23 tháng 8 2025

HÀNH TRÌNH CON GÁI HỌC ĐẠI HỌC_03_KỲ NGHỈ HAY KỲ LÀM :)

 

Mong chờ mãi cũng đến ngày con gái được về nghỉ hè vào giữa tháng 5. Thế là tròn một năm học đã qua, được 1/4 chặng đường, có lẽ là chặng đường khó hơn cả với những bỡ ngỡ ban đầu. Một việc rất quan trọng cần làm xong trước khi về là tìm nhà cho năm học sau vì giờ đã là sinh viên năm hai, con không còn đương nhiên được ở ký túc xá nữa, việc nộp đơn rất may rủi, khả năng cao là không được, vậy nên chủ động chuyển ra ngoài thì hơn. Ở bên ngoài con còn có thể nấu ăn theo ý mình, chứ cả năm một ăn trong canteen con chán đến tận cổ rồi. Rất may có một chị bạn cùng khoa đã học xong, chuẩn bị chuyển đi thành phố khác và con may mắn được tiếp quản luôn căn nhà đó. Một căn studio khá rộng với một số đồ đạc cơ bản, cách trường vỏn vẹn khoảng 15-20 đi bộ và giá cả khá phải chăng. Con gái sẽ phải dần dần sắm thêm một số thứ để chuẩn bị cho 3 năm ở căn nhà này như sofa, bàn học... nhưng tạm thời thì đã có giường. Vốn tính cẩn thận và thích được sống trong những điều kiện tốt, con gái đã mua một bộ đồ nấu nướng rất đầy đủ – từ nồi niêu xong chảo tới bát đĩa. Nói chung tạm thời như vậy là ổn rồi. Sẽ sắm dần, sau một năm khéo nhà lại đầy đồ ý mà. Trước khi về Việt Nam con đã chuyển hết đồ từ ký túc xá ra căn phòng nhỏ, sau hè sang sẽ vào ở luôn. Thế là bây giờ thực sự có một nơi để đi về ở bển cơ đấy, chứ không phải như ký túc xá cứ định kỳ lại phải trả phòng.

Mùa hè này con gái được nghỉ khá dài, từ giữa tháng 5 tới tận đầu tháng 8. Tuy vậy, con chưa về thì mẹ đã biết con chả mấy khi rảnh rồi, sẽ liên tục đi chơi, đi tập, đi diễn, nói chung cũng chả khác mọi khi đâu J. Và đúng là như thế. Một đôi tuần đầu nàng còn có chút thời gian ăn cơm với mẹ, đến tháng 6 nàng bận triền miên – đi Huế diễn cùng dàn nhạc, đi Thái Lan với chị Thảo và hai em Thư Vi, đi Quan Lạn với nhóm anh chị em họ khác. Tháng đó chắc nàng ở nhà không được nửa thời gian. Khi ở nhà nàng bận kiểu ở nhà, đi tập đàn hàng ngày, đi nghe hòa nhạc, đi gặp gỡ bạn bè, mà con gái rất nhiều lần bảo, con phải đi gặp gỡ, ăn uống như vậy để mở rộng mạng lưới chứ. Nói vậy chứ bữa nào ăn ở nhà với mẹ nàng cũng khen ngon và hay chụp ảnh lại, chắc để khoe với bạn ở bên kia. Có lần con khoe con chỉ làm có hai món là rau xào và gà rang mà đã được nâng lên tầm master chef cơ đấy.

Tháng 6 trôi qua rất nhanh. Giữa tháng 7 con đi Sapa, vừa làm thăm bà, vừa là dịp sinh nhật bà, rồi cuối tháng 7 bay sang sớm dự đám cưới chị bạn. Thế là coi như mùa hè đã qua. Bất ngờ, vừa sang đến nơi chưa được một tuần con gái bảo, mẹ ơi có khi tuần sau con bay về. Mẹ tưởng mình nghe nhầm, cái gì, vừa mới sang đã về á. Vâng, có một chỗ họ mời con chơi, trả rất khá, và một đôi khoản con kiếm được nữa, con tính đủ tiền vé nên con về đây, con tự lo, không xin tiền mẹ đâu. Mẹ xót con gái bay đi bay về mệt, mỗi lượt bay tổng cộng hơn 1 ngày mới đến nơi nhưng con gái bảo con không mệt, được về Việt Nam là con thấy mình như sống lại, ở đây con mới mệt ý. Ngăn cũng chẳng được, vậy là bay sang được hơn một tuần chút thì nàng đã có mặt ở Việt Nam, lần này cương quyết không gửi vé để mẹ theo dõi chặng bay nữa vì “Đây là vé con tự mua mà. Mẹ cũng có gửi vé cho bà mỗi khi mẹ đi đâu.” Haiza, không muốn tranh cãi trước chuyến bay của con, mẹ đành thôi không làm căng, dù lý lẽ của nàng rất củ chuối. Mẹ đã hoàn toàn độc lập, không xin bà tiền từ một thế kỷ nhé. Còn nàng thì mới chi được mỗi cái vé này thôi nàng ạ, rất rất khác nhau đấy!

