’, bổ sung cho bài phát biểu hoàn toàn bằng tiếng Việt của sếp khiến đối tác mắt tròn mắt dẹt, cả đoàn ăn trưa, nghỉ ngơi chút ít rồi lên đường đi đến huyện Kon Plong. À, trong lúc họp mình rất hay ngắm một chị lãnh đạo phía đối tác. Sẽ thật sáo nếu mô tả đôi mắt của những người phụ nữ Tây Nguyên như hồ thu này nọ, nhưng thực sự mình tin nhiều người đàn ông sẽ bị chết chìm trong những đôi mắt đó. Những đôi mắt mình đã gặp rất nhiều trên những nẻo đường lang thang qua rất nhiều huyện miền núi của Quảng Nam, Quảng Ngãi và giờ là Kon Tum, sâu thăm thẳm, đầy ám ảnh, khiến người ta không thể nào quên.

Con đường từ thành phố Kon Tum đến trung tâm huyện Kon Plong cũng rất đẹp, xe chạy bon bon và hai bên đường là những cánh rừng cao su ngút ngàn mà đây là lần đầu tiên mình được ngắm tận mắt. Vừa ngắm khung cảnh lạ lẫm của Tây Nguyên, vừa nghe đi nghe lại bài chèo Luyện Năm cung, một sự kết hợp có vẻ trái khoáy và biết bao ký ức cứ quay trở về. Giá mà có thể xóa một phần trí nhớ!
Cánh rừng cao su bạt ngàn qua ô cửa xe
Thị trấn trung tâm của Kon Plong – Măng đen, cũng đồng thời là một điểm du lịch nổi tiếng. Đoạn đường gần đến Măng đen chả khác gì những con đường ở Đà Lạt. Rừng thông trải dài, những biệt thự trang nhã lấp ló sau hàng cây. Còn có hồ và thác nước nhưng tất nhiên mình không có thời gian đi thăm. Măng đen nằm ở độ cao 1.200m nên dù bọn mình đến vào đầu giờ chiều, trời vẫn khá mát mẻ, chắc chỉ 20-22 độ. Sau một cuộc họp ngắn và 30’ cho một số thành viên trong đoàn dự giờ, còn mình thì tiếp tục ngồi nói chuyện với cô hiệu trưởng, hiệu phó, cả đoàn leo lên chiếc xe 16 chỗ thẳng tiến về Ba Tơ.

Huyện Kon Plong là nơi độ bao phủ của rừng còn rất lớn, đến 70%. Chả thế mà suốt đoạn đường từ Măng đen về Ba Tơ phong cảnh đẹp tuyệt vời. Con đường uốn lượn giữa cánh rừng, rất nhiều đoạn hai bên toàn rừng già, thấp thoáng những ngôi làng nhỏ với mái nhà rông nhô cao, duyên dáng. Mình cứ mê mải nhìn ngắm, đôi lúc buồn ngủ nhưng chả dám nhắm mắt vì thấy tiếc khi bỏ lỡ những khung cảnh đẹp đến vậy. Vượt qua con đèo Violắc với độ cao 1.300m, nối liền Kon Tum và Quảng Ngãi, tụi mình dừng nghỉ ít phút nơi một ngã ba. Sếp bảo, tao nhất định phải làm một tour xe máy theo con đường này. Oai, mình cũng muốn làm một tour phượt như thế đây.
Cánh rừng bạt ngàn nơi một ngã ba
Ảnh chôm trên mạng về con đèo Viô lắc

Khung cảnh này gợi nhớ miền Tây Bắc của mình biết bao (Ảnh chôm trộm) 

Mình đã đến Ba Tơ đôi lần, lần đầu tiên khi còn làm cho nhà máy lọc dầu, tít từ 1999, và một lần nữa vào năm 2013, với ấn tượng về món cá niên của sông Re. Còn lần này, bọn mình về được đến thị trấn thì đã muộn, 6.30, mà do việc hành chính không chu đáo, mãi mới check in được vào nhà nghỉ với tiện nghi vô cùng basic, bọn mình đã chả có thời gian cho việc ăn uống tử tế. Thị trấn miền núi heo hắt, 7.30 tối đường đã vắng ngắt ngơ, quán hàng đóng cửa gần hết, may có một quán cơm vui lòng đặt nồi nấu thêm cho bọn mình. Thức ăn thì còn gì làm nấy, thế mà cũng ra một bàn đồ ăn, đến tầm đó cái gì cũng trở thành ngon hết J.

Sau con đường rất đẹp ngày hôm trước, đoạn đường Ba Tơ – Quảng Ngãi chả để lại ấn tượng gì nhiều, ngoại trừ những cánh đồng ở đoạn Mộ Đức rất nhiều cò, thứ mà giờ đây chả mấy khi mình còn nhìn thấy ở miền Bắc. Nhưng nếu đi quá thêm vài chục km nữa sẽ là những cánh đồng muối rất đẹp và bãi biển Sa Huỳnh, nơi mình đã tự nhủ nhất định phải đến trong khoảng thời gian còn làm ở đây.

Thêm đôi cuộc họp ở Quảng Ngãi và Quảng Nam mà chỗ nào mình cũng chỉ đơn ca vẫn mỗi bài đó, mình sung sướng nghĩ đến chuyện được bay về Hà Nội. Ừ, mà sau cái nhà nghỉ ở Ba Tơ, khi nghỉ lại tại Tam Kỳ, mình nói đùa là đã được quay trở về với thế giới văn minh, với khách sạn Lê Dung đẹp sang trọng và ấm cúng, lân nào mình đến cũng thấy tờ welcoming card với tên mình in trang trọng đặt trong phòng, với mấy em lễ tân gọi tên mình thân thiết như người nhà, chăm sóc tận chân răng J.


Thế là mình đã kết thúc chuyến grand tour đầu năm. Kể ra em lái tắc xi tinh mắt phết, hôm chở mình lên văn phòng em ấy hỏi các chị chuẩn bị đi lưu diễn à, haha. Thì đúng là lưu diễn rồi, mỗi tội ca sỹ này chưa được xếp hạng, bài hát thì buồn tẻ và địa điểm biểu diễn cũng chả mảy may hoành tráng. Nói vậy thôi nhưng mình đã có một chuyến đi với nhiều trải nghiệm thật thú vị, giúp mình từng bước trở thành một con ma có nhiều chuyện để kể, kakaka.

11 tháng 2 2017

CHUYẾN LƯU DIỄN ĐẦU NĂM :) _01

Làm dự án ở miền Trung đã được 7 năm, chả dám nói đi mòn chân nhưng mình đã đặt chân đến khá nhiều huyện của Quảng Ngãi và Quảng Nam, đã biết những địa danh như Ba Tơ, Trà Bồng, Sơn Hà, Bình Sơn, Nam Giang, Tiên Phước, Bắc Trà My, Nam Trà My, Hiệp Đức ..., mà hầu như nơi nào mình đến đều để lại rất nhiều kỷ niệm.. Vậy nhưng những địa danh như Pleiku và Kon Tum với mình vẫn hoàn toàn xa lạ. Pleiku chỉ là một cái tên trong rất nhiều bài viết về chiến tranh, về cuộc rút chạy khỏi Tây Nguyên vào tháng 3-4/1975, là cái tên đọng lại trong câu hát “Em Pleiku má đỏ môi hồng”. Kon Tum với mình còn xa lạ hơn nữa, mình chả biết gì về nó ngoài việc ở đây có một ngôi nhà thờ gỗ khá đẹp, có đỉnh Ngọc Linh với loài sâm còn quý hơn cả sâm Triều Tiên, rồi Sa Thầy, một địa danh trong tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” cũng ở gần nơi này.

Chương trình mới của dự án bọn mình làm với tỉnh Kon Tum. Trong buổi làm việc cuối năm tại văn phòng Đà Nẵng mình đã vắt chân lên cổ để kịp gửi mọi công văn giấy tờ cần thiết cho chuyến công tác đầu năm. Và chuyến đi đầu tiên trong năm mới được lên lịch theo một con đường khác hẳn lộ trình mọi khi mình vẫn đi – Quảng Nam, Quảng Ngãi. Lần này mình sẽ bay Hà Nội – Pleiku, rồi từ đó đi đến Kon Tum. Ngày tiếp theo, sau khi làm việc xong ở Kon Tum sẽ đi huyện Kon Plong, dừng ở đó một buổi chiều, rồi tiếp tục con đường Ba Tơ, Quảng Ngãi, Tam Kỳ và bay về Hà Nội.

Rời Hà Nội lúc gần 2h chiều, sau khoảng tiếng rưỡi mình đặt chân xuống sân bay Pleiku đầy nắng và gió. Thành phố nhỏ, sạch sẽ, mà với mình, giờ nó mang một ý nghĩa khác hẳn. Chỉ ít phút đi qua thành phố, cô gái lái taxi còn rất trẻ đưa chúng mình vào con đường AH17 để đi Kon Tum. Đường rất đẹp, từ Pleiku đến Kon Tum chỉ mất 50’. Bên đường thỉnh thoảng lại có những đoạn mà một loài hoa màu vàng mình chưa từng biết chen với hoa giấy tím và những cây trạng nguyên đỏ rực, tạo thành những mảng màu hết sức vui mắt.
Con phố ở Pleiku nhỏ và sạch sẽ, rất đáng yêu
Khách sạn Indochine Kon Tum nằm ngay bên dòng sông Đắc Bla và phòng mình cũng nhìn ra sông luôn. Một khung cảnh êm đềm, thư thái. Nghỉ ngơi, ôm máy tính ít phút, mình tranh thủ khoảng thời gian còn lại ít ỏi chiều hôm đó đi ngắm ngôi nhà thờ gỗ rất đẹp. Được xây dựng từ đầu thế kỷ 20 theo lối kiến trúc cổ điển kết hợp với kiểu nhà rông của người Bana, ngôi nhà thờ thực sự độc đáo, từ dáng dấp cho đến những họa tiết trang trí. Những cây cột, hành lang, cửa sổ, cửa chính, nền gỗ, tất cả đều bằng gỗ cà chít mà đã trải qua 100 năm vẫn giữ nguyên nước gỗ màu nâu ấm áp. Hơi tiếc cho những chiếc lá và hoa giả gắn đầy ở một vài mảng mặt trước nhà thờ.

Dòng sông Đắc Bla ngay nơi cửa sổ phòng mình
Ngôi nhà thờ trong nắng chiều
Hàng hiên rất đẹp của nhà thờ với những nét trang trí rất tinh xảo
Những họa tiết trên cánh cửa làm mình nhớ những ngôi nhà mình đã được ngắm trong khu làng các dân tộc ở Jakarta
Lang thang một mình ở nhà thờ chừng gần nửa tiếng thì mình đi thăm cây cầu treo. Cây cầu treo nhỏ, dài và duyên dáng, cũng bắc ngang con sông Đắc Bla. Hoàng hôn nơi cây cầu rất đẹp. Thời tiết ở Kon Tum rất dễ chịu, khi nóng nhất khoảng 29-30, rồi chiều về nơi cao nguyên lại se lạnh. Mình thong thả đi bộ qua suốt cả cây cầu, dừng lại ít phút nơi giữa cầu, ngắm mặt trời đã xuống ở tít nơi xa. Gió ào ào, đã mang chút hơi hướng lạnh, khiến người ta không thể không liên tưởng tới câu hát vui “Có nắng, có gió và có cái đó”.

 Hoàng hôn nơi cây cầu treo

Cậu lái xe nhiệt tình bảo mình phải đi thăm chủng viện nữa. Quá tối, chả còn nhìn thấy gì, nhưng là động lực để sáng hôm sau mình dành hơn một tiếng đi bộ từ khách sạn đến chủng viện. Cũng cùng một phong cách như ngôi nhà thờ gỗ nhưng chủng viện lớn hơn. Hai hàng cây sứ dọc theo con đường vào chủng viện tỏa hương thơm ngát. Và một giống hoa leo gì đó lần đầu tiên mình nhìn thấy mọc rất nhiều trong chủng viện. Buổi sáng se lạnh, báo hại mình mặc quần lửng và áo phông. Được cái đi bộ khoảng 15’ thì mình đã nóng người lên, chả còn cảm giác lạnh gì nữa.

Và đây là thành quả buổi sáng hôm đó ở Kon Tum
 Hàng cây sứ dọc con đường vào chủng viện

Một loài hoa leo lần đầu mình thấy, rất đẹp và độc đáo


Loài hoa vàng này cũng lần đầu được thấy, cả nơi nhà thờ và chủng viện


Chủng viện có kiến trúc khá giống với nhà thờ nhưng quy mô lớn hơn chút

Những bức tượng rất có hồn trong khuôn viên chủng viện

01 tháng 2 2017

MẸ CHỒNG

Mình lấy chồng được đã được 18 năm, vậy mà số ngày sống cùng mẹ chồng tổng cộng có lẽ chưa được 6 tháng. Thường mỗi năm cả nhà về thăm quê, ở với ông bà khoảng 10 ngày. Đầu tiên là dịp Tết, nhiều thì 4 ngày nếu theo lịch ăn Tết tại quê chồng, ít thì 2-3 ngày, nếu đó là năm ăn Tết nhà ngoại. Rồi sau đó là 2 dịp 1/5 và 2/9, mỗi đợt 2-3 ngày. Rồi một lần bà lên Hà Nội chữa bệnh, ở nhà mình 2 tuần. Tổng cộng chỉ có vậy.

Hồi mới lấy chồng và phần lớn bạn bè cũng mới lấy, mình hay nghe đứa này đứa nọ than van về mẹ chồng. Nào là mẹ chồng ghê gớm, chê bai con dâu đủ điều, đặt điều nói xấu con dâu, chia rẽ con trai con dâu. Rồi chăm con dâu ở cữ chỉ cho ăn cơm nguội buổi trưa, buổi tối có con trai về mới nấu nướng cẩn thận… Toàn những chuyện nghe cứ tưởng như bịa.

Mẹ chồng mình thì khác. Bà rất hiền. Mỗi khi con cái về bà lăng xăng, tất bật, lo lắng để làm vừa lòng tất cả các con. Trước khi các con về bà lo thu dọn, lau chùi nhà cửa, sợ các con về thấy không sạch sẽ. Mình coi chuyện về với ông bà phải chủ động đi mua đồ ăn, nấu nướng, dọn dẹp là điều tất nhiên, vì nhà mình ăn, nhà mình ở cơ mà, nhưng bà luôn cảm ơn mình, luôn bảo con chăm chỉ quá, giúp mẹ nhiều quá, mẹ vụng về không biết nấu nướng. Mình làm gì bà cũng khen, bà bảo cảm ơn ông bà thông gia đã cho bà một cô con dâu tuyệt vời… Bà không bao giờ can thiệp vào chuyện của con cái, dù là bọn mình hay bất cứ đứa con nào. Thỉnh thoảng khi ông chồng mình kêu ca về mấy đứa em dâu, bảo đứa này lười, đứa kia lười, về mà cứ để bà phải phục vụ, bà bảo, miễn vợ chồng chúng nó ở được với nhau, chứ chúng nó về đây chỉ một đôi hôm. Vợ chồng anh chị cả bao năm không có con, bà chưa một lần nào trách móc, hằn gắt con dâu, ngược lại, toàn nói đỡ những khi họ hàng hỏi han. Có lần chị H. bảo thôi chúng con chia tay nhau, để anh H. lấy người khác cho bà có cháu bế, mẹ chồng mình vội vàng bảo ngay, không có con thì xin con nuôi, mẹ chỉ có con là con, mẹ không cần ai khác. Rồi hết lần này đến lần khác bà đi xem, an ủi chị là anh chị số muộn con chứ không phải không có. Mỗi lần về với bà, bà luôn bảo, các con về, rồi các con đi mẹ ngơ ngẩn mất mấy ngày liền. Mình cứ nhớ mãi dáng bà đứng hôm nào trông theo xe của bọn mình khuất dần. Đi xa tít rồi bà vẫn còn đứng.

Chỉ ốm sơ sơ, bà đột ngột ra đi mà không một lời dặn dò. Mình sẽ chẳng bao giờ quên buổi tối đó, sau cú điện thoại thông báo nói bà bị ung thư máu, cún an ủi mẹ, bệnh viện ở quê thường không đúng đâu mẹ ạ. Cuối cùng thì cún đúng thật, chả có gì liên quan đến ung thư máu ở đây, nhưng bà vẫn ra đi. Và sáng hôm sau, khi hai mẹ con trên đường về quê, ngồi trên xe mình nước mắt cứ lã chã, cún lại bảo, mẹ ơi có những trường hợp chết mấy tiếng rồi bỗng dưng sống lại đấy, khoa học chưa giải thích được đâu. Vụ này thì cún sai. Đã chả có phép màu nào tương tự L.

Ngồi trong đám tang của bà, mình khóc hết nước mắt khi nghĩ đến bố mình khi đó cũng đang trong cơn nguy kịch và biết đâu chỉ ít ngày nữa thôi mình sẽ phải trải qua tất cả những điều đó một lần nữa. Nhìn tấm lưng ông chồng ngồi phía trước trong những nghi lễ rất dài, mình tự hỏi, nỗi đau nào lớn hơn. Đột ngột mất mẹ, hay như mình, hàng tuần về thăm, thấy ông tiều tụy hơn và cái kết có vẻ như đã rất gần. Ơn trời, điều đó đã không xảy ra. Bố mình đến tận giờ vẫn mạnh khỏe.


Năm nay là cái Tết đầu tiên không có bà. Sáng 30 mình và ông chồng ra thăm mộ bà. Vừa ngày nào bà đi lại nói cười, giờ đã chỉ còn là nấm đất. Dù khó có thể nói mình và bà gắn bó hay thân thiết khi bà còn sống, nhưng những giọt nước mắt mình dành cho bà khi đứng trước nấm đất là từ tấm lòng. Cầu mong ở thế giới bên kia bà được siêu thoát. Mình và bà đã có duyên là mẹ con trong một quãng thời gian ngắn ngủi, 18 năm so với cả cuộc đời con người dài dằng dặc. Không tránh khỏi một đôi điều, có lẽ vậy, mình đã làm bà phiền lòng hay cũng có những điều khiến mình không hoàn toàn happy, nhưng đến bây giờ mình chả còn nhớ bất kỳ điều gì không vui mà chỉ toàn những ký ức đẹp về bà. Và nếu không phải tất cả các nàng dâu thì ít nhất trong gia đình con, chúng con vẫn thường xuyên nhắc về bà với bọn trẻ. Bà vẫn còn mãi đó, với những câu chuyện Tôm đã được bà yêu thương thế nào, cún đã gắn bó với bà ra sao. Bà hãy yên nghỉ bà nhé!