Vậy
là chàng trai của mẹ đã hai mươi tuổi. Gần đến ngày sinh của con, mẹ hỏi con muốn
được tặng quà gì, thì năm nay con được mua máy tính mới rồi mà, chàng hồn nhiên
đáp. Dù khó lòng để nói con rất tình cảm và biết thương mẹ, điều rõ ràng là con
ít đòi hỏi, cuộc sống của con đơn giản vậy thôi – học hành, chơi game, tìm hiểu
điều mình thích, được mẹ nấu cho ăn ngon 😊. Hôm lâu khi chia sẻ với con về khoản nợ tiền nhà chưa
trả hết, chàng hào hiệp đề xuất ngay, chỉ sang năm con đi làm rồi, con sẽ góp
cùng mẹ trả nợ tiền nhà. Đúng rồi, rồi sau đó mẹ con mình lại cùng góp tiền để con
mua cho bản thân ngôi nhà của riêng con, con trai nhỉ.
Mẹ nhớ
rõ từng chi tiết những ngày tháng mang thai con, những giây phút chờ sinh con,
những năm tháng tuổi thơ của con, một em bé nhanh nhẹn và rất biết lý sự. Quãng
thời gian dậy thì của con là rất nhiều nước mắt của mẹ, nhưng dần từng bước con
dường như quay trở lại với quỹ đạo, và cũng có thể do mẹ biết cách làm bạn với
con hơn. Đến bây giờ, khi chàng trai hai mươi thì mẹ chả còn kêu ca gì về con nữa,
nghĩ đến con mẹ thấy lòng ấm áp và bình yên.
Chàng
trai hai mươi của mẹ không có những thành tích của “con nhà người ta” – chăm ngoan,
học giỏi, nhận học bổng du học, đại để vậy, nhưng chàng trai hai mươi của mẹ biết
rõ con muốn làm điều gì, đạt được điều gì trong cuộc sống. Mẹ thường xuyên bảo,
con không cần nhiều tiền đến thế để hạnh phúc, nên nếu con kiếm được nhiều tiền,
hãy đóng góp, hãy làm một điều gì đó cho cộng đồng. Chàng trai hai mươi của mẹ đã
có một CV vững vàng để tự tin rằng con sẽ không khó khăn khi tìm công việc. Chàng
trai có những kỹ năng trong công việc – giao tiếp, làm việc nhóm, quản lý, phân
công nhiệm vụ… - những kỹ năng mà có lẽ ở tuổi 35 mẹ cũng chưa được như vậy. Chàng
trai cũng có chính kiến hết sức rõ ràng, thường xuyên tranh luận với mẹ về những
vấn đề chính trị, xã hội. Và chàng trai của mẹ có một tính hài hước rất dễ thương.
Nghe mẹ trao đổi về kế hoạch nghỉ hưu sớm, chàng trai trêu, con nghĩ mẹ có thể
bắt đầu tập tỉa cây bon-sai được rồi đấy. Và vừa hôm qua thì chàng trai lại bảo,
mẹ có muốn con tìm cho mẹ vài game dành cho người già không, những game đấy không
yêu cầu phải rất nhanh mà nó hỗ trợ mẹ tập thể dục, đại để mẹ đứng trước tivi rồi
tập thế này thế này này. Ôi chết cười với chàng trai.
Tuổi
20 chàng trai của mẹ tình cảm hơn tuổi 15-17 nhiều. Ngày nào chàng cũng kể cho
mẹ nghe những chuyện ở văn phòng chàng, rồi trong bữa cơm thì trêu chọc mẹ, mẹ
nhìn con ăn ngon thế này mẹ có thích không (hì hi, thích), tối tối thì đi dạo cùng
mẹ ở bờ hồ, khủyu tay gác lên vai mẹ để ra vẻ ta đây rất cao. Hôm mẹ mệt chàng đã
biết hỏi, mẹ có muốn con ở nhà với mẹ không.
Kỷ niệm
ngày sinh, hai mẹ con lượn lờ Aeon, và chàng trai chọn Cowboy Jack, với một đĩa
sườn nướng rất to. Lúc nhìn menu chàng có vẻ ngại ngần (chà, biết thương mẹ ghê
😊), nhưng mẹ bảo, con cứ thoải mái đi, hôm nay là ngày
sinh của con cơ mà. Rồi em cún gọi điện chúc mừng sinh nhật anh. Và hoa, và bánh,
mà sau đó hai mẹ con ăn mãi mới hết.
Tuổi
20 là một cột mốc quan trọng. Giờ đây con đã là một chàng trai trưởng thành, tự
chịu trách nhiệm về những lựa chọn và việc làm của mình. Mẹ đã không còn hiểu được
những câu chuyện chuyên sâu về ngành nghề của con. Dù lúc này lúc khác con vẫn
mải mê chơi game, mẹ dường như biết chấp nhận, ít càm ràm hơn. Chỉ một năm nữa
là con sẽ ra trường, với một chặng đường hoàn toàn mới mở ra trước mắt. Chúc
con trai của mẹ bước vào một chặng đường mới này với đầy nhiệt huyết của tuổi
trẻ, để con có những trải nghiệm, những ký ức về một tuổi trẻ thật đáng sống của
mình, con nhé. Yêu con rất nhiều!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét