Gu đọc của mình lâu nay thay đổi nhiều. Mình đã
chấm dứt từ lâu việc đọc những tiểu thuyết kinh điển kiểu như Jane Eyer, không
còn hay mua những thứ rồ man rợ kiểu như Lụa, Thương, thậm chí đến cả Suối nguồn
mình cũng thấy khiên cưỡng. Thay vào đó mình hay đọc những thứ gai góc hơn, đụng
chạm đến các vấn đề xã hội, rồi thích đọc tiểu thuyết lịch sử, vừa đọc vừa
google thêm. Haiza, dấu hiệu tuổi tác đây mà. Dù vậy, cái đứa dở hơi [mà lại
còn] không biết bơi là mình đây vẫn còn lưu trong đầu biết bao những câu chuyện
tình rồ man rợ đến khó tin, đọc suốt từ cái thưở 14-15 cho đến tận những năm
chưa xa, và vẫn tin vào những tình yêu vĩnh cửu, khi người ta có thể làm tất cả
mọi điều vì nhau, hì hì, rồi đến ngần này tuổi lại tin người ta có thể cùng
nhau chui vào vạc dầu chẳng hạn :).
Một trong những câu chuyện tình mình say mê
ngày đó là câu chuyện Hoa violet ngày thứ Tư. Trong câu chuyện, cho đến tận khi
tóc bạc, bà lão từng là cô ca sỹ Jennie nổi tiếng ngày nào, vẫn không quên thứ
Tư hàng tuần mang một bó hoa violet đến ngồi bên mộ người hâm mộ mình năm xưa.
Chắc chắn đó là những bó hoa rất đẹp, được mua, được nâng niu bằng biết bao
tình cảm trìu mến. Và khi đó, dù không phải hoa violet, những bông hoa tím dịu
dàng, duyên dáng, mà bất cứ bông hoa nào, dù
chỉ là hoa dại, cũng sẽ trở nên rất đẹp.
Mình vừa từ một đám hiếu trở về, nhớ lại rất
nhiều những đám hiếu gần đây mình đi và hơi bức xúc/phiền lòng chút. Nhiều điều
muốn nói, nhưng mình chỉ nói về một khía cạnh duy nhất thôi, hoa trong đám viếng.
Ngày còn bé sống ở Sapa, mỗi khi có người mất,
bọn trẻ con trong xóm hay được phân công đi xin hoa vì thị trấn nhỏ, làm gì có
cửa hàng phục vụ đám ma. Đám trẻ chúng mình đi nghiêng ngó các nhà, ghé nhà này
nhà kia xin, bao giờ cũng lễ phép giải thích xin hoa để làm vòng hoa cho đám
ma. Thường đám ma không có nhiều vòng hoa và những vòng hoa khi đó có lẽ không
phải khi nào cũng rất đẹp nhưng chắc chắn được kết bằng tình cảm thật sự của làng
xóm, người thân.
Bây giờ, mỗi lần đi viếng đám tang, thật đơn giản,
quẳng ra đôi trăm là có một vòng hoa, thông thường sẽ có một ít hoa giả xen lẫn
với hoa thật. Nếu đám ở Hà Nội thì thật thê thảm, vừa xuống đến Văn Điển là bùm
bụp, bao nhiêu vòng hoa bị quẳng tuốt xuống một cái hố được quây lại bên hông
nhà tang lễ chính. Phẫn nộ nghĩ đến việc [hoàn toàn có thể] người ta sẽ tái sử
dụng nếu không phải cả vòng hoa thì ít nhất là cái khung đó chắc không chỉ một
lần. Những đám ma ở quê vòng hoa được làm cẩu thả hơn nhiều. Chỉ có rất ít hoa ở
giữa là hoa cúc vàng, còn lại, những vòng bên ngoài, to và tốn hoa hơn nhiều,
toàn là hoa giả được làm sơ sài bằng giấy bóng kính màu hồng màu đỏ hoặc loại
nylon rẻ tiền nào đó, rồi vỏ bọc táo, lê tàu màu trắng, đương nhiên được thu
gom từ các hàng bán hoa quả. Được cái có lẽ vòng hoa ở quê không bị tái sử dụng,
vì những vòng hoa đó sẽ được đắp lên nấm mộ. Và thế là các vòng hoa cứ nằm đó,
sau ít ngày thì giấy bóng kính bạc màu đi và sẽ còn rất rất lâu không phân hủy
nổi.
Mình cứ lẩn thẩn nghĩ, tại sao nhất thiết phải
có vòng hoa, nếu không phải là những vòng hoa được kết cẩn thận thực sự thì một
thẻ hương cũng xong cơ mà. Điều cốt yếu nằm ở trong tâm chứ đâu phải cái vòng
hoa mà phần lớn hoa cài ở đó được làm từ đồ thải một cách cẩu thả, miễn là cho
xong chuyện. Yêu nhau như thế bằng mười phụ nhau! Và những vòng hoa như vậy,
thay bằng thể hiện tình cảm của người còn sống, nhiều khi lại là một sự xúc phạm
người đã mất. Chưa nói đến chuyện mỗi vòng hoa như vậy, dù được làm hết sức cẩu
thả, cũng tốn cả gần trăm. Đôi chục vòng hoa là đôi triệu rồi.
Quay trở lại câu chuyện Hoa violet ngày thứ Tư.
Chẳng dám mơ về một tình yêu nhớn như vậy cho bản thân, mình chỉ mong khi mình
nằm xuống, những người thật lòng quý mến hãy đến viếng mình, còn nếu chỉ vì
hình thức thì xin miễn cho nhau, để cả mình và người ta đỡ mệt. Tha thiết xin mọi
người đừng bắt mình phải chịu đựng những vòng hoa đã được quay vòng một số lần,
những vòng hoa làm từ đồ thải. Tiết kiệm tiền cho người đi viếng và người đã
khuất [nếu còn biết gì] cũng không cảm thấy bị coi thường. Quý mến mình thì đến,
một thẻ hương là xong, mà không thể đến được thì nhớ đến nhau một chút trong
lòng cũng là tốt rồi. Haiza, nhưng mình biết, khi đã nằm xuống mình đâu còn quyết
được điều gì, thế nên nhiều khả năng số phận mình cũng chẳng khác gì phần lớn
những con sâu cái kiến khác. Thôi, bài học từ Trang Tử, bình thản trước tất cả
mọi điều. Mà việc đầu tiên là sau bài viết này, mình sẽ quên ngay điều bức xúc
về những vòng hoa. Hehe.
Cô bạn yêu quý ơi! Hôm qua nghe “Hồn tử sĩ” ở đám viếng Đại tướng, chiều nay theo dõi truyền hình trực tiếp lại nghe lại, và rồi vào trang của bạn mình thì lại đọc được bài này. Đọc là biết bạn mình đang bức xúc một điều gì đó. Mà thôi, quên điều đó đi nhé! Cuộc đời thực sự là vẫn rất đẹp mà.
Trả lờiXóaĐã quên ngay sau dấu chấm câu cuối cùng cô bạn ạ. Life is beautiful! Hẹn gặp nhau nhé.
XóaLâu lắm mới vào thăm blog của chị. Chúc chị luôn vui khoẻ.
Trả lờiXóaCảm ơn em. Em cũng thế nhé.
XóaĐồng cảm! :)
Trả lờiXóaHì hì :)
Xóa