27 tháng 2 2015

GIEO MẦM



Bắt đầu học đàn từ khi các con còn nhỏ, thời gian thấm thoắt trôi, một hôm nào đó, xem lại những tấm ảnh các con ngày mới bắt đầu chập chững, mẹ thấy tự hào mẹ con mình đã đi được quãng đường thật dài.

Khi anh Tôm học gần hết lớp Một, mẹ dỗ dành anh theo học lớp cảm thụ âm nhạc tại trung tâm Sol Art. Những giờ học cảm thụ khá nhẹ nhàng, chủ yếu chơi các trò chơi với âm nhạc, thời gian ngồi trước đàn rất ít nên anh có vẻ thích thú. Được ít hôm mẹ hỏi anh có thích được bố mẹ mua cho một cây đàn piano của riêng mình không. Anh Tôm sung sướng gật đầu và mẹ cũng giao hẹn luôn, việc mua một cây đàn không đơn giản, bố mẹ phải cố gắng nhiều mới có thể mua cho con, vậy nên con phải hứa sẽ thực sự học lâu dài. Vẫn còn lâng lâng với viễn cảnh có một cây đàn của riêng mình, anh Tôm hứa ngay. Con đường học đàn của anh Tôm bắt đầu từ đấy, với khá nhiều lần đổi thầy cô. Tất nhiên, đoạn đường đã qua đầy gian truân, đã có những thời điểm nước mắt anh chảy ròng ròng khi ngồi vào đàn, rồi anh bảo từ giờ con không học đàn nữa, con trả lại đàn cho mẹ vì bây giờ mẹ cũng đánh đàn. Mẹ không quát mắng gì, chỉ vô cùng cương quyết bảo bố mẹ mua đàn chỉ vì con, bố mẹ và con đã bỏ nhiều công sức, nhiều tiền, giờ con đi tiếp thì được, bỏ là mất hết, chỉ một đôi năm nữa con sẽ cảm ơn bố mẹ đã ép buộc con học. Không là không. Vậy là lại bước tiếp sau những cơn giận dỗi và làm mình làm mẩy, dỗ dành, hứa hẹn... Khoảng một năm trước, khi chuyển con sang một trung tâm mới, chắc thầy biết cách động viên nên con tiến bộ nhanh hơn hẳn, rồi con tuyên bố muốn thi vào nhạc viện. Kể từ đó, thời gian đánh đàn hàng ngày tăng từ 30’ lên 45’. Dù sau đó con không thi nữa thì thời gian tập đàn hàng ngày vẫn giữ nguyên. Việc tập tành đã vào quy củ, việc ngồi thiền trước đàn hàng ngày là điều hiển nhiên, bố mẹ ít khi phải nhắc nhở. Năm nay con lại tuyên bố sẽ thi vào nhạc viện và tự động tăng thời gian tập hàng ngày lên 2 tiếng. Chả phải lúc nào cũng được đầy đủ 2 tiếng nhưng dù 1 tiếng hay tiếng rưỡi thì mẹ cũng thấy hài lòng rồi. Tốc độ vỡ bài của con rất nhanh, kỹ năng thị tấu tốt, kỹ thuật ngón tốt, đặc biệt những đoạn chạy tốc độ cao. Mỗi tội như mẹ hay đùa, con đánh với một tốc độ kinh hoàng nhưng không chút cảm xúc, kakaka.
Con trai năm 2010
Thấy anh Tôm học đàn, từ lúc 3-4 tuổi cún cũng hay ngồi vào đánh vài nốt vớ vẩn. Mẹ vẫn nghĩ khi nào con vào lớp Một thì con sẽ theo chân anh học đàn piano. Thế rồi một hôm, khi con hơn 5 tuổi, bác V. đến lên dây đàn cho nhà mình, gặp và mê tít con. Bác cứ bảo con mà học celo thì hay biết bao, thậm chí bác bao học phí. Rồi chả hiểu bác nhắc đến violin khi nào mà con nằng nặc đòi học violin. Khi được mẹ giải thích rằng mỗi ngày phải luyện tập ít nhất 20’ thì con hùng hồn tuyên bố con sẽ tập mỗi ngày 2 tiếng. Một hồi rồi cả nhà cũng đồng ý cho con học violin và ông bà tặng con cây đàn bé xíu, trông rất xinh. Học violin thật vất vả. Con bé bỏng như thế, cây đàn dù thuộc cỡ nhỏ thì con vẫn phải căng tay ra mới vừa. Con học mấy tháng liền mới biết cầm đàn và acxe đúng cách. Học cả năm trời mà tiếng đàn của con nghe vẫn thật khủng khiếp, chả khác ếch kêu là mấy. Được một hồi thì con nản, con bảo giờ con ân hận rồi. Nhưng là đứa trẻ ngoan ngoãn, con biết con không được phép dừng vậy nên mẹ con tiếp tục học, tiếp tục vật lộn với 20’ tập hàng ngày của con mà nhiều khi con chả mấy hứng thú, cò cưa như cơm nguội, còn bác Th. và bác T. bảo như kéo nhị.
Công chúa năm 2009
 Còn đây là 2010
Từ lâu, khi xem bộ phim Tân tiếu ngạo giang hồ con mê cô diễn viên chơi đàn tranh lắm. Con tha thiết đề nghị mẹ cho con học. Mẹ không muốn con vất vả nên cứ chần chừ mãi. Cuối cùng cũng phải đồng ý cho con học với cam kết rằng mỗi ngày sẽ tập ít nhất 30’, học ít nhất 2 năm mới được bỏ. Thấm thoắt con học đàn tranh đã được gần 5 tháng. Với đàn tranh con tiến bộ rất nhanh. Hai cô trò yêu quý nhau lắm, buổi học nào cũng ngồi lâu ơi là lâu. Cô tỉ mỉ và có phương pháp khác thầy, khích lệ con nhiều. Chả rõ đã đến lúc tiếng đàn violin của con do tập luyện lâu nên khá hơn, hay do ảnh hưởng tốt từ việc học đàn tranh, mà thời gian cuối cả tiếng đàn violin của con cũng tiến bộ nhiều.
Tự tin kéo đàn trong buổi lễ Elsa Party_Tháng 5/2014
 Và ở Thái Lan, trước 450 khách
Một thú vui khác nữa của con là ngồi vào cây đàn piano. Thường cứ về đến nhà, vứt cặp sách là con sẽ ngồi vào cây đàn, bấm một đoạn ngắn trong bản waltz mẹ tập mãi nên con nghe cũng thành quen và tự mày mò. Con đã có thể chuyển đổi các bài giữa cả 3 nhạc cụ, học ở đàn này thì đánh luôn cả ở 2 đàn khác, dù con chưa hề có một buổi học piano. Ông bà về chơi nghe thấy thế thì choáng lắm :).  

