Một người bạn nhắc đến sinh nhật mình từ cả tuần trước, mình bảo, coi như em đã nhận lời chúc, đến hôm đó khỏi cần. Ừ, mà còn nhớ thì tiện thể chúc luôn cho cả năm nay, sang năm, sang năm nữa hay nữa nữa cũng được. Mình chả ngạc nhiên nếu sau đây cả người bạn đấy cũng quên 😊.
Tối qua mẹ gọi điện, mẹ mình chả mấy khi quên, bà bảo,
chúc mừng con mà lại thấy buồn buồn, thế là con đã già thêm một tuổi. Tự dưng
nước mắt mình cứ chảy! Sáng sớm mình và chị A. đã gọi điện cho nhau, mục đích
chính là công việc nhưng bao giờ tụi mình cũng bắt đầu bằng câu chuyện riêng
tư. A. chúc mình, mình kể lại chuyện ma măng gọi tối qua, nước mắt lại chảy.
Mình thật may mắn, mối quan hệ nhà mình giữa bố mẹ và con cái ấm áp thật lòng,
và mình không thể hiểu nổi tại sao có những cha mẹ độc hại vô cùng, áp đặt con
cái là còn nhẹ, tiêu xài hoang phí, đặt gánh nặng trả nợ lên vai con cái, nhiều
khi suốt cả cuộc đời và đòi hỏi báo đáp theo đủ mọi cách mới là câu chuyện to. Còn
mình thì luôn nghĩ, mình chọn sinh con, chứ con không chọn được sinh ra, và mình
sinh con để con được sống cuộc đời hạnh phúc, vậy nên con có trách nhiệm sống
cuộc đời hạnh phúc của con, còn mình sẽ cố gắng để không đặt gánh nặng khác lên
vai con cái. Sống hạnh phúc cuộc đời mình, đó chính là báo hiếu bố mẹ, và làm
được điều đó cũng đã rất khó. Nếu nghĩ sinh con ra để nhờ vả tuổi già thì khác
gì sinh con ra để buộc con làm nô lệ, nghĩ vậy có cực đoan quá không nhỉ 😊
Ngoài chuyện nhớ gọi điện cho mình, nếu tiện mẹ sẽ gửi
cho mình bó hoa lan, rau và trứng. Đã bao năm nay mẹ hầu như chẳng mấy khi quên
ngày sinh của mình. Có lần chị T. bảo, bà chỉ nhớ của những đứa ở xa thôi, bà vừa
nhắc chị gọi điện chúc dì đây này, nhưng mà chị thì bà có nhớ đâu, hihi. Lâu
nay nhà mình có một nhóm chat chung nên cứ đến ngày đó là cả nhà rộn ràng chúc
nhau. Còn lại mình có rất ít lời chúc mừng. Mình ẩn thông tin về ngày sinh trên
mọi nền tảng xã hội nên chả có ai chúc mừng, trừ vài người ít ỏi rất thân thiết.
Thậm chí cả vài người bạn ít ỏi đó giờ cũng nhiều khi quên, vì mọi người không
còn thói quen nhớ nữa, mọi thứ đều đã có máy móc, từ số phone cho đến ngày sinh.
Mình thực lòng không muốn phải đáp lại những lời chúc nhạt nhẽo trên mạng xã hội,
từ những người mà tuy biết nhau nhưng rất lâu mình không gặp, ít có mối quan hệ,
và nhiều người thiếu thời gian, thiếu sự kiên nhẫn đến mức không thể viết nổi một
câu chúc cẩn thận mà chỉ dừng lại ở vài chữ viết tắt, CMSN, chả khác lắm với mấy
chữ viết tắt chửi bậy. Vậy nên tốt nhất là ẩn đi, khỏi mất công mọi người phải
viết tắt vài chữ chúc, khỏi mất thời gian trả lời cho đủ phép lịch sự.
Câu chuyện ngày sinh của mình năm nay gắn với Nguyễn Huy
Thiệp. Từ sáng 21/3, khi người ta đưa thông tin về lễ tang mình đã nhận ra ngày
sinh của mình trùng với ngày tổ chức lễ tang. Cái diện con tôm cái tép, gọi là
có chút tình yêu với văn học chứ chả tài cán gì nên mình chả có mối quan hệ trực
tiếp nào với một nhà văn lớn như vậy. Lần tiếp xúc gần nhất của mình với bác ấy
là một lần về thăm thầy bu, có lẽ quãng những năm 2000, mình thấy Dad đang ngồi
nói chuyện với NHT nơi chiếc bàn đá trong khu vườn nhà. Nếu là bây giờ thì có lẽ
mình sẽ sốt sắng ngồi hóng hớt, nhưng ngày đó mình chỉ chào đôi câu theo đúng
phép lịch sự. Hôm qua chị H.A rủ đi viếng, mình nhiệt tình ngay, vì chính mình
cũng đang muốn đi. Thật bất ngờ, đám tang vắng đến kỳ lạ đối với một tên tuổi lớn
đến như thế. Đám viếng từ 9.15 đến 10.30, bọn mình hẹn nhau 10.10-10.15 để nán
lại chờ lễ truy điệu, và cũng nghĩ đến lúc đầu sẽ rất đông, đến mức chen chúc.
Nhưng hóa ra đến khoảng 10.10 thì đã chả còn người xếp hàng chờ viếng. Chị H.A.
gọi điện giục giã và lúc 10.15 mình và chị ấy vào viếng là hai người cuối cùng.
Ngay lập tức sau đó là lễ truy điệu. Mình nhìn quanh thấy những khuôn mặt quen
của giới văn chương, trong đó có vài người mình quen. Hầu như vắng bóng đám
thanh niên. Ừ, thời nay còn mấy người đọc sách, đám trẻ lại càng ít, hoặc đọc
những loại sách khác.
Bài diễn văn rất cảm động, rất đẹp. Và sau lời đáp từ của
gia đình, một nghệ sỹ thổi saxophone bản Một cõi đi về. Chị bạn mình nhắc đến
ấn tượng mạnh mẽ mà tập truyện Những ngọn gió Hua Tát để lại trong chị những năm
xa xưa, khi nhà văn mới xuất hiện trên văn đàn. Mình không có ấn tượng đó, do ngày
đó mình mới 17-18 tuổi, còn đang lãng đãng với những vần thơ tình, và sau đó dằng
dặc những năm xa nhà, gần như bị cắt đứt với đời sống văn hóa trong nước. Nhưng
mình nghĩ về ông với nỗi buồn gắn liền với một cái chết còn khá sớm của một con
người tài năng, như nhiều những tên tuổi đáng kính khác lần lượt ra đi thời
gian gần đây. Mình buồn vì một đám tang khá vắng so với vị thế của ông, và bất
giác mình nhớ những lời trong bài hát của Vũ Thành An “Triệu người quen có mấy
người thân/Khi lìa trần có mấy người đưa.” Chắc người nằm kia chẳng buồn đâu,
như mình chẳng hạn, mình luôn hình dung đám tang mình sẽ rất lặng lẽ, rất ít
người, mình vốn lúc nào cũng sợ sự ồn ào. Và chắc khi đó, mình muốn được tiễn đưa
bằng bản Violin concerto của Tchaikovsky, bản nhạc mà dù nghe cả trăm lần hay
nghìn lần thì những giọt nước mắt vẫn hay ứa ra ở đoạn cuối Chương 2 sang
Chương 3. Và mình nhớ đến những lá thư, câu chuyện giữa Tchaikovsky và Nadezhda
von Meck.
Cầu mong NHT yên nghỉ. “Triệu người quen có mấy người thân/khi
lìa trần có mấy người đưa”, vậy nên mình cũng chả nên ngạc nhiên hay buồn về việc
đám tang hôm nay vắng vẻ. Quý hồ tinh bất quý hồ đa. Nếu tất cả những người đến
với ông hôm nay đều chân tình, thế đã là hoàn toàn đầy đủ.
Còn mình sẽ chẳng bao giờ quên cái ngày sinh mà mình ngấp
nghé ở ngưỡng U khá cao này (nhưng bản thân mình lại chưa từng cảm thấy như vậy).
Và mình cũng rất nên tự chúc mình chứ nhỉ. Mình chỉ cần bản thân mạnh khỏe để
chăm lo cho các con và các con happy. Với một người mẹ, liệu còn niềm vui nào lớn
hơn thế 😊.
À, ngoài lọ hoa đã cắm từ sáng, hai cô bạn đồng nghiệp
trưa nay đãi mình lòng lợn. Quán 16 Hai Bà Trưng. Lòng lợn rất ngon nhưng thiếu
rượu 😊. Còn văn phòng thì có bánh, có hoa
quả. Cún đã tặng mẹ một chiếc ví rất đẹp từ hôm lâu và bắt mẹ dùng bằng được dù
rằng ví cũ của mẹ vẫn đẹp. Chắc tối nay các bạn ấy sẽ không quên màn thổi nến. Chà chà, đủ mọi niềm vui, từ đôi mắt đến dạ dày, mình còn đòi gì nữa :)