Vậy là nàng được tung tẩy ở Hà Nội thêm tới hai tuần, đi nghe thêm một số buổi hòa nhạc trong đó có một buổi hòa nhạc với tiết mục đinh của một nghệ sỹ đàn harp nổi tiếng. Vụ này cũng có cái để kể đây. Cây đàn của dàn nhạc Sun gặp trục trặc và con là người đã giúp dàn nhạc khắc phục sự cố và được nghệ sỹ cũng như dàn nhạc ghi nhận (kèm theo trả phí hẳn hoi J). Có một bạn cũng chơi đàn harp chả hiểu vì lý do gì ra sức bỉ bôi, nói con khá nhiều lời khó nghe về vụ này, đại để bảo con không biết sửa mà cũng nhận, phông bạt này nọ. Mẹ nói con gái không cần đôi co, chỉ cần nghệ sỹ và dàn nhạc đánh giá mình làm được là được. Haiza, hóa ra giới nghệ sỹ rắc rối thế đấy. Cộng thêm một post của con gái về việc sang Mỹ được vài hôm đã về trở nên viral đến không ngờ trên mạng xã hội – 270.000 lượt view trong vòng 1 tuần. Wow, hóa ra cô gái nhà mình nổi ghê. Dưng mờ mẹ thấy hơi lo vì xưa nay mẹ chỉ thích một cuộc sống thật thanh bình và kín đáo.

Tin vui bất ngờ cuối mùa hè là năm nay con được chọn vào dàn nhạc hoành tráng nhất của trường – Wind Symphony, bao gồm những sinh viên xuất sắc nhất của mỗi nhóm nhạc cụ và là dàn nhạc để mỗi khi cần sẽ đi dự thi. Wow, bất ngờ thật sự vì con mới chỉ là sinh viên năm thứ hai. Năm ngoái con được vào dàn nhạc hoành tráng thứ hai - Wind Orchestra - đã mừng rồi, không ngờ năm nay lại được chọn hẳn vào dàn nhạc số một luôn. Con gái cười sung sướng nhưng cũng nói đi nói lại, ôi con thấy áp lực quá. Nàng bảo, chả hiểu sao con được chọn nữa, video con gửi đi dự thi có cẩn thận lắm đâu. Đi chơi suốt nên con chẳng tập được nhiều như con muốn. Con nói vậy thôi nhưng mẹ biết con thực sự rất chăm chỉ và chưa khi nào ngưng nỗ lực.

Vậy là con gái đã có một mùa hè rất vui và sôi động, nghỉ hè thì ít mà làm hè thì nhiều J. Hôm nay con đi Sài gòn chơi đôi hôm, rồi sau đó từ Sài gòn bay ra Nội bài và nối chuyến sang Mỹ luôn. Chỉ hơn 3 tháng nữa, đầu tháng 12 con sẽ lại về. Nhưng trước đó sẽ là những ngày tháng học và tập đàn miệt mài, một mình, ở nơi cách mẹ nửa vòng trái đất và cái gì cũng hoàn toàn tự làm. Thấy con đã trưởng thành nhiều mà vẫn thương vô cùng. Con gái đi chơi nốt những ngày cuối rồi bắt đầu năm học mới nhé. Thỉnh thoảng, khi mẹ chia sẻ thông tin về con trên facebook, rất hiếm khi thôi, thể nào cũng có comment rằng mẹ thật tự hào. Và mẹ luôn nghĩ, con học giỏi/chơi đàn tốt không phải để mẹ tự hào, mà trước hết là vì con thích làm điều đó, điều đó làm con hạnh phúc. Vậy nên con hãy tiếp tục chơi đàn với niềm hạnh phúc vô biên của con nhé. Con gái của mẹ giỏi giang thế này, mẹ chiều một chút cũng là điều nên làm, con gái nhỉ J.

Sau đúng hơn một tuần nàng lại vòng từ Mỹ về và đi chơi đây

Con gái trước một buổi diễn
Con gái dự đám cưới ở Mỹ
Nàng ở biển Quan lan


16 tháng 8 2025

"CẢM ƠN HOA VÌ TA ĐÃ NỞ"

Đã hơn nửa năm nay mình và con trai bước chân vào một hành trình mà trước kia mình không thể ngờ có ngày mình phải bước vào và hoàn toàn chưa được chuẩn bị tinh thần cho nó. Con trai mắc một căn bệnh tuy không gây chết người nhưng làm cho chất lượng cuộc sống trở nên rất tệ. Mình và cậu con trai quyết định rằng con sẽ dành thời gian cho việc chạy chữa, tạm thời chưa nghĩ đến việc đi làm ở đâu. Ban đầu mình khá lạc quan, rằng chỉ cần kiên trì khoảng nửa năm là sẽ chữa được. Nhưng rồi một thời gian qua, thậm chí kể cả khi con trai đã phải ở lại cơ sở chữa bệnh tới 3 tuần mà hầu như chẳng có tiến triển gì thì mình bắt đầu lo lắng. Sau khoảng ba tháng, khi các triệu chứng thậm chí còn nặng lên tương đối, thì mình thực sự suy sụp. Tâm trạng mình trở nên vô cùng tệ, tuyệt vọng, hoang mang. Mình thực sự rơi vào một cuộc khủng hoảng, ngày nào cũng khóc, giống như những ngày cách đây vài năm, trước khi mình quyết định thay đổi cuộc sống. Mình bắt đầu tham gia các hội nhóm người bệnh, cả hội nhóm người Việt và hội nhóm người nước ngoài. Những thông tin/bài viết mình đọc hàng ngày đôi lúc cho mình một ánh sáng le lói cuối đường hầm, nhưng cũng nhiều khi khiến mình thêm lo lắng. Mình nhắn tin hỏi kinh nghiệm từ một vài người cùng cảnh ngộ và nhận được những thông tin bổ ích và thậm chí cả sự nhiệt tình giúp đỡ tìm mua cây thuốc. Mình dành vô vàn thời gian tìm hiểu về căn bệnh, trò chuyện với người cùng cảnh ngộ về các cách chữa khác nhau, mua sách đọc về chế độ ăn… Hai mẹ con thường xuyên bàn bạc, trao đổi và thống nhất về cách sau đây sẽ tiếp tục làm gì. Không tránh khỏi có những lúc con trai bảo nếu cứ thế này thì con không muốn sống nữa. Ôi con ơi, mẹ cũng không muốn sống nữa đây L.

Mình ý thức rằng tâm trạng tệ của mình có thể tác động xấu đến coi trai, vậy nên mình hết sức cố gắng chăm sóc bản thân. Tuy vậy, điều đó không hề dễ dàng chút nào, đặc biệt với thói vô duyên/vô cảm/vô tri của rất nhiều người Việt. Thời gian đầu, hễ ai gọi điện hỏi thăm tình hình con trai mình đều đưa ra hết lời khuyên này tới lời khuyên khác, phần lớn rất không khả thi trong điều kiện của mình. Đại để là, phải bắt nó hàng ngày làm thế này thế nọ (phơi nắng, đi chân đất, ăn chay…), khăng khăng rằng mình ngay lập tức cần đưa con trai đi sống ở nơi khác thì sẽ khỏi rất nhanh, rồi đưa đi Úc du lịch để chữa bệnh luôn thể… Rất nhiều lời khuyên đều kết thúc bằng “thế thì làm sao khỏi được” [nếu không làm theo điều mọi người khuyên]. Một số gợi ý là tốt, theo như mình đã tìm hiểu từ trước và đã đang cùng con trai thực hành ở mức độ tốt nhất mà mình có thể, nhưng cách mọi người nói làm mình phát điên. Cứ theo những lời mọi người nói (thực ra rất giống một lời trù ẻo) thì mẹ con mình sẽ không bao giờ khỏi được, vì mẹ con mình đâu có theo được những lời khuyên của các giáo sư biết tuốt đó một cách triệt để. Và mình đã phải chặn một số người, theo cách khá thẳng thắn và làm mất lòng người đó mà mình không thèm bận tâm nữa, rằng nếu anh/chị/em không biết rõ về căn bệnh đó thì đề nghị không đưa thêm lời khuyên nào nữa, những lời khuyên của anh/chị/em chỉ làm em trầm cảm thêm. Vừa cách đây đôi hôm mình cũng đã phải nói rằng mình bị stress với lời khuyên khi có một người bạn cứ khăng khăng rằng cách luyện tập của mình không đúng, không có tác dụng gì. Trời ạ, với một người mẹ vẫn đang đi làm hành chính để nuôi hai đứa con, hiện đang trầm cảm vì con bị bệnh, và một thanh niên cũng đang trầm cảm vì bị bệnh, thì việc cố gắng luyện tập đều đặn 40’ mỗi ngày, dù theo cách tập nào, đều cần được khích lệ chứ không phải làm mình phát điên lên như vậy.