Với anh Tôm vất vả bao nhiêu thì với con mẹ nhẹ nhàng bấy nhiêu. Mọi hạt mầm mẹ gieo cho con gái đều nhanh chóng cho kết quả. Vừa đưa con đi xem vở nhạc kịch Nhà thờ Đức bà Paris mấy hôm trước thì vài ngày sau, khi mời các bạn đến chơi con đã đóng vai đạo diễn, bắt các bạn tạo một đôi cảnh như thật, bôi cả mực đỏ lên tay giả làm máu me rồi nằm xoài trên nền nhà. Rồi hướng dẫn các bạn trong một điệu nhảy. Một hôm đến đón, thấy các con bảo chúng con đang làm phóng sự tuổi teen, thế là mẹ lại nhớ lần cho các con đi Kid City và con chọn chơi trò đóng vai phát thanh viên.

Nào, mầm đã nảy, mẹ con mình hãy cũng nhau chăm bón, vun trồng. Mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì có vẻ như mẹ đã không dành thời gian đầy đủ cho các con, khiến kết quả học tập của các con không được như mong đợi. Nhưng liệu có nhất thiết phải ép các con học miệt mài cái thứ mà các con không hề yêu thích và bản thân mẹ biết rất rõ không giúp ích quá nhiều cho các con trong cuộc sống sau này. Còn âm nhạc và sách vở, mẹ biết chắc, sẽ là người bạn suốt đời của các con, là chỗ dựa, là cái giúp các con cân bằng trong cuộc sống mỗi khi gặp khó khăn. Cố lên các con nhé. Mẹ yêu các con.

Còn đây là một clip đàn tranh của con, công sức sau 5 tháng học hành. Mẹ tự hào về con quá.

2 nhận xét:

  1. Mẹ trồng cây đã đến ngày ăn quả rồi. Chúc mừng ba mẹ con!
    Bác thật vui thấy các con mỗi ngày một tiến bộ. Nhìn lại mấy bức ảnh khi mới học đàn trông yêu ghê và càng thấy công mẹ kiên trì đáng khen và khâm phục quá cơ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mẹ cháu đúng là cũng hơi có phần quân phiệt. Nhìn lại chặng đường thấy thật dài và vất vả bác ạ. Mừng là giờ đã nhìn thấy chút kết quả, có động lực để bước tiếp.

      Xóa