Dự án đã kết thúc, mình chẳng còn mấy
cơ hội đi trên con đường Hà Nội – Hòa Bình – Mộc Châu – Sơn La. Em H.M có hôm bảo
mình, chị ơi hoa ban chớm nở rồi đấy. Hoa ban ở Hà Nội cũng đầy, nhưng phần lớn
là hoa ban hồng và hoa ban tím. Vả lại, cây hoa ban đứng giữa phố phường cũng
giống như một cô gái Thái tóc búi ngược đỉnh đầu một hôm nào đó lọt vào giữa phố
Quan Nhân nhà mình. May quá, có một việc nho nhỏ, kể ra mình không đi cũng chẳng
sao, nhưng có mình thì tốt hơn nên cuối cùng mình quyết định lên đường, vừa là
công việc, vừa để thăm lại những đối tác đã trở nên thân thiết ở đó, và cả mang
theo cô con gái để nàng được ngắm hoa ban Tây Bắc nữa chứ, dù tuần đó trùng với
tuần đầu tiên con đến lớp trở lại sau dịp ở nhà dài tới hơn một tháng. Mình rủ
rê, mẹ xin nghỉ cho, con chả mấy khi có dịp ngắm hoa ban Tây Bắc nữa đâu. Nàng
làm cao, con nghĩ đã, con không muốn nghỉ buổi học đàn với cô Nhi. Vì những yêu
cầu của nàng mà có thời điểm mình đã định không đi, em H.M nhăn nhó, chị phải
lên chứ, sao lại không, và cuối cùng thì thật may, thời gian cho chuyến đi được
thu xếp hợp lý để có thể làm được mọi thứ cần thiết mà việc học đàn của con gái
cũng không bị ảnh hưởng.
Sáng thứ Năm xe xuất phát từ Hà Nội
sớm – 9.00. Đến quán Thủy Hoa quen thuộc, nằm cách ngã ba Tòng Đậu khoảng
3-4km, mình chụp cảnh quán gửi cho em Th. Th. thốt lên, chị ơi nhớ quá, biết
bao giờ em mới lại được qua con đường này. Mình đã cùng thầy H. và em Th. ăn ở
quán này ít nhất vài bữa. Và năm 2018, khi bắt đầu hoạt động – cũng là chuyến
thăm đầu tiên của thầy đến trường ĐH Tây Bắc - thầy bảo, làm sao tôi có thể nói
với đồng nghiệp là tôi đang đi làm việc vất vả được. Ngày nào cũng tiệc tùng thế
này 😊.
Sau bữa trưa, khi lên xe tiếp tục đi
thì bọn mình díp hết cả mắt lại. Lúc mình mở mắt xe đã qua thị trấn Mộc Châu một
đoạn ngắn và chốc lát lại đập vào mắt mình những bông hoa ban trắng muốt tinh
khôi, bất chợt hiện ra từ khúc quanh, khi từ những cây mọc bên đường hay từ một
cây chênh vênh trên sườn núi. Những bông hoa ban như thể những cánh bướm dịu
dàng, dập dờn trong gió, đẹp đến ngất ngây. Và suốt một đoạn đường khá dài mình
cứ mê mải với phong cảnh núi rừng Tây Bắc mùa xuân như vậy. Sườn núi phía xa thấp
thoáng những cây hoa ban trắng, rồi những vạt cây mang màu vàng nhạt, vàng đậm,
nâu, và nhiều hơn cả là màu xanh mướt của mùa xuân, “lá nõn nhành non ai tráng
bạc”.
Mùa này, cả thành phố Sơn La chìm
trong sắc trắng của hoa ban. Hoa ban được trồng dọc các con đường trong thành
phố, ở khu tượng đài và quảng trường và mọc dại trên sườn đồi. Mỗi tội, cứ như
thể hoa thật chưa đủ đẹp, bên cạnh bạt ngàn các chậu hoa giấy to đại, đường
kính có lẽ tới 1.5m xếp vòng xung quanh quảng trường, những chậu hoa nhỏ hơn xếp
vòng phía trước tượng đài, những giỏ hoa dạ yến thảo đủ màu treo trên các cây cột
khá duyên dáng (nghe nói tổng cộng tới 1.500 chậu hoa các loại), và rất nhiều
hoa ban được trồng ở sườn đồi nhỏ phía sau tượng đài, người ta thản nhiên bổ
sung 2 cây hoa đào giả hồng chóe ở hai bên của sân tượng đài mà ngày nào đó bị
phản đối rần rần với ngân sách lên tới 1.400 tỷ. Những cành đào to bằng bắp
chân được ghép vào thân cây đào thật, và người ta gắn lên các cành cây chi chít
những bông hoa giả thô thiển, vô hồn. Quang cảnh khu quảng trường và tượng đài
nhìn chung rất truyền thống. Mừng Đảng – Mừng Xuân. Đảng vẫn phải đứng trên mùa
xuân 😊. Hê hê, có vẻ
mấy chú tuyên giáo ở đây không thuộc bài rồi. Tuyên giáo trung ương [năm nay]
nói rất rõ “có vũ trụ, có đất trời thì mới có đất nước; có đất nước thì mới
có Đảng... Do vậy, cần nhận thức đúng và xây dựng nội dung khẩu hiệu chào xuân
mới, chào mừng sự nghiệp đổi mới đất nước, chào mừng ngày thành lập Đảng Cộng sản
Việt Nam và tổ chức xây dựng khẩu hiệu này cho thống nhất trên địa bàn cả nước
là: “MỪNG XUÂN MỚI, MỪNG ĐẤT NƯỚC ĐỔI MỚI, MỪNG ĐẢNG QUANG VINH”. Anyway,
mình chọn chỉ ngắm hoa ban, không để ý đến những thứ không đáng phải bận tâm.
Cạnh khách sạn Mường Thanh là quán bar/nhà
hàng Đảo Ngọc và trên con đường ngắn từ khách sạn sang đó có vài cây lê dịp này
đang nở hoa trắng muốt, đẹp đến nao lòng. Sau bữa tối với nhà trường, mình và
con gái ngồi tâm hự rất lâu ở Đảo Ngọc, bên một hồ nước thanh bình và những làn
gió nhẹ se lạnh của tháng Ba miền sơn cước.
Mình chỉ ở Trường Đại học Tây Bắc mỗi
một buổi sáng. Vậy nên tranh thủ lúc các bạn truyền thông quay phim, phỏng vấn,
mình lượn lờ ngắm và chụp ảnh những cây hoa ban rất đẹp trong trường, thường được
các cô ở đây gắn thương hiệu cây ban đẹp nhất Sơn La 😊. Thời gian
trôi qua nhanh biết bao, khi mình bắt đầu dự án ở đây những cành hoa trên cây
hoa ban đẹp nhất chỗ góc sân vẫn còn lòa xòa trong tầm tay, giờ đã cao vút,
mình chẳng cách gì với được. Khuôn viên Trường Đại học Tây Bắc rất đẹp. Mọi người
kể trước khi trồng cây, trường có hẳn một đề tài nghiên cứu trồng cây gì ở đâu
để các hàng cây tạo cảnh đẹp cho trường quanh năm.
Bọn mình rời Sơn La về đến Mộc Châu
khá sớm, mới chỉ 4.30. Một lý do để mình lôi con gái đi chuyến này là mẹ sẽ chỉ
cho con đồi chè rất rất đẹp ở Mộc Châu, rộng mênh mông, mà cứ đi đến hàng tưởng
là cuối thì trước mắt lại mở ra những hàng chè mới. Những ngọn đồi nho nhỏ bát úp,
trên mỗi một ngọn đồi là rất nhiều luống chè uốn lượn tăm tắp, tạo thành một bức
tranh màu xanh thẫm với những patterns rất đa dạng. Như một thổ dân chính hiệu,
mình bảo hai em đi cùng, đừng vào chỗ đồi chè trái tim, vào khu đồi đối diện ý.
Và cứ hết khoảnh đồi này tới khoảnh đồi khác, chúng mình lang thang rất lâu trong
đó, chỉ 4 người cùng đoàn thôi, vì tất cả những khách du lịch khác chỉ quan tâm
chụp vài tấm ảnh ở rìa đồi chè rồi lên xe biến. Xống áo cầu kỳ như vậy, còn thêm
giày cao gót cho duyên dáng để sống ảo, phần lớn dân mình đâu có cần và cũng đâu
có khả năng cảm thụ thiên nhiên. Đi một hồi cún khẳng định búp chè ở khu vực này
có vị giống búp chè ở khu vực kia 😊.
Giữa đồi chè mênh mông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét