Hai mẹ con
đi mua đệm và ga gối. Sau khi xong việc, chị bán hàng hỏi, chị là giáo viên à.
Mẹ tủm tỉm cười nói lảng chứ không trả lời vào câu hỏi. Chị bán hàng hỏi cún và
cún bảo, ngày xưa ạ. Ra khỏi cửa hàng, mẹ bảo, đấy con thấy không, người ta
nghĩ mẹ là giáo viên vì mẹ thường được khen là ăn nói dịu dàng.
- Cún: Xì, dị...u
daaà...ng (dài giọng). Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.
Lát sau mẹ
gợi lại câu chuyện để trêu nàng. Nàng bảo, nếu con là bạn mẹ con sẽ nói khác,
nhưng con là con nên chỉ nói thế thôi. Mẹ gặng, nói đi cho mẹ nghe nào. Không,
nhỡ mẹ mắng. Mẹ hứa không mắng, thật đấy. Vâng, nếu là bạn mẹ con sẽ bảo, dịu
dàng cái con khỉ mốc í.
Hahaha.
Đi học về
ngang cửa hàng My Kingdom, nàng hét lên, mẹ ơi có va li đẹp kìa. Mẹ thuyết phục
va li đó quá trẻ con này nọ. Sau một hồi mẹ thuyết phục nàng kết luận:
- Đấy là mẹ
nghĩ thế, không phải con.
Cún đang học
các đơn vị đo lường và cân nặng.
- Mẹ: Con nặng
27kg, vậy con nặng bao nhiêu yến.
- Cún: Có khi
sụt cân xừ nó rồi.
(Hì hì, chả
là cứ mỗi hè được bác chăm thì con lên cân, về với mẹ ít bữa lại sụt đi. Năm
nay bác đã bảo rồi, bác không lấy tiền lên cân, nhưng nếu hụt lạng nào thì bác
đòi tiền lạng đó J )
- Mẹ: Nếu con
có 5 chiếc kẹo, em cún xin con 3 chiếc thì con còn bao nhiêu?
- Tôm: Con vẫn
còn đủ 5 chiếc vì em xin nhưng con không cho.
- Cún (láu
táu bắt chước anh, như vẫn thường làm thế): Đố anh, em có 5 chiếc kẹo, anh hỏi
xin 2 chiếc thì em còn bao nhiêu?
- Tôm: Xời, vẫn
còn đủ 5 chiếc chứ gì (Vì Tôm suy bụng ta ra bụng người J)
- Cún: Không,
anh xin em cho ngay.
(Câu chuyện này của hai anh
em cứ làm mẹ suy nghĩ mãi. Liệu có phải tính cách một đứa trẻ bộc lộ rất rõ qua
những câu chuyện hàng ngày, và nếu như vậy thì mẹ phải làm sao để anh Tôm biết
nhường nhịn, chia sẻ hơn đây?)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét