03 tháng 10 2021

VƯỢT BIÊN VỀ VỚI CÁI MÁNG LỢN CŨ

Thấm thoắt ba mẹ con sang Ecopark sống đã được gần 2 tháng rưỡi với kế hoạch ban đầu chỉ định ở 5 tuần. Giải phóng thủ đô đã hơn tuần nay, văn phòng mình yêu cầu 50% số nhân viên đi làm trở lại ở văn phòng. Mình con cái đã lớn, chả vướng bận gì thì nên chủ động đi làm ở văn phòng, dành phần làm việc tại nhà cho những bạn con nhỏ vẫn đang học online. Việc đi lại giữa Ecopark vốn thuộc về Hưng Yên và Hà Nội vẫn khá rắc rối, trời thì đã vào thu, quần áo mang sang thấy thiếu, tóm lại đủ mọi lý do để mình bảo với bọn trẻ cần phải về nhà thôi.

Cún xì xị mặt, con không muốn về. Con muốn ở hẳn đây. Những ngày cuối ở bên đó tối nào nàng cũng lôi mẹ ra khỏi nhà đến tận khuya. Cuộc đi dạo tối của hai mẹ con bao gồm đi lên chỗ cây cầu gỗ gần tòa Park 2 cho cá ăn. Đám cá, mà một người bảo mình là cá tép, liệu có phải vì chúng bé chỉ như đầu ngón tay, rất tham ăn. Cứ thả bánh mỳ xuống là chúng lao tới, tranh nhau ăn những mẩu bánh mì được xé vụn. Giữa cả bầy cá chen chúc nhỏ như ngón tay là một số con cá to, cỡ trên dưới bàn tay. Có một chú cá to màu trắng ngà rất đẹp, vây xòe ra giống như cá cảnh vậy. Cún đặt tên là Jackson, nhận là tri kỷ, hôm nào ra thả bánh mì cún cũng gọi để Jackson lên, mà phải gọi bằng tiếng Anh cơ 😊. Bọn cá sống quanh quẩn một nơi, thường tối nào ra thả bánh mì, chờ một lát là Jackson lên. Cùng với Jackson thì còn có Emma là bạn gái của Jackson, rồi một vài con cá đặc biệt khác - một con màu đỏ, nhiều khả năng là chép đỏ, dài bằng cả 2 bàn tay, rồi một chú cá màu đỏ với mấy mảng trắng, chắc là cá koi.

Sau công đoạn cho cá ăn thì hai mẹ con sẽ đi bộ một đoạn qua cây cầu gỗ rất đẹp, qua cầu Chử Đồng Tử, qua cả cầu Thủy Trúc, rồi đến chỗ cây cầu gỗ chếch bên tòa nhà Lake 2 ngồi rất lâu. Mặt nước về đêm lấp lánh, thỉnh thoảng lại có một con cá rất to quẫy rất mạnh, làm những vòng sóng tỏa ra mãi. Bên kia bờ hồ, những tòa nhà, dãy đèn lung linh. Mặt trăng vời vợi, và những ngày cuối thì không còn trăng nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều ánh sao đêm lấp lánh, thứ mà ở Hà Nội chả bao giờ mình nhìn thấy, cùng với làn không khí mát rượi của mùa thu.

Con gái tha thiết, nếu mẹ bảo phải về vì không còn tiền thuê nhà thì con đóng góp cùng với mẹ, mẹ con mình thuê một phòng nhỏ thôi ở đây cùng nhau. Mình lại phải ra sức giải thích cho con, mẹ phải đi làm, nếu không thì lấy đâu tiền nuôi con, đi lại trong thời gian dịch bệnh này khá rắc rối, và đằng nào anh Tuấn cũng vẫn phải đi học trên Hòa Lạc, nên nhà mình về bên kia, 2 năm nữa anh học xong thì mình sẽ chuyển hẳn qua bên này, mẹ hứa với con như vậy. Ừ, làm cha mẹ, nếu có thể được thì mình luôn cố gắng để các con có cuộc sống tốt nhất. Suy cho cùng cuộc sống của mình cũng chỉ để mình và các con được yên bình, vui vẻ thôi mà.

Vậy là trưa hôm qua cả nhà đã vượt biên về nhà. Qua chốt chặn mình chỉ phải chìa giấy chứng minh là cư dân Ecopark, mà giấy đấy thì cả nhà vẫn giữ, là qua được ngay, trở về với những con đường đông đúc, bụi bặm, hiếm hoi bóng cây. Hôm nay mình gọi người đến dọn dẹp nhà cửa, rồi đi gội đầu, đi gặp gỡ chị Ch., một người mình mới quen gần đây để cún chuẩn bị dạy học cho đôi bạn nhỏ. Vừa hay, chỉ 2 tuần nữa con gái có buổi diễn, con gái sẽ phải đi tập với dàn nhạc thường xuyên, vậy nên việc chuyển về là rất hợp lý để con đi tập. 

Bao điều đã xảy ra trong vòng hai tháng rưỡi đó. Mẹ con mình đã rất enjoy cuộc sống, mình được gần bọn trẻ hơn, ngày nào mẹ con cũng dành rất nhiều thời gian nói chuyện với nhau, ngày nào mình cũng đi bộ rất nhiều. Về nhà cũ, cả em mèo hình như cũng buồn vì nhà rộng, mỗi người một phòng, em chẳng còn được quấn quít bên cạnh mọi người như ở bên kia. Vì ở bên Ecopark không mua được món thịt bò Fuji, tối qua ngay lập tức mình làm cho bọn trẻ món beefstake bằng thịt bò Fuji cùng với khoai tây nghiền. Mặc dù ăn rất ngon miệng, cún vẫn bảo, vị nó buồn, con muốn về bên kia cơ. Ôi cô con gái của tôi, chờ mẹ nhé!

Cây cầu trong Hồ thiên nga
Vẫn là cây cầu đó trong một buổi chiều chạng vạng
Công viên cách tòa nhà mình ở 5'


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét