Chiều
28 Tết, sau giờ làm, mình mất đến hai tiếng mới về được đến nhà, dù rằng đã rời
văn phòng sớm hơn mọi khi cả tiếng đồng hồ. Vội vàng nấu nướng và sắp xếp đồ đạc
– quần áo ấm và túi bánh kẹo, đầy đủ quà cho bà, các bác và cả đám cháu. Gần 9h
tối hai mẹ con lên taxi và chưa đến 10h thì xe đã lăn bánh đi Sapa. Dù rất sợ
các chuyến xe đêm, cuối cùng mình vẫn phải chấp nhận vì đặt vé muộn quá, chả
còn vé đi trong ngày 29 nữa. Ít nhất thì chuyến xe đêm chỉ có mình và cậu con
trai, con gái đã về chuyến xe sáng ngày hôm đó cùng em Vy, trên đường đi không
quên gửi ảnh báo cáo mẹ - hai chị em ngồi cùng trong một khoang đôi, trông thật
thân thiết, yêu thương.
Không
muốn bà mất ngủ chờ đợi, mình bảo mẹ, con lên đến nơi sớm lắm, con không về nhà
đâu, hai mẹ con nằm ngoài xe ngủ, 6h sáng con mới về, mẹ đừng gọi, con tắt điện
thoại đây. Chập chờn cả đêm, mỗi khi xe dừng hay đi mình đều biết nhưng chả buồn
xem điện thoại để biết giờ, đến khi bà gọi thì đã 6h sáng. Ngoài trời vẫn tối
om, xe chắc đã lên đến nơi từ 4h sáng. Một số người đã rời về nhà nhưng vẫn còn
khá nhiều người nằm lại ngủ trên xe
Sapa
sáng sớm 29 Tết trời mù mịt và lạnh, nhiệt độ loanh quanh 6 -8 độ gì đó. Ngoài
ban công những chậu hoa xếp hàng, nở rực rỡ - hải đường, thu hải đường, thược
dược, phong lan, ly lùn, hoa cúc… Trong nhà thì lò sưởi đã được nhóm, những ngọn
lửa lách tách reo vui, tỏa hơi ấm nồng. Sợ chưa đủ ấm, bà còn làm một chậu than
đặt giữa nhà. Những viên than đã bén, đỏ hồng, mùi than nao nao gợi nhớ mùi hương
quen thuộc từ những ngày thơ ấu xa xưa, mùi của những ngày đông lạnh tê tái, mẹ
làm một chậu than đặt giữa nhà giúp phần nào xua bớt những làn gió lùa qua những
khe cửa lọt vào nhà.
Dù là
ngày Tết nhưng công việc cũng chẳng có gì nhiều. Đứa con xa nhà khi về thì thường
mọi việc đã được chuẩn bị, sắp xếp xong hết. Mẹ và các chị đã gói bánh chưng,
ninh măng, thịt gà, nói chung chuẩn bị đầy đủ mọi đồ ăn cho mấy bữa tụ tập dịp
Tết. Trong nhà đã có hoa đào, hoa mai, cả mấy bình hoa rất đẹp nữa. Được chiều
chuộng các cháu là điều làm bà sung sướng nhất. Vậy nên ngay sau bữa trưa thì
bà đã rủ rê mấy đứa cháu đi siêu thị và sơ sơ chỉ đồ ăn vặt mà đám tiểu yêu đốt
của bà hết cả triệu bạc. Bọn trẻ tụ tập với nhau trong một căn phòng riêng, chẳng
biết làm gì nhưng chắc là vui lắm, lúc nào cũng hơn hớn, còn bảo nhau, về với
bà sướng thế này thì tội gì không về 😊.
Lì xì
vẫn là câu chuyện rất đươc quan tâm mỗi dịp Tết. Tuấn bảo mẹ, nếu ai hỏi mẹ thì
mẹ bảo con học cấp 3 nhé, để con vẫn được mừng tuổi. Chả thế mà chàng luôn nhiệt
tình đi cùng mẹ chúc Tết họ hàng một vòng mỗi dịp Tết và mong chờ được các bác
mừng tuổi. Bà trêu, hỏi các con thích được mừng tuổi trước hay sau giao thừa,
cô cháu gái nhỏ tuổi nhất - quý cô nương nhà mình - bảo con thích được mừng tuổi
cả trước và sau Tết cơ, kakaka.
Sáng
30 Tết cả nhà đi thăm mộ ông, mời ông về ăn Tết. Cún thắc mắc, mong ông siêu
thoát sao lại mời ông về ăn Tết nhỉ. Hihi, câu hỏi cắc cớ quá. Sau bữa trưa ba
mươi, mình tranh thủ đi dạo bờ hồ một vòng. Sau những ngày mưa lạnh, chiều 30 đã
có những khoảnh khắc thật rực rỡ và ấm áp. Những cây anh đào dọc bờ hồ và những
cây mận hậu chỗ vườn ông Pờ vẫn đang trong cơn ngủ đông, âm thầm chuẩn bị để chỉ
vài tuần nữa thôi thì những nụ hoa sẽ bung ra lộng lẫy. Hoa đào nở sớm hơn, dù
chẳng còn những vườn đào, vườn mận như trong ký ức tuổi thơ, mình vẫn có thể
nhìn thấy đây đó những cánh hoa đào phai mong manh, duyên dáng.
Đêm
giao thừa mình đi lễ cùng bà. Thánh lễ đêm giao thừa rất đông, giáo dân ngồi chật
kín các hàng ghế trong ngôi nhà thờ nhỏ ấm cúng. Một bầu không khí rất ấm áp và
lòng mình xúc động lạ thường. Lời Chúa nhắn nhủ mình năm nay là “Con hãy yên tâm!”
Vậy là mình thực sự yên tâm rồi 😊.
Chiều
mùng một Tết, sau bữa cơm trưa cả gia đình, mình rủ mấy cô cháu đi Hàm rồng ngắm
cảnh. Nắng đẹp rực rỡ, bầu trời xanh biếc. Những cơn gió thổi ào ào, thỉnh thoảng
mang lại những đám mây, khiến trong phút chốc trời mù mịt, rồi chỉ đôi phút sau
cũng lại những cơn gió xua tan hết mây, và trời lại trong veo như thể chưa có
những giây phút mù sương ngay trước đó.
Lâu lắm
mới có dịp đi Hàm Rồng cùng ba cô cháu, bọn nó nhớ lại tấm ảnh hồi Cún còn chưa
đầy hai tuổi, ba chị em chụp cùng nhau chỗ bãi cỏ trước chữ Sapa. Thế là mấy chị
em loay hoay chụp lại một tấm như vậy. Mình kể chuyện một năm nào đó bác Tuyết
dong ba đứa trẻ lít nhít 5-7 tuổi đi Hàm Rồng chơi, bác buộc dây vào tay mỗi đứa
để quản lý cho dễ. Vy kêu lên, èo, giống như chó thế á, hihihi.
Lang
thang đến 5h thì mình bắt bọn trẻ về vì mặt trời tắt, bắt đầu lạnh, và trời cũng
sẽ tối nhanh. Cả mấy đứa đều tiếc là chưa đi được hết. Lẽ ra cần đi sớm hơn nửa
tiếng để có thể lượn lờ được thêm chút nữa. Không sao, tiếc nuối để lần sau về
lại muốn khám phá tiếp chứ nhỉ.
Mùng
Ba tết mình đưa mẹ xuống bản Sử pán thăm homestay của một cô bạn. Ngôi làng thật
đẹp, thanh bình, sạch sẽ, vắng vẻ. Phía sau làng là một dãy núi cao, vẫn còn
xanh mướt cây (may quá, kế hoạch phá rừng ở đây chưa hoàn thành 😊), phía trước làng là ruộng lúa, con suối, và xa hơn nữa
lại là một dãy núi khác. Mươi homestay rất xinh nằm dọc theo con đường chính, mỗi
cái đẹp một kiểu. Mình mê ngôi làng quá, tự nhủ nhất định mình phải quay lại đây,
ở đây đôi ba tối và đi bộ leo dãy núi sau ngôi làng. Mỗi tội để đến được ngôi làng,
mình phải đi qua Tả Van, qua những bãi đất trống mà mấy ngày Tết này người ta
tràn ra bán hàng – xúc xích nướng, dứa, xoài ngâm, etc. – và chen đặc người.
Mình
và bọn trẻ định lang thang đi chơi bản Cát Cát nữa. Nhưng trời trở lạnh, mưa và
rét nên kế hoạch đó bị bỏ dở. Có sao đâu, thế cũng đủ là một cái Tết vui vẻ, ấm
cúng rồi. “Hôm nay là xuân, mai còn xuân.” Mình về lại Hà Nội, về lại với
căn hộ nhỏ ấm áp của mẹ con mình đây, tận hưởng nốt những ngày Tết và cả những
ngày xuân rất dài đang chờ mình phía trước nữa. Chỉ cần các con bên mình, ấm áp
yêu thương thế này, ngày nào cũng là mùa xuân 😊.