Hy vọng đây sẽ là entry cuối cùng của mình viết về những tháng ngày đặc biệt này. Chẳng phải vì tình hình đã hoàn toàn được kiểm soát, đã không còn ca nhiễm mà đơn giản sau rất nhiều mất mát, rất nhiều những quyết định ngu xuấn vì duy ý chí, cuối cùng người ta cũng đã phải chấp nhận sự thật rằng Covid-19 sẽ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta. Và sự sống mãi này rất có khả năng sẽ thực sự là sống mãi, chứ không như một câu khẩu hiệu vu vơ nào đó mà ai cũng hiểu là hô vậy cho vui thôi.
Bọn mình đã có hai “ngày giải phóng
thủ đô” kể từ cuối tháng 9 đến giờ. “Ngày giải phóng” lần thứ nhất là 21/9 (hai
tháng kể từ khi Hà Nội đóng cửa hoàn toàn) khi thành phố hơi nới lỏng một chút,
người dân đi ra đường đã không còn bị hỏi giấy tờ, không còn nơm nớp lo bị phạt
2 triệu. Vậy mà tận đầu tháng 10, khi mình và con gái đến nhà chị Ch. để gặp gỡ,
chuẩn bị cho nàng đi dạy đàn, vẫn còn nhìn thấy những con ngõ/khu phố bị chặn ở
đầu ngõ, bắt khai báo mới vào được nhà. Công cuộc xóa bỏ nhà tù diễn ra có vẻ rất
chậm chạp. Cũng phải thôi, nó gắn với miếng ăn của một số người. Và “ngày giải
phóng” lần thứ hai diễn ra vào 14/10 khi các cửa hàng được phép mở cửa trở lại,
phương tiện công cộng được phép hoạt động, tất cả đều ở 50% công suất.
Mình cảm thấy bản thân đã ở bên bờ vực
của sự chịu đựng. Mình bảo với vài người bạn, và mình thực lòng nghĩ như vậy, sống
mà không có một chút tự do nào, còn không bằng con vật thế này thì thà mình chết
béng đi còn hơn. Và mình ngừng quan tâm đến các con số, các ca nhiễm. Muốn đến đâu
thì đến.
Dù vậy, đến giờ tình hình có vẻ đã
khả quan hơn. Ca nhiễm vẫn còn nhưng ở Hà Nội khá ít. SG cũng giảm rất nhiều. Hà
Nội đã tiêm vaccine mũi 1 cho hơn 100% dân số, mũi 2 cho hơn 55% dân số. SG còn
cao hơn, với 78% dân số đã tiêm 2 mũi. Nhà chỉ còn con gái chưa được tiêm vaccine,
chắc trong tháng này sẽ tiêm và đầu tháng 1 nàng sẽ vô SG đi học, chậm nửa năm
so với kế hoạch ban đầu. Phú Quốc, Đà Nẵng đã lên kế hoạch cho việc đón khách nước
ngoài trở lại. Chẳng mấy chốc rồi Sapa cũng sẽ mở cửa cho du khách nội địa. Sau
một năm rưỡi ngủ đông, giờ là lúc tất cả chuẩn bị cho một cuộc sống mới, sau một
cơn sang chấn tập thể không ai có thể hình dung được.
Hôm nay lần đầu tiên mình đi xe bus
trở lại sau gần 4 tháng. Xe chỉ được chở 50% công suất, vậy nên mình phải đứng suốt
một chặng dài dù chiếc ghế trước mặt không có ai ngồi (Hê hê, đứng ở giữa hai hàng
ghế thì được, ngồi vào ghế trống ngay đó thì không được). Con đường đã bắt đầu đông
trở lại, hàng quán đã bắt đầu có người ngồi ăn sáng, các quán cà phê đã mở ra
chờ khách đến. Nói chung hơi thở đã trở lại với thành phố. Mình nhìn ngắm phố
phường, kinh hãi nhớ lại những ngày các ngõ bị bịt bùng, chặn bằng đủ thứ nguyên
vật liệu, thậm chí nhiều con ngõ trong SG còn khiến người ta nhớ đến “dây thép
gai đâm nát trời chiều” và lòng buồn vô hạn. Những ngày qua đã có quá nhiều điều
xảy ra, quá nhiều đổ vỡ, những đổ vỡ sẽ theo mình cả cuộc đời còn lại.
Hôm lâu Hà Nội được báo Bỉ gọi là nhà
tù, với công an là cai ngục, người dân là tù nhân, thì vừa tuần trước thôi Asia
Nikkei gọi Úc là nhà tù xa xỉ nhất thế giới. Thật khéo học nhau! Sáng nay mình
và chị A. có hơn nửa tiếng buôn dưa lê, hẹn hò với nhau về một chuyến đi chơi,
bảo nhau đấy là cột mốc để chúng mình hướng tới. Ừ, cuộc sống sẽ không bao giờ
quay trở lại như ngày xưa, nhưng rồi người ta vẫn phải sống tiếp, tìm cách để sống
tiếp.