Rất may mình vẫn còn chị A. bên cạnh, mà mỗi lần gọi điện chị chỉ nghe mình khóc, bảo nếu em muốn khóc thì em cứ khóc đi. Chị nhắc mình chăm sóc bản thân, chị đôi lúc gửi cho mình vài tấm ảnh hoa, phong cảnh những nơi chị đi dạo. Lời khuyên của một chị bạn làm coach cũng giúp mình một chút trong việc vượt qua giai đoạn khó khăn. Và mình biết mình có sự thấu hiểu của chị sếp, nếu mình cần một điều kiện làm việc linh hoạt hơn chắc chắn sếp sẽ tạo điều kiện cho mình. Hôm đó, trong bữa tiệc trưa ngay sau một sự kiện lớn mà mình là người điều phối tổ chức, sếp hỏi con trai em thế nào, nước mắt mình lập tức ứa ra, và sếp biết ý, dừng ngay, sau đó gửi tin nhắn động viên mình.

Cuộc sống của mình thay đổi hoàn toàn kể từ hơn nửa năm nay. Mình không còn mong muốn giao tiếp với ai mấy, việc gặp gỡ bạn bè trở nên tối thiểu vì mình muốn ở bên con nhiều nhất có thể. Mình bỏ cả việc đi Sapa dịp sinh nhật bà, một việc đã được duy trì từ bao năm nay, vì mình không muốn tiếp xúc gặp gỡ với ai, vì mình biết mình không thể vui vẻ nổi, vì mình sợ những câu hỏi han, nhận xét người nhà có thể vô tình nói ra khiến mình bị trầm cảm. Tất cả cuộc sống của mình chỉ còn là đi làm, nấu nướng và luyện tập cùng con trai. Chế độ ăn kiêng của con trai làm cho việc thỉnh thoảng ra ngoài đi ăn cũng hết sức hạn chế. Mình cố gắng đi làm về sớm nhiều nhất có thể để lôi con ra khỏi nhà đi bộ/chạy. Buổi tối khi xuôi cơm hai mẹ con tập cùng nhau 40’ mấy bài tập nhẹ nhàng. Đọc kinh cầu nguyện cho con cũng trở thành một việc đều đặn mỗi tối. Niềm vui nho nhỏ của hai mẹ con là thỉnh thoảng hai mẹ con đi nghe hòa nhạc cùng nhau, điều mà chàng trai sẽ không từ chối vì mình bảo mẹ cần con.

Sau hơn hai tháng trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ, hầu như ngày nào cũng khóc thì giờ đây, tạ ơn Chúa, mình đã bình tâm hơn. Tối hôm vừa rồi trong lúc tập chàng trai cứ hỏi mẹ về đồ ăn, rồi trêu mẹ làm mình phì cười. Mình nhắc con tập nghiêm túc nào, nhưng mặt khác mình cũng nghĩ, lâu lắm rồi con mới trêu mình, mình mới cười được thế này, vậy thì việc tập luyện kém nghiêm túc chút có lẽ cũng chẳng sao. Cũng đã lâu lắm rồi cây hoa giấy vốn chỉ toàn lá gần đây bung hoa rực rỡ. Một buổi sáng, ngắm những cánh hoa nhẹ nhàng rung rinh, mình bất chợt thấy lòng bình yên thêm một chút. “Cảm ơn hoa vì ta đã nở.” Và con xin tín thác vào Chúa, đi theo con đường Chúa dẫn dắt, tin tưởng một ngày không xa hai mẹ con con sẽ được khỏi bệnh, được bình an. Tạ ơn Chúa!