28 tháng 1 2024

CHUYỆN CHÀNG TRAI ĐI HỌC FPT_09_HURA! VỀ ĐÍCH RỒI!!!

Học xong các môn phụ của kỳ cuối cùng, chàng trai còn một phần việc khó khăn là đồ án tốt nghiệp. Thực sự suốt cả cuộc đời học sinh và đại học của con, có lẽ đến tận giờ mẹ mới thấy con học hành nghiêm túc. Suốt mấy tháng làm đồ án, hầu như tối nào chàng trai và các bạn cũng lên mạng làm việc cùng nhau buổi tối. Chàng trai là trưởng nhóm, là người lựa chọn đề tài và dẫn dắt các bạn, và do năng lực của con hơn các bạn hẳn một bậc nên con cũng chọn một đề tài khó hơn hẳn so với mức thông thường. Chàng trai phân công công việc cho từng bạn, tự mình nhận phần công việc nhiều hơn, khó hơn, đốc thúc các bạn cùng nhóm. Thỉnh thoảng chàng rên rỉ, các bạn làm chậm quá, con phải xông vào làm giúp đây này. Tham vọng của con và Hải - một bạn học mà con khá thân từ năm đầu - là làm thật cẩn thận, để sau đây có thể biến đồ án tốt nghiệp thành start-up. Mẹ chẳng hiểu gì về lĩnh vực của con, nhưng suốt thời gian con làm đồ án mẹ như sống cùng con trong bầu không khí đó. Tối nào câu chuyện trong bữa ăn cũng về đồ án, hôm thì vui vì tiến thêm được một chút, hôm thì bực bội vì mãi chả tiến thêm được gì. Chỉ đến những ngày cuối, khi con chắc chắn nộp được đồ án đúng thời hạn thì con mới thở phào vì trước đó nhiều lúc đã nghĩ có lẽ phải gia hạn.

Ngày con bảo vệ đồ án cũng là ngày mẹ phải đi công tác. Tối hôm trước ăn bữa cơm cùng mẹ xong chàng trai về bên nhà cũ để sáng hôm sau đi cho tiện vì 7.30am chàng phải bảo vệ rồi. Chàng trai không happy lắm với kết quả bảo vệ đồ án, trong đó chàng là người thuyết trình chính, chỉ lúc này lúc khác mới mời các thành viên khác bổ sung ý kiến. Các thầy trong hội đồng cũng thấy rằng các con xông vào một đề tài khá khó. Lại còn một bạn trong nhóm đến muộn tới 20’, không được tham gia bảo vệ mà sau đó một thời gian phải tự bảo vệ một mình nữa. Các thầy/cô bảo chưa từng có tiền lệ như thế này, bảo vệ đồ án tốt nghiệp mà còn đi muộn. Tiếp theo sau đó là khoảng thời gian đằng đẵng chờ kết quả, lâu hơn thông thường khá nhiều, đến mức cô giáo hướng dẫn của các con cũng sốt ruột, tự đi hỏi phòng đào tạo tới đôi lần. Mãi rồi cũng có kết quả - các con bảo vệ thành công, mặc dù điểm không cao nhưng chả sao, thế là okie rồi. Hai mẹ con lại có cớ để liên hoan với nhau :)

Vậy là con đã tốt nghiệp đại học rồi, mặc dù bằng thì phải vài tháng nữa mới được nhận. Con chỉ phải thi lại một môn duy nhất ở một kỳ nào đó hồi mới đi học chưa lâu. Con không nợ bất kỳ một môn nào trừ môn Võ 3 con cố tình không học mà đến tận kỳ cuối mới đăng ký. Nếu theo chuẩn “con nhà người ta” thì mục tiêu của mẹ con mình thật thấp. Dù vậy, mẹ hoàn toàn hài lòng vì con đã học được rất nhiều, trưởng thành rất nhiều trong những năm tháng đó, dù con bảo con toàn tự học chứ chả học được gì từ trường :). Con ra trường trước các bạn cùng lứa hơn nửa năm, dù trong thời gian học con còn nghỉ nguyên cả một kỳ. Cứ như vậy, mỗi kỳ con qua được là một lần mẹ thở phào, thấy mình đang đến gần đích thêm một chút.

Cảm ơn con trai vì những niềm vui con mang đến cho mẹ trong cuộc sống. Chúc chàng thanh niên của mẹ vững bước vào tương lai! Điều chúc của mẹ bây giờ là con tìm được một công việc phù hợp. Và ngay cả bây giờ, khi chưa nộp đơn nơi nào thì con lại đang có niềm hứng khởi tìm hiểu một vấn đề mới và hai mẹ con lại có khối chuyện để nói với nhau. Cứ giữ vững niềm say mê với cuộc sống như vậy, chàng trai yêu thương của mẹ nhé!

09 tháng 1 2024

RA BIỂN LỚN_07_ƯỚC MƠ THÀNH SỰ THẬT

 Có một câu chuyện nhỏ mà mẹ cứ nhớ mãi. Một ngày cuối năm 2019 mẹ con mình đi xem vở diễn Hồ Thiên Nga ở Nhà hát lớn. Hai mẹ con ngồi ở dãy ghế chỗ cánh gà tầng 2, phía bên tay phải, từ góc đó nhìn thấy cô chơi đàn harp rất rõ. Ngày đó dàn nhạc thường xuyên mời nghệ sỹ Nhật sang chơi mỗi khi có tác phẩm cần đàn harp và con thì mới học đàn harp được vài tháng. Đến một đoạn khi tiếng đàn harp vang lên, con vươn hẳn người ra để nhìn cho rõ, sau đó níu tay mẹ bảo, một ngày nào đó con sẽ ngồi ở chỗ kia và chơi bản nhạc này. Giữa bao bộn bề của cuộc sống mà sao chi tiết đó cứ đọng mãi trong đầu mẹ.

Tháng 12 vừa rồi khi dàn nhạc mời con chơi trong chương trình Hòa nhạc năm mới, biết có trích đoạn vở Hồ Thiên Nga đó, con sung sướng lắm. Về nhà từ 27/12, vậy nhưng suốt những ngày nghỉ cuối tuần và năm mới sau đó con không hề có ngày nghỉ, hôm nào con cũng đi tập từ sáng đến tận tối, có hôm buổi tối về cười rất hạnh phúc khoe với mẹ đoạn nhạc quen thuộc trong vở Hồ thiên nga. Đấy cũng là lý do để con hoãn chuyến đi nghỉ của gia đình đến sau Tết, vì  con bảo con sắp đi học rồi, sẽ có ít cơ hội diễn, nên bây giờ con tranh thủ.

Chương trình không bán vé nên mẹ ngồi xem truyền hình trực tiếp. Đã nghe con chơi cùng dàn nhạc nhiều lần, vậy nhưng khi nhìn thấy con trên truyền hình trực tiếp vẫn là một cảm giác rất khác, dù hình ảnh con chỉ thoáng qua lúc này lúc khác những khi tiếng đàn harp nổi lên. Chương trình xong muộn, mẹ chờ con mãi, không dám hỏi thăm vì sợ con không tiện nói chuyện. Một lát thì nhận tin nhắn của nàng. Con bảo, mẹ thấy con đánh hay khum, ước mơ thành hiện thực, vui lắm ạ. Hóa ra con cũng nhớ chi tiết đó trong buổi đi xem hơn 4 năm trước. Nước mắt mẹ ứa ra. Mẹ tự hào về những gì con đạt được ở tuổi 17, tự hào vì được là mẹ của con. Nhưng trên hết là niềm hạnh phúc khi con hạnh phúc, khi con có một niềm say mê trong cuộc sống này.  

Hình ảnh con gái trên trang của Dàn nhạc

Con đã có một năm 2023 thật sôi động. Cứ như thể con đã là thành viên chính thức của Dàn nhạc Giao hưởng quốc gia vậy, con thường xuyên diễn cùng dàn nhạc, hầu như hàng tháng luôn. Chương trình lớn nhất năm nay con tham gia với Dàn nhạc là buổi công diễn lần đầu vở opera Công nữ Anio, trong đó 4 buổi tại Việt Nam vào tháng 9 và và chuyến lưu diễn tại Nhật vào tháng 11. Năm nay con cũng diễn một chương trình lớn - vở ballet Kẹp hạt dẻ - cùng dàn nhạc Nhà hát Giao hưởng-Nhạc vũ kịch Tp HCM vào đầu tháng 12, tận 3 buổi liền. Một vài lần con được các công ty tổ chức sự kiện mời đi diễn với mức giá rất ra gì và này nọ 😊, rồi thậm chí cả một khách sạn lớn mời con chơi thường xuyên nữa. Con không thể nhận lời do còn phải ưu tiên việc học, nhưng rõ ràng khi con học xong con sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhớ lại những ngày đầu khi con muốn học, đến cả bà X. là người trong giới cũng ngại ngần rằng học loại đàn này rồi sống thế nào. Chẹp chẹp, bà mà biết con được trả thế nào thì bà ngã ngửa ra mất!


Cô gái xinh đẹp của mẹ trong chuyến đi Nhật

Mới có 4 năm rưỡi từ khi con bắt đầu học đàn harp và con đã có những bước tiến thật sự rất ấn tượng. Chuẩn bị cho việc nộp đơn xin học, có một mục phải điền là danh mục các tác phẩm chơi gần đây, con bảo con liệt kê thế nào đây, nhiều lắm. Mẹ gợi ý là hạn chế trong một khoảng thời gian ngắn thôi. Đứng ở khía cạnh đó thì hồ sơ của con ấn tượng thật.

Thế là con đã đạt được một ước mơ nhỏ từ cách đây hơn 4 năm. Và chắc chắn bây giờ con đang có những ước mơ khác, những phòng hòa nhạc lớn hơn, dàn nhạc danh giá hơn chẳng hạn. Ước mơ của mẹ là một ngày nào đó được nghe con diễn ở một phòng hòa nhạc tại Viên, hay nhà hát Opera Sydney. Mẹ hay nói với các con, ai mà biết điều gì sẽ tới, việc của chúng ta là cố gắng hết sức, còn lại tín thác vào Chúa. Cứ mơ ước đi con ạ, và mẹ mong những ước mơ của con sớm thành sự thực!

Yêu con gái vô cùng. Tiếp tục vững bước ra biển lớn, con gái nhé!


06 tháng 1 2024

NĂM 2023 CỦA MẸ CON MÌNH

 

Thế là một năm nữa đã qua, nhanh như một cái chớp mắt. Điểm nhấn quan trọng nhất của năm nay có lẽ là việc chàng trai nhà mình đã học xong đại học. Từ buổi đầu nhập học, mà chỉ chưa đầy một tuần chàng đã bảo con bắt grab về nhé, con không học nữa đâu, cho đến bảo vệ đồ án tốt nghiệp là một chặng đường thật dài. Cứ chậm chậm từng bước, rồi còn nghỉ cả một kỳ ở nhà tự học, cuối cùng thì chàng trai cũng ngon nghẻ ra trường, sớm hơn các bạn cùng trang lứa tới hơn nửa năm. Wow, đây đúng là một chiến công chứ còn gì nữa 😊. Bước tiếp theo là tìm kiếm một công việc phù hợp và đi làm thôi. Mình hoàn toàn tin vào năng lực của chàng và mình cũng chưa bao giờ có ý nghĩ phải tìm việc cho chàng cả, vậy nên việc chàng tự xoay sở là đương nhiên. Phù, coi như xong được một đứa. Có lúc mình trêu, con kiếm tiền, đóng góp cùng mẹ giúp em ăn học nhé. Chàng trai cười, no, tự túc là hạnh phúc. Hê hê, nhưng chính chàng cũng có tự túc được đâu. Những tháng cuối chàng hay trêu mình, mẹ tranh thủ chiều chuộng con đi, con sắp đi làm rồi, mẹ không còn cơ hội chiều chuộng con nữa đâu. Ừ, thì mình còn có niềm vui nào lớn hơn chăm sóc và yêu thương các con. Cảm ơn các con đã đến với mẹ, cho mẹ được đồng hành cùng các con trong cuộc đời này. Cũng nhờ các con mà mẹ mới có động lực, nỗ lực không ngừng để có những thành công nhỏ nhoi ngày hôm nay.

Cún năm nay nhiều thành công lắm, chắc mình phải viết một entry riêng về nàng mới đủ lưu lại. Nhưng điều quý giá nhất với mình là có vẻ như mẹ con ngày càng hiểu nhau hơn, thân thiết, chia sẻ cùng nhau nhiều điều. Cảm ơn con đã giúp mẹ thay đổi bản thân rất nhiều để từng bước trở thành người bạn mà con có thể tin cậy [phần nào 😊]. Hihi, tất nhiên nhiều khi mẹ vẫn làm nàng phát điên, được cái là mỗi lần như vậy mẹ sẽ luôn dừng lại và tự giật mình, chết rồi, mẹ đã làm gì sai và mẹ phải thay đổi thế nào đây. Có vẻ như con đường học để làm cha mẹ là con đường không có điểm kết thúc. Nhưng nàng cũng cần học để trở thành một người con xứng đáng, nàng nhỉ 😊.

