Mình sinh ra vào thời khó khăn,
nhà nào cũng chỉ lo miếng ăn cũng đủ mệt lắm rồi, vậy mà mẹ nhớ hết ngày sinh của
đám con lít nhít, cách nhau mỗi đứa chưa đầy hai tuổi. Nhà có 5 đứa con, cộng
thêm ông chồng là 6, thế mà mẹ hầu như chẳng quên bao giờ.
Cái thời khốn khó ấy, ngày sinh của
chúng mình được tổ chức bằng một bữa ăn đặc biệt. Đặc biệt ở đây có thể là bánh
rán, bánh giò, bánh dện, hay bánh cuốn, hoặc bánh phở. Cái gì mẹ cũng biết làm.
Mẹ chỉ cho tụi mình xay bột nước. Mấy chị em ngồi ở hè hì hục xay bằng chiếc cối
đá nặng chình chịch, cứ một nắm gạo lại một tý nước, để từng dòng nước bột trắng
theo sợi giang mỏng chảy xuống chiếc chậu bên dưới. Sau đó nước bột sẽ được cho
vào miếng vải để chờ bột khô đủ độ để làm bánh. Cả nhà ngồi quây quần xung
quanh chiếc bàn gỗ thấp gọi là mâm, chắc chỉ cao khoảng 25-30cm, ghế ngồi cũng
là những chiếc ghế gỗ thấp mà bây giờ ở quê vẫn hay dùng. Tất cả đều là bố tự
đóng. Riêng bố thì ngồi trên chiếc ghế cao hơn một chút, lập luận ngày đó là để
ngồi xa hơn cho rộng mâm, và như vậy dễ gắp. Nhìn từ góc độ bình đẳng giới ngày
nay mình thấy không ổn, nhưng ngày đó làm gì có khái niệm bình đẳng giới. Chỗ ngồi
của mỗi người là cố định. Mình còn nhớ rõ là mẹ và chị Tú hay ngồi đầu nồi,
mình ngồi bên cạnh mẹ. Em Thực ngồi cạnh bố. Những bữa ăn tươi như vậy đối với
chúng mình là những niềm vui đọng mãi trong ký ức tuổi thơ tuy nghèo khổ mà hết
sức ấm cúng.
Tám năm xa nhà, mà thời đó việc
liên lạc còn hết sức khó khăn, nên mình không còn được hưởng những niềm vui nho
nhỏ như vậy. Nhưng mình tin mẹ chẳng bao giờ quên. Bên cạnh niềm tự hào có đứa
con được đi ra bên ngoài, được mở rộng tầm mắt, mình biết mẹ thương mình vô hạn
vì mình đã phải xa gia đình, xa bố mẹ quá sớm. Tình thương ấy chắc hẳn cũng giống
như mình khi quẳng cậu con trai vào trường ở bên Anh lúc nó mới 5 tuổi, tiếng Anh mới bập bẹ ba chữ, về sau
nghĩ lại thương con rớt nước mắt. Chắc hẳn mẹ cũng đã rơi nhiều nước mắt vì
mình, dù rằng khi đó mình đã mười tám đôi mươi.
Từ ngày mình về lại Việt Nam, đã hơn hai chục năm, mẹ chẳng
bao giờ quên gọi điện chúc mừng sinh nhật mình. Thường bà sẽ nhắc cả bác cả gọi
điện chúc mừng sinh nhật em nữa. Bác Tú có hôm nửa đùa nửa thật bảo, bà toàn
thiên vị các dì ở xa, chị đây ở nhà thì bà chả nhớ, nhưng không bao giờ quên nhắc,
con gọi điện chúc mừng sinh nhật em đi. Vì ngày sinh của mình gần thời điểm đám
giỗ của ông nội và bà nội nên khá nhiều năm tình cờ sẽ có cả ông bà cùng thổi nến
với mình. Có năm Dad mua tặng mình bộ 4 cuốn Tuyển tập truyện ngắn Nga dày cộp,
giờ giấy đã ngả màu. Ừ, thế mà đã gần 20 năm từ cái ngày đó. Bây giờ thì Dad sẽ
chẳng còn bao giờ xuống nhà mình, để mình chở ông ra phố sách và hai bố con
lang thang như ngày xưa nữa ☹.
Năm nay cũng không là ngoại lệ. Ma măng mình gọi điện chúc mừng.
Từ ngày có Viber, Zalo, mình lập một nhóm chat chit cả nhà nên cả nhà xông vào
chúc mừng. Hai bà chị lớn đã có cháu, thay bằng tặng hoa thì nhất định phải gửi
cả ảnh cháu để chúc mừng bà trẻ, tranh thủ khoe cháu luôn thể. Rồi đám cháu ở
trong nhóm chat đó, và đứa nào có con thì cũng dùng ảnh con để chúc mừng sinh
nhật dì 😊.
Mr mua cho mình bó hoa to đùng,
mình lọ mọ tự cắm vào hai lọ.
Rồi bố con đi mua một chiếc bánh rất đẹp, đến đoạn thổi nến thì Tuấn bảo, cắm nến tượng trưng thôi chứ,
không thì nát hết bánh. Haha, cậu chàng đá xoáy mẹ đấy.
Mình đã có một ngày sinh nhật ấm
áp. Mình chỉ có rất rất ít lời chúc
nào từ bạn bè vì mình ẩn thông tin trên Facebook, Viber, Zalo. Mình hoàn toàn
không care chuyện đó, đã từ rất lâu mình biết rõ mình không cần đám đông. Mình
vẫn nhớ ngày sinh của những người bạn thân thiết nhất mà không cần Facebook hay
Viber hay Zalo nhắc, dù rằng không phải ai cũng nhớ ngày sinh của mình. Chả sao
cả, mình không mảy may phiền lòng, vì mình hiểu mọi người đã trở nên phụ thuộc
vào mấy thứ social media kia nhắc chứ không phải vì mọi người hết quý mình. Một
người bạn gửi cho mình bản Piano Concerto No5 của Beethoven, mình dành cả buổi
tối nghe bản đó hai lần. Thêm nữa, mình tự thưởng cho bản thân một buổi đi xem hòa nhạc vào tối mai, cùng cún hoặc cùng Mr. Thế đã là quá đủ. Quý hồ tinh bất quý hồ đa.
Và vào ngày sinh, mình lại nhớ đến người đã vất vả mang mình trong bụng hơn chín
tháng, sinh ra mình, lo lắng cho mình, yêu thương mình vô điều kiện và luôn nhớ
đến mình. Nhẽ ra những lời chúc, những món quà sinh nhật nên chuyển hết cho các
bà mẹ mới phải chứ nhỉ, vì đó chính là người đã liều cả tính mạng mình để sinh
ra những đứa con 😊. Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ thật nhiều!