Bãi biển đẹp ở Việt Nam thì nhiều lắm,
nhưng đến đâu cũng nhôm nhoam, nhếch nhác, bẩn thỉu. Đà Nẵng khác hẳn. Yếu tố
sạch nhiều người biết rồi. Lần này mình quan sát thấy một số điểm mới. Nơi
quảng trường trước bãi biển hàng đàn chim sẻ nhặt thóc. Dọc theo đường bờ biển
là một số chiếc loa, không quá ầm ĩ nhưng đủ để người dân nghe thấy, ví dụ như
nhắc nhở không được bắt bồ câu (mình chỉ thấy chim sẻ, không thấy bồ câu). Rồi
có một trường hợp trẻ em đi lạc cũng được đưa lên loa, hôm qua mình nghe thấy,
hôm nay vẫn nhắc lại. (Chẳng biết tại sao bố mẹ lại không để ý nghe loa. Chắc
em bé lo sợ lắm và bố mẹ em cũng thế. Hy vọng họ sớm tìm được con. Em bé đã sáu
tuổi mà sao không thuộc địa chỉ nhà, hay ít nhất số điện thoại của bố mẹ. Việc
đó làm mình nghĩ nhiều hơn đến những điều cần phải dặn dò các con.) Người ta
còn khuyến cáo không nên ăn đồ bán hàng rong để đảm bảo vệ sinh an toàn thực
phẩm. Sau
những thông báo, nhắc nhở là nhạc không lời, nhiều bài rất hay. Trên bãi biển
có những thùng rác khá lịch sự, sạch sẽ, rồi có người đi nhặt từng chút rác
vụn. Dịch vụ cho thuê phao, chỗ ngồi phải ghi giá rõ ràng. Không được chế biến
đồ ăn trên bãi biển… Tóm lại là một cảm giác dễ chịu khi đặt chân đến bãi biển
ở đây.
Khi nói về ông chủ tịch thành phố Đà
Nẵng, rất nhiều ý kiến khen chê khác nhau. Nhưng với những gì mình thực sự nhìn
thấy, nghe thấy qua nhiều chuyến công tác ở đây, mình chấm bác này 9.5. Sau mỗi
chuyến công tác miền Trung, về đến Hà Nội mình luôn thấy chút buồn. Thành phố
của mình sao nhếch nhác thế, con người sao dửng dưng vô tình với nhau thế? Những
câu hỏi [có vẻ như] ai cũng biết câu trả lời nhưng [cũng có vẻ như] sẽ còn rất
lâu nữa sẽ không được giải quyết.
Viết
thêm (19/6/2014): Từ sân bay Phnom
Penh, mình bay 30’ về đến Sài Gòn. Chờ hơn tiếng rồi lại nối chuyến bay đi Đà
Nẵng. Từ đầu năm đến giờ, đây đã là lần thứ hai mình đến Đà Nẵng. Đà Nẵng mùa
này đông nghẹt khách du lịch. Mình đến hơi muộn, đâu đó 7.30 tối. Mặc dù phòng
cho mình đã được đặt từ trước khá lâu, nhưng có lẽ lễ tân không được dặn kỹ
càng là mình sẽ đến muộn nên đã cho khách khác ở, biến mình thành trẻ em lang thang
cơ nhỡ. Chui vào phòng mấy bạn đồng nghiệp, tắm rửa xong xuôi mình xuống sảnh
ngồi tập đàn một lúc. Mình cũng chả để ý là ở sảnh không bật điều hòa, và quạt
cũng không chiếu vào mình. Ngồi đánh được khoảng 15 phút, mình thấy cậu lễ tân
bê một cây quạt đến cắm riêng cho mình. Oa, cảm động ghê gớm. Mình chấm khách
sạn điểm 10 về chăm sóc khách hàng. Còn tối ngày thứ hai thì có một gái hâm mộ,
đứng bên xem mình đánh suốt rồi chuyện trò trao đổi. Tận hôm sau khi chia tay
còn cảm ơn mình nữa ấy chứ. Ngoài ra cũng có một vài người tò mò dừng lại xem nhưng
chả có ai ngồi lâu để thưởng thức cả, hehe. Thần kinh mình đã vững dần hơn, tay
không đến nỗi run đến không thể đánh được nữa khi có người lạ. Nhưng cứ với đà
tập này, mình chả dám tin một lúc nào đó khi về hưu mình có thể mở quán cà phê
và tự biểu diễn. Mà thôi, cứ được một vài người hâm mộ thế này cũng tốt chán
rồi. Mình thích Đà Nãng quá đi thôi, nếu không vì muốn gần gia đình thì chắc
chắn mình sẽ chọn thành phố này để sống rồi.
Hè này mình chả được đi nghỉ cùng ông bà. Ông đã yếu nhiều, không muốn đi lại. Tụi mình cũng chả có hứng gì đi nghỉ mà không có ông bà, thế là tụi mình chỉ về Sapa. Còn nhớ năm 2010 khi cả nhà lên thăm Bà Nà thì khu khách sạn vẫn còn dang dở, ông bảo 2014, khi họ mở cửa, nhà mình sẽ đi lại nơi này. Tôm lấy máy ảnh chụp bằng được tấm biển quảng cáo, bảo để mẹ khỏi quên. Những khu nhà đó giờ đã đi vào hoạt động, thế mà ông lại không còn muốn đi nữa :(. Post lên đây đôi tấm ảnh chuyến đi nghỉ Đà Nẵng cùng ông bà hè 2010. Nhớ ông bà quá!
Cùng ông bà đi thuyền trên sông Hàn vào buổi tối
Ông bà bên cạnh một khu nhà trên Bà Nà
Ngày đó ông còn bơi rất khỏe, cả tiếng đồng hồ và để bà gọi mãi mới chịu lên. Cảnh này là sau khi ông đã bơi một chầu cả tiếng
Cún ngày đó mới 4 tuổi, khá tròn, chẳng như bây giờ, cứ dài ngoằng ra thôi.