Năm nay mình cũng có nhiều thay đổi, mà thay đổi đầu tiên là công việc mới, thực ra là 2 – 3 tháng với một dự án của USAID và sau đó là công việc hiện tại. Mình nói đùa với bọn trẻ, khi mới đi làm mẹ là cán bộ nhà nước, bây giờ, đi qua gần hết cuộc đời làm việc, mẹ lại là cán bộ nhà nước, như thể mẹ đi trên một cầu thang vòng xoáy trôn ốc, giờ mẹ ở cùng một điểm phía trên, thẳng với điểm xuất phát. Chỉ có điều ban đầu là cán bộ nhà nước Việt Nam, còn giờ là cán bộ nhà nước Mỹ. Bọn trẻ cười sằng sặc. Mình cũng nói với các con, dù mẹ không thành đạt gì nhiều nhưng nhìn lại mẹ tự hào mẹ đã đi một chặng đường dài. Từ một thị trấn xa xôi heo hút, nơi điều kiện học hoàn toàn ở mức tối thiểu, mình đã nỗ lực để có thể ra đi, học hỏi không ngừng và dù tự mình thấy mình vẫn rất dốt nhưng mình cũng có thể tự hào đã đạt được những thành công nhất định. Và mình bảo các con, các con có một xuất phát điểm tốt hơn của mẹ cả trăm lần, không có lý do gì các con lại không thành công.

Ngoài công việc mới, mình cũng đang học hỏi một lĩnh vực mới mà mình vốn muốn học từ nhiều năm trước, có điều mãi chẳng biết bắt đầu từ đâu, cho đến khi có một người bạn chỉ cho những bước đầu tiên. Dù vẫn tự trào rằng đã U60, chẳng bao giờ mình nghĩ mình nhiều tuổi đến vậy. Trong lòng mình thấy mình vẫn hoàn toàn trẻ trung, vẫn tràn đầy năng lượng, muốn làm việc, muốn học hỏi, muốn khám phá biết bao điều mới. Ừ, mong đến năm sau và nhiều năm sau nữa mình vẫn giữ được tinh thần này. Mình vẫn hay nói với bọn trẻ, nếu sống mà cái gì cũng sợ, cái gì cũng chẳng dám làm, thì thực ra chỉ là chưa chôn thôi chứ người ta đã chết từ khi đó rồi 😊. Câu này mình cũng có lần nói với bà, khi bà bảo không muốn đi chơi xa nữa, sợ làm sao thì các con khổ, bà bật cười bảo, ừ, con nói đúng thật.

Bản đồ những điểm Must visit của mình năm nay tăng thêm một vài chấm nhỏ với chuyến đi Nepal, Úc, Hà Giang và rừng Cúc Phương. Và không chỉ là những điểm mới được đánh dấu, với mỗi chuyến đi còn là những người bạn. Mình có những người bạn như chị Anne, người đã trở nên thân thiết như một người chị gái, có em T. giúp mình mua căn hộ ở Ecopark mà sau đó hai chị em trở nên thân thiết, có những người bạn mới mình quen qua dự án ngắn ngủi với USAID. Cảm ơn những nhóm bạn nhỏ này mang lại cho mình thêm nhiều niềm vui cuộc sống.

Và cuối cùng, điều quan trọng nhất của năm là mình đã thực sự trở thành con cái Chúa! Trong giây phút đó, mình cảm nhận một niềm hạnh phúc ngập tràn. Tạ ơn Chúa đã ban phước cho mẹ con mình được sống những ngày tháng yên bình và mình cũng chỉ dám cầu xin Chúa điều đó mỗi ngày. Để hôm qua, hôm nay và nhiều năm tháng sau đây mình vẫn được như thế này bên các con yêu thương – những tác phẩm tuổi xanh mà mình giữ bản quyền vĩnh viễn! Tạ ơn Chúa và chúc mẹ con mình một năm mới bình an!