01 tháng 7 2023

KHI CON GÁI NGHỈ HÈ_01

 

Thi xong từ cuối tháng 5, con gái nấn ná ở lại Sài Gòn tới chục ngày, vì “ở đây con tập tại nhà, tiện hơn, về nhà phải đi tập xa lắm.” Và nàng còn có kế hoạch đi Đắc Nông chơi với bạn nữa. Vậy nên mẹ cứ dài cổ chờ nàng. Dù nàng đã tự lập cả năm nay nhưng mẹ nàng vẫn thấy lo lắng. Thế nhưng hễ mẹ nhắc, hỏi điều này điều nọ là nàng sẽ xù lông nhím lên ngay, đằng nào mẹ cũng có vào đây lo hộ con được đâu. Ừ, thôi con tự lo đi, chả bao lâu nữa con sẽ còn đi rất xa, lúc đó thì thực sự mẹ sẽ chả giúp con được nữa rồi.

Lên nhà bạn ở Đắc Nông chơi nàng gọi điện cho mẹ, cho mẹ video call với chị bạn để mẹ yên tâm và nàng sung sướng đánh dấu thêm một địa điểm vào bản đồ du lịch của mình, bảo con cố gắng mỗi tháng đi một lần. Ít nhất thì từ giờ đến cuối năm mục tiêu này có vẻ khả thi phết, ví dụ như tháng 7 về Sapa nè, con và em còn rủ nhau sang Trung Quốc chơi nữa, tháng 8 có buổi diễn ở Nam Định (hihi, cũng tính là đi một tỉnh cơ đấy) và các tháng sau cũng đều có một lịch nào đó, cộng thêm vụ mẹ con hẹn hò đi nghỉ mà mãi chưa chốt được thời gian.

Từ Đắc Nông con bay từ sân bay Ban Mê Thuột để về nhà. Chuyến bay rất muộn, hạ cánh lúc 11h đêm. Vậy nên dù lái xe tắc xi là người quen thì mẹ vẫn ra tận sân bay đón con. Ra ngoài sảnh, nàng bảo, mọi khi xe của dàn nhạc đón con được vào tận làn bên trong này cơ. Wow, quan trọng thiệt. Ai được xe biển xanh đón bao giờ mà biết :P.

Dù con gái mới về nghỉ đợt ngày lễ 1/5, đón con về nhà, nghe con ríu rít kể chuyện, nói đến những kế hoạch tương lai, mẹ thấy trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp. Em Cốm chưa quen hơi chị Dương, cảnh giác lùi lại khi chị Dương muốn vuốt ve. Em bị viêm tai, ngay sáng hôm sau thì chị Dương đã phải đưa em đi bác sỹ, rồi mua thuốc, bôi thuốc, chăm sóc em. Rất may, chỉ sau một hôm thì có vẻ em đã ổn, không còn vẻ ủ rũ, chui vào chỗ tối nằm như hôm trước nữa. Con gái yêu em lắm, hôm nào cũng vuốt ve, trò chuyện với em.

Kế hoạch mùa hè của con gái thật sôi động. Trước hết là hai tuần tập và 3 buổi diễn cùng dàn nhạc vở Hoàng tử bé. Sau đó con sẽ đi Sapa thăm bà ít ngày. Thấy con và em Vy đã hẹn hò cùng nhau đi Sapa, rồi còn sang Trung Quốc chơi nữa. Khóa học tiếng Đức sắp kết thúc và ngay đầu tháng 7 con sẽ phải ôn luyện tiếng Anh để cuối năm có thể thi lấy chứng chỉ. Tháng 8 của con gái là lịch diễn khác, cả ở Hà Nội và Sài Gòn, tháng 9 cũng đã có lịch cho một chương trình diễn tới mấy buổi liền, kết thúc bằng chuyển đi diễn ở Nhật. Mẹ hỏi, vậy con tập để chuẩn bị thu video thế nào. Rồi thời gian đâu ra để luyện thi tiếng Anh. Nàng tỏ vẻ khó chịu khi bị mẹ hỏi nhiều, việc của con thì con tự lo, con tập cùng lúc với tập bài của dàn nhạc.

Nghỉ hè mà nàng bận lắm, và nàng có nhiều bạn bè, vậy nên thời gian dành cho gia đình rất ít ỏi. Mẹ cố gắng cùng nàng thống nhất những quy định về thời gian, tần suất đi chơi... (nhưng nàng vẫn lúc này lúc khác vi phạm mà mẹ hiếm khi làm được gì, haiza.) Tuấn thì thỉnh thoảng đâm bị thóc chọc bị gạo, cười cười hỏi [đểu], Dương đâu rồi hả mẹ, Dương lại không về ăn cơm à, hoặc bình luận, Dương chẳng coi cái nhà này ra gì mẹ nhỉ, hoặc đấy mẹ thấy chưa, ai là người chăm sóc mẹ nào, hahaha. Trêu chọc nhau vậy thôi, hai anh em ở bên nhau tình củm lắm. 

Mấy hôm mới về nàng miệt mài tập cho buổi diễn tuần sau đó. Có hôm nàng rời nhà từ hơn 6h sáng, tranh thủ tập một lúc trước khi bắt đầu tập với dàn nhạc. Có hôm nàng ngồi đến tận 12h đêm xem bài cho ngày hôm sau. Làm nghệ sỹ [thật] không đơn giản chút nào. Vì vậy mà thỉnh thoảng mẹ nghiêm khắc với nàng một chút thì lại thấy thương vô cùng. Được cái mẹ là người nàng luôn có thể trông cậy, lúc này lúc khác cứu nàng khỏi những pha khá gay cấn nên nàng có vẻ cũng tin tưởng mẹ.

Con gái cố gắng lên nhé. Sau đôi buổi diễn, giờ con đang ở Sapa với bà rồi. Vả lại, được ngồi trên sân khấu, được chơi đàn cùng dàn nhạc chẳng là niềm vui lớn của con đó sao. Yêu con gái thật nhiều và mong con giữ mãi được những niềm vui này.

 

 

CHUYỆN CHÀNG TRAI ĐI HỌC FPT_07_CỨ ĐI RỒI SẼ ĐẾN

 Khi đăng ký lịch học cho kỳ thứ 8, chàng trai khá thất vọng – các tiết học bị trải đều trong tuần nên phải đi học tới 4 ngày, chỉ được nghỉ mỗi ngày thứ 5, mà có hôm đi một đoạn đường thật dài chỉ để học 1 tiết duy nhất kéo dài 90’. Chả còn lựa chọn nào, mẹ cũng không giúp được gì, vì lịch chỉ có như vậy, không có lớp khác để đổi, vậy nên chàng trai đành đi học thôi. Được cái là không có hôm nào học sớm, vậy nên sáng thứ Hai, ngày chàng có tiết sớm nhất, thì cũng tận 7.30 chàng mới ra khỏi nhà. Thứ Tư thì tận 12.30 mới ra khỏi nhà, lên học 1 tiết để rồi tận gần 8h tối mới về đến nhà. Mẹ bảo, không sao cả, chỉ là chục tuần thôi mà, mẹ đi làm 5 ngày mỗi tuần, ngày nào cũng ra khỏi nhà từ 7h kém 15, quanh năm như vậy mà mẹ có kêu ca gì đâu.

Được cái chàng trai biết tận dụng thời gian đi trên xe nên chàng trai thấy mọi sự cũng ổn. Có hôm chàng trai ôm theo cuốn sách tự học tiếng Latin để học. Chàng chìa cuốn sách bắt mẹ đọc thử vài câu và cố gắng hiểu nghĩa. Hihi, hiểu được một chút thật. Chàng trai khen, con thấy đây là cuốn sách dạy ngoại ngữ hay nhất mà con được biết, nó cứ dần dần đưa người ta làm quen với các cấu trúc câu, để người ta làm quen với ngôn ngữ một cách tự nhiên. Chàng trai còn một thú vui nữa là đọc sách. Cuốn sách chàng đọc trong thời gian này là Crime and Punishment/Tôi ác và trừng phạt. Chàng đọc bằng tiếng Anh và thỉnh thoảng mẹ hỏi han xem chàng đọc đến đâu, có thích không… Thích mẹ ạ, ông ấy viết văn hay thật. Chàng trai thích đọc sách, đọc những thứ gai góc như vậy và biết cảm nhận, mẹ còn mong gì hơn nữa.

Kỳ này ngoài các môn chuyên ngành chàng còn phải học môn triết. Những môn chuyên ngành mẹ chả bao giờ phải lo lắng về chàng - chàng luôn vững vàng, luôn làm trưởng nhóm trong những bài tập nhóm/dự án của nhóm. Nhưng môn triết thì khác, mẹ lo và chàng cũng thấy chán. Thế nhưng bài trình bày đầu tiên của nhóm chàng đã trôi qua suôn sẻ (sau khi trình bày lần đầu tiên khá dở, bị cô bắt làm lại), cũng có nghĩa là những buổi tiếp theo sau đó chàng có thể chuồn về sớm nếu thuận tiện. Một hôm giữa ngày chàng gửi tin nhắn cho mẹ (một việc khá hiếm hoi) khoe mẹ ơi con vừa xem điểm kiểm tra này, con được 9 điểm triết, ảo thật. Wow, mẹ cũng ngạc nhiên, vì chàng có học hành gì đâu. Nhưng vốn dĩ chàng thông minh, đọc đâu nhớ đó, và vốn kiến thức chung của chàng khá rộng, suy luận tốt, nên việc chàng đoán được câu trả lời đúng có lẽ không quá khó. Chàng khoái chí khoe, trước khi kiểm tra cô giáo bảo cô giáo ra đề thi khó, ai mà được 9-10 thì phải là thiên tài triết học, hôm thi con làm bài có 15’ là xong, đi về sớm. Có một anh khác cũng ra sớm, anh ấy được có 3 điểm. Chàng hài hước, con là thiên tài triết học đấy :P. Ôi may quá, mấy môn khó nhất mà con qua được thế này thì mẹ yên tâm rồi. FPT để mấy môn xương vào những kỳ cuối, chứ nếu môn này học ở kỳ đầu thì chắc chàng trai của mẹ bỏ học luôn rồi 😊.

Những ngày chàng trai đi học về muộn – thứ Tư và thứ Sáu – mẹ thương lắm, cứ ra vào mong ngóng, theo dõi xem xe chàng đến đâu rồi, chàng về là lập tức có cơm nóng canh ngọt để hai mẹ con ngồi vào bữa tối. Bữa trưa ở trên trường chàng thường ăn rất đơn giản – mang theo sữa, bánh, chocolate, thậm chí chả ăn gì luôn, vì chàng ngại đi ra canteen và chàng chê ở đó không có gì ngon. Rồi có hôm bỗng dưng chàng bảo, mai con nghỉ, môn này sắp hết rồi, con mà không nghỉ thì phí. Vừa tối hôm thứ Năm thôi, ngồi vào bàn chàng bảo mẹ, mẹ tìm một lý do gì để cho con đi học ngày mai đi. Nghe giọng mẹ đoán ngay chàng muốn nghỉ rồi. Mẹ hỏi môn này con nghỉ mấy buổi rồi, còn mấy buổi nữa. Con đi học thấy thú vị không, học được điều gì hay ho không. Sau một hồi nói chuyện qua lại thì mẹ đồng tình, thôi con nghỉ đi, không đi học thì phí tiền (học phí đã đóng), còn đi học thì vẫn tốn tiền và tốn thêm cả thời gian nữa. Chàng còn lý luận, chúng ta trả tiền là để có cái bằng, chứ không hẳn là có kiến thức (ý chàng là trường dạy quá tệ, chàng chả học được gì 😊)

Cứ như vậy, mỗi ngày đi học mất 4 tiếng trên đường – 2 tiếng mỗi chiều, thế mà chàng trai cũng gần vượt qua kỳ 8 rồi. Còn 2 tuần nữa và nếu mọi bài thi đều qua suôn sẻ là qua kỳ này. Mẹ thở phào bảo, tháng 8 mẹ đóng học phí cho con kỳ cuối cùng, thế là sau đây mẹ không phải đóng học phí cho con nữa. Suốt 3 năm học đại học, các môn chuyên ngành con đều được điểm tốt, luôn đứng trong top đầu của lớp. Hiện con nợ duy nhất môn võ, khi đó con nhất định không học vì “con chả biết con có định ra trường không, khi nào con sắp ra trường thì con sẽ học”. Tất nhiên con chẳng phải “con nhà người ta”, nhưng với mẹ, chỉ cần nhìn thấy con vui vẻ, có mục đích trong cuộc sống, thế là mẹ hài lòng rồi. Nhớ lại ngày con mới nhập học, phải đi tập quân sự và đòi bỏ, mới thấy chặng đường con đã đi dài thế nào, con đã trưởng thành biết bao nhiêu.

Chúc con học tiếp và qua kỳ thi suôn sẻ nhé. Cứ đi rồi sẽ đến, con nhỉ. Yêu con trai của mẹ thật nhiều!