24 tháng 12 2022

RA BIỂN LỚN_06_LẦN ĐẦU CON GÁI ĐỘC TẤU CÙNG DÀN NHẠC

 Đã gần nửa tháng trôi qua từ buổi tối hôm đó, vậy mà cảm giác lâng lâng vẫn còn lại trong mẹ. Một cơn mưa những lời chúc mừng. Rất nhiều người hỏi mẹ, chắc tự hào về con lắm nhỉ. Mẹ luôn trả lời rằng điều quan trọng nhất là con hạnh phúc, còn việc mẹ được tự hào về con chỉ là added value/điều có được thêm thôi. Mà làm sao có thể không tự hào – con mới hơn 16 tuổi, con mới là sinh viên năm 2 và con mới học cây đàn này được vỏn vẹn ba năm rưỡi.

Câu chuyện bắt đầu từ một ngày nào đó hồi tháng 6, khi con náo nức khoe với mẹ, bác Honna cho con solo một bài dài 15’ ở một chương trình vào cuối năm đấy mẹ ạ. Kể từ đó, cuộc sống của con xoay quanh bản nhạc. Dịp nghỉ hè bác giao bài cho con và con bắt đầu miệt mài tập kể từ khi quay trở lại SG vào cuối tháng 7. Suốt mùa hè cô và con vẫn học đều đặn để cô giúp con luyện bài và cô nhất định không chịu nhận tiền học phí đó là khoảng thời gian cô được nghỉ. Mỗi chuyến ra Hà Nội con sẽ được gặp bác để bác nghe con đánh. Có lần con khoe, bác bảo con tiến bộ nhiều mẹ ạ. Kế hoạch học tiếng Đức, lẽ ra phải bắt đầu từ tháng 8, bị hoãn lại cho đến khi nào biểu diễn xong, vì “con phải tập trung rất nhiều cho việc luyện tập và biểu diễn.” Và suốt trong thời gian này con vẫn thường xuyên biểu diễn cùng dàn nhạc trong những chương trình khác, vậy nên áp lực của con khá lớn.

Solo cùng dàn nhạc lần đầu tiên là một dấu mốc cực kỳ quan trọng, vậy nên con chuẩn bị kỹ lưỡng vô cùng. “Chồng có thể con không lấy nhưng buổi diễn đầu tiên quan trọng không kém nên con sẽ mặc váy theo phong cách váy cưới.” Tháng 8 nàng đã đi thử váy cưới, chắc cả chục tiệm luôn, để chọn mẫu váy cho sự kiện quan trọng này. Việc may mất khá nhiều thời gian. Ban đầu lịch diễn dự kiến là tháng 11 và nàng chuẩn bị để cuối tháng 10 váy đã may xong. Giầy là một vấn đề khác. Váy trắng nên giầy cần tương ứng và nàng đã phải mua đến đôi thứ hai mới ưng ý vì đôi giầy trắng thứ nhất sau một đôi buổi tập thì thấy đi không ôm chân, không thuận tiện cho việc đạp pedal. Tiếp theo là trang sức. Mẹ tặng nàng một chuỗi dây chuyền mới, vừa nhân dịp nàng 16 tuổi vừa nhân sự kiện này và nàng đặt mua một chiếc dây chuyền Swarovski từ Úc. Cuối cùng là một đôi hoa tai. Đến gần ngày biểu diễn thì nàng đi làm tóc, “chị T. tóc xanh, con tóc hồng, đi cùng nhau cho nổi.” Làm tóc xong, nàng nhắn cho mẹ, trông Tây lắm mẹ ạ, nhưng mẹ đừng lo, đây là Tây bắc 😊. À, con gái bắt mẹ mua một chiếc váy mới để mặc trong dịp này. Thế là mẹ cũng có phần, kakaka.

Chương trình không bán vé, vậy nên từ khá sớm mẹ đã nghĩ liệu có thể xin ai được vé để mời bạn bè và người thân. Người đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là chú L. rồi, con hay diễn ở đó nhưng mẹ chưa bao giờ xin vé chú. Rồi tìm cách hỏi xin từ đơn vị tổ chức – UNFPA, hỏi một cô trong nhạc viện, và nhờ anh C. xin từ trên Bộ Văn hóa. Đến trước hôm diễn vài ngày thì mẹ đã có được 7 vé, kể ra là không tệ, nhưng để mời bạn bè của cả mẹ và con thì vẫn còn thiếu tương đối. May quá, trước ngày diễn đôi hôm thì con được phát thêm mấy cặp vé nữa, thế là cũng tạm đủ. Nào ai mà biết được là đến buổi trưa hôm diễn thì bác Honna mang đến một tập vé, thoải mái xin, nhưng tất nhiên tầm đó đã hơi muộn để báo/cho vé.

Bác Tú lọ mọ đi từ Sapa về để xem con diễn trực tiếp. Bà cũng muốn đi, nhưng ông mới mất, bà Đạt lên thăm và ở đó ít bữa nên bà đành ở nhà. Cô Nhi bay từ SG ra, ngồi xem con tập và tổng duyệt. Bác Thơ, bác Ánh, bác Tâm, cô Hạnh đều có mặt. Đương nhiên không thể thiếu bà Xuân, người mà vì thế con hay tự nhận mình là COCC 😊.

Tiết mục của con được vỗ tay rất lâu, được nhiều người hú (hê hê, đấy là đám bạn của con từ nhóm Operaphilia), và rất nhiều hoa, con ôm một bó trĩu nặng. Đấy là trước đó mẹ còn dặn tất cả người nhà mình – bác Tú, bác Thơ, bác Ánh, cô Hạnh… rằng không cần mua hoa cho con. Thế mà trưa hôm sau vẫn có một nhóm bạn khác tặng cho con tiếp. Nhà không có đủ chỗ để hoa, mẹ mang cho cả hàng xóm và cả bác Ánh.

Sau buổi diễn của con mẹ gửi tin nhắn cảm ơn bác Honna, bác nói con là một đứa trẻ tài năng và nghiêm túc. Rồi bác M.C, một nhà phê bình âm nhạc và là người quen đã lâu của mẹ cũng khen mới có ba năm rưỡi mà con chơi tốt quá. Tất nhiên là có một cơn mưa những lời khen từ bạn bè mẹ khi mẹ post tin về buổi diễn của con trên facebook. Vụ này thì con gái tệ quá. Bắt mẹ cập nhật về công việc mới trên facebook để “con bỏ block mẹ để viết status cảm ơn, con muốn có mẹ ngầu một chút”, kakaka. Đành phải ngoan ngoãn nghe lời con cập nhật, làm bao người vào chúc mừng, hỏi về vụ đó trong khi mẹ chưa muốn cập nhật phần công việc. Con gái tag trong một status cảm ơn, thêm một núi những lời chúc mừng khác, nhưng rồi chỉ hai hôm sau nàng lại block mình, cái status cảm ơn đó biến mất, còn lại trơ khấc mỗi vụ cập nhật công việc thì đến tận giờ vẫn chình ình ở đó, zời ạ.

Chúc mừng con gái đã đạt được một cột mốc quan trọng trên con đường học nhạc. Mẹ hạnh phúc khi nhìn thấy con gái hạnh phúc. Hãy hạnh phúc với âm nhạc của con, mang niềm vui và cái đẹp đến cho cuộc đời này, con gái yêu nhé. Yêu con thật nhiều!

Video phần diễn của con đây

Và mấy bài báo về con:

Nữ sinh lớp 11 và niềm đam mê với đàn harp

Cô học sinh lớp 11 và những thành công đầu tiên với đàn harp

Nghệ sỹ độc tấu Thùy Dương - người chơi đàn harp chuyên nghiệp đầu tiên ở Hà Nội

Viết thêm: Mẹ nghe đi nghe lại video của con. Rủ Tuấn ra phòng khách ngồi xem clip đó TV cùng mẹ, Tuấn từ chối, mẹ bật con nghe từ trong phòng được rồi. Mẹ nài nỉ, nhưng con phải ra đây xem cùng mẹ cơ, chàng bẩu, ơ, thế mẹ nghĩ nhạc để nghe hay để xem. Đến lần thứ 5 hoặc 10 gì đó thì chàng cười cười, mẹ vẫn chưa chán à. Hahaha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét