Vậy
là hai mẹ con chuyển sang Ecopark ở đã được gần 2 tháng rưỡi. Ba tuần đầu tiên
chàng trai chỉ ở nhà, ngủ muộn, chơi điện tử và chờ mẹ đi làm về. Nhưng từ 11/4
thì chàng đã bắt đầu đi thực tập, mà kỳ thực tập thì chả khác gì mẹ đi làm cả,
cũng là toàn thời gian. Đi làm được mấy hôm chàng thỏ thẻ, mẹ ơi mẹ chuẩn bị cơm
cho con mang đi làm. Wow, thay đổi lớn đây. Và từ đó sáng sáng mẹ có thêm nhiệm
vụ chuẩn bị cơm trưa cho con, một hộp nhỏ đựng cơm, hộp khác đựng thức ăn chia
thành ba ngăn nhỏ, thường mẹ sẽ cho rau vào một ngăn, và hai món thức ăn mặn ở
hai ngăn còn lại. Bên trên hai hộp cơm luôn có một chai nhỏ đựng nước hoa quả,
rồi một hộp sữa, một chiếc kẹo chocolate to để chàng ăn bữa lửng. Chàng khen,
cơm của mẹ ngon hơn cơm gọi bên ngoài nhiều. Thế là mẹ tít mắt, cảm thấy sung
sướng vô cùng. Đồng nghiệp của chàng bảo, em đi làm mà hưởng thụ nhỉ, thế này
thì lương không đủ tiêu. Hihi, đúng là không đủ thật, nhưng quan điểm của mẹ
chàng rất rõ ràng, con không cần tiết kiệm mấy đồng lẻ, mà phải quyết tâm kiếm
nhiều đồng chẵn. Tiền bỏ ra để ăn uống cẩn thận và nghỉ ngơi tốt thì rất xứng
đáng con trai nhỉ.
Đường
đi làm của chàng xa hơn của mẹ nhiều – 25km so với 15km đến Nhà hát lớn. Buổi
sáng 6.30 chàng đã phải ra khỏi nhà để đi chuyến xe 6.33’. May mà bến xe ngay
dưới chân tòa nhà nên chỉ cần ra khỏi nhà trước giờ xe chạy 2-3’ là đủ. Đường
trên cao, nếu thông thoáng thì mất 45-50’ là đến bến cuối, nhưng đường ít khi
thông thoáng mà hay ùn, thậm chí có khi tắc. Chàng chuẩn bị tinh thần kiểu gì một
tháng cũng vài ba hôm về muộn – 7h hoặc thậm chí hơn chút – nhưng cho đến bây
giờ, sau gần hai tháng đi làm thì mọi sự vẫn ổn. Chàng vẫn thấy việc bỏ ra tới
gần 3 tiếng trên đường mỗi ngày để được sống ở Ecopark là điều xứng đáng. Tuy
nhiên, vì chàng có nhiều lựa chọn nên kế hoạch tiếp theo của chàng là sau kỳ thực
tập sẽ tìm một công ty nào đó trụ sở ở ngay quận Hai Bà Trưng hoặc Hoàn Kiếm để
việc đi lại thuận tiện hơn. Mẹ thì làm gì có lựa chọn như vậy, nên mẹ chả kêu
ca gì cả. Đoạn đường của mẹ thường mất 45-50’ trên xe bus, nhưng vì bến nhà
mình là bến cuối nên khá thường xuyên không còn chỗ ngồi, đứng nhiều khi còn chật
ý chứ. Thời gian cuối mẹ chuyển sang đi muộn hơn một chuyến – 7.06 thay cho
6.46 và may mắn là chuyến này về cơ bản vắng hơn nên mẹ ít khi phải đứng.
Buổi
sáng khi hai mẹ con ngồi ăn nhanh cùng nhau, mẹ hay bảo chàng, con nhìn ra
ngoài cửa sổ kìa. Một màu xanh rậm rì, trải dài xa tít, thật đã con mắt. Khoa học
đã chứng minh sống gần thiên nhiên giúp người ta khỏe hơn, thư giãn hơn. Mình
chả cần khoa học gì thì cũng cảm nhận rõ rằng cứ đi về gần đến nhà, nhìn những
hàng cây chạy dài bên đường lòng mình đã thư thái hơn nhiều. Bước xuống khỏi xe
bus mỗi chiều nhiều khi mình bắt gặp mình mỉm cười, lòng bình yên, hạnh phúc.
Buổi tối thường mình sẽ rủ, và cũng có hôm con trai rủ mình đi dạo ít bước theo
bờ hồ. Chàng trai thích nhìn ngắm những gợn nước lung linh trong ánh đèn, thích
nhìn con đường, cây cầu. Kết thúc chuyển đi dạo buổi tối hai mẹ con hay ngồi lại
ở chiếc ghế bên hồ, có khi ngửa mặt lên nhìn trăng, sao, rồi có hôm là trời
gió, những đám mây trắng nhẹ bay nhanh.
Những
câu chuyện buổi tối, trong bữa ăn, và được tiếp nối trong các cuộc đi dạo bên hồ,
thường về công việc của con, dự án hiện tại và những dự định trong tương lai. Từ
bao giờ mẹ cũng chẳng nhớ, con trai đã trở nên chín chắn như vậy. Con dạy thêm
cho bạn H., con cô L. đồng nghiệp cũ của mẹ và bạn H. ngưỡng mộ con vô cùng, về
kiến thức và cả những dự định rõ ràng của con. Em M. cũng vậy. Wow, mẹ đánh giá
thấp con trai của mẹ rồi nhỉ. Hihi, nói vậy thôi chứ giờ mẹ đâu có hiểu rõ những
gì con học, con làm, những câu chuyện chuyên môn của con. Cứ thấy con hào hứng
là mẹ vui rồi.
Con
gái lâu lâu mới về thăm nhà. Con thường hay bảo mẹ, về bên này thích quá, con cứ
muốn nấn ná ở nhà thôi, hôm nào con cũng đi muộn vì không muốn rời nhà. Tối hôm
qua con gái gửi mẹ hai tấm ảnh chụp từ hè năm ngoái và bảo, con nhớ Ecopark
quá.
Mẹ
con mình cũng bắt đầu có hàng xóm mới. Thực ra chúng ta mới gặp có hai nhà chếch
cửa, và mọi người nhìn chung đều hiền lành, dễ chịu. Cư dân ở đây nói chung khá
đồng nhất và văn minh. Một hôm cún đi từ bên Hà Nội về muộn. Nàng tập đàn cả
ngày, mệt quá, lên xe là ngủ thiếp đi và qua bến nhà mình mà không biết. Đến
khi nàng hỏi đã đến bến Sky 1 chưa, mọi người bảo quá rồi, thế là chú lái xe
sau khi đã trả xong khách thì đi vòng lại bến đó cho con về. Cún rất happy và bảo,
mẹ ơi sao mọi người ở đây tốt thế.
Mẹ rất
mừng mẹ con mình đã tìm được một nơi mà ở đó cả mấy mẹ con đều rất hạnh phúc.
Cách đây một năm mẹ đâu có bất kỳ ý nghĩ nào về việc chuyển đi nơi khác thế này.
Và từ khi mua được căn hộ mới, mẹ luôn bảo với Tuấn, khi mình quyết tâm và tìm
mọi cách để làm thì mình sẽ làm được con ạ. Chàng đồng tình ngay, con cũng nghĩ
thế. Hóa ra việc mua căn nhà mới này còn là một điều giúp các con thêm nỗ lực
trong cuộc sống.
Đúng
là đời thay đổi khi chúng ta thay đổi. Và chắc chắn mẹ con mình đã cố gắng để
thay đổi theo hướng tốt hơn. Chúc mừng cả mấy mẹ con mình, nhỉ!
Ban công mới của hai mẹ con. Chỉ cần ngồi trong nhà nhìn ra đã làm mình thư thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét