Vừa
quay trở lại Sài Gòn học với cô giáo được hơn hai tuần, con gái đã lại bay về
Hà Nội để gặp bác Honna trả bài, và “con muốn đón sinh nhật ở nhà”. Ba mẹ con
đón sinh nhật sớm của con ở quán Broadway Grill, quán ăn Ý yêu thích của các
con. Mẹ không mua bánh để thổi nến, vì ai cũng ngại ăn bánh ngọt, dù mua chiếc
nhỏ về thì cũng sẽ ăn mãi mới hết. Mẹ bảo Tuấn, con nhớ tặng quà em nhé, chàng
chỉ cười cười. Sau đó, nhớ ra còn một khoản mẹ phải gửi cho chàng, mẹ gửi béng
vào tài khoản của em với dòng chữ Quà sinh nhật từ anh Tuấn. Cún sướng rơn, còn
Tuấn tuy không happy lắm nhưng cũng đành chịu.
Em
cún chu đáo lắm. Trước hôm từ SG về cún đi lang thang rồi bảo mẹ để con mua quần
áo cho anh (tất nhiên là bằng tiền của phụ huynh rồi 😊), và mua cho anh nào áo khoác, nào áo phông, còn hứa sẽ
mua cả quần. Nhìn
hai anh em ríu rít, lòng mẹ ấm áp vô cùng.
Để bù
lại lần về nghỉ hè hôm tháng trước đi chơi đến mất mặt, nàng bảo lần này con sẽ
chỉ đi chơi 2 hôm thôi, còn lại con ở nhà với mẹ. Sau buổi tối CN ăn cùng mẹ và
anh thì mấy hôm tiếp theo nàng lượn suốt, hết bạn này đến bạn khác. Có hôm nàng
hẹn qua văn phòng mẹ để đi ăn trưa, thế nên mẹ không mang cơm theo. Đến gần
trưa nàng gọi điện bảo con đi ăn với bạn, mẹ già đành lọ mọ đi mua bánh mỳ về
văn phòng ngồi gặm. Mẹ than van con cho mẹ leo cây thế đấy, nàng cười hinh
hích. Nhưng nàng cũng phân trần, con đi ăn tối với bạn bè có 2 hôm, còn lại
toàn về ăn với mẹ đấy thôi😊
Ở tuổi
16, con gái đã đạt được nhiều hơn mẹ trông đợi rất nhiều. Thực ra thì mẹ chẳng
trông đợi gì nhiều, chỉ mong con học hành, lên lớp bình thường và có một tuổi
thơ để khi nhớ lại con thấy vui vẻ. Vậy nhưng con có một cuộc sống đầy màu sắc và
chắc hẳn đầy niềm vui. Con có rất nhiều bạn bè, hầu hết thuộc giới nghệ sỹ và
được bạn bè yêu quý. Con biết rõ con đường muốn đi và khẳng định được bản thân
trên con đường này. Con đã được biết đến, được mời biểu diễn thường xuyên, được
coi như thành viên bán chính thức của dàn nhạc giao hưởng quốc gia.
Tuổi
16 con gái đã sống xa nhà, tự chăm sóc bản thân, tự lo tất cả mọi thứ, từ việc
học hành, biểu diễn đến tìm hiểu trường, chuẩn bị cho con đường tiếp theo của
con.
Buổi
tối cuối cùng của con ở Hà Nội, ba mẹ con rủ nhau đi ăn ở nhà hàng Nhật. Trên
con đường đi bộ về nhà dọc theo bờ hồ, mẹ kể cho con nghe về buổi đi chơi của mẹ
ngày hôm đó, việc mẹ hát vài bài karaoke và kêu ca mẹ không thưởng thức được những
bài hát nhạc trẻ hiện hành rồi ngân nga mấy câu trong bài Hai phương trời cách
biệt mà lúc chiều mẹ vừa hát. Như thể chạm đúng vào chiếc công tắc nào đó,
con nhiệt tình hưởng ứng hát cùng mẹ, rồi cứ thế hai mẹ con vừa đi vừa hát, hết
bài này đến bài khác. Gu âm nhạc của hai mẹ con thật giống nhau, toàn những bài
hát tiền chiến, hoặc âm hưởng tiền chiến. Về đến chiếc ghế gỗ bên bờ hồ gần nhà
mình, con gái bảo mẹ ơi mình ngồi đây đi. Zời ạ, trời mưa nhẹ, mẹ vẫn đang phải
cầm ô, ghế ướt. Con bảo, về nhà thay quần áo, đằng nào chả thay. Okie, mẹ được
cái cũng điên gần bằng con. Bờ hồ không một bóng người, hai mẹ con thả sức ngồi
hát, hết Cung đàn xưa đến Giọt mưa thu, Con thuyền không bến,
Bây giờ tháng mấy, Nửa hồn thương đau, Đêm cuối cùng… Con thật phiêu, sau một
hồi hát, con lôi điện thoại ra thu âm, không cho mẹ hát cùng nữa, mặc cho có lúc
mưa nặng hạt hơn mẹ giục cũng không chịu về. Con còn bảo, có hôm con thử giọng
với các anh chị ở Operaphilia, giọng con mà được luyện cẩn thận thì cũng ra gì
và này nọ phết đấy. Nhìn con phiêu trong những bài hát yêu thích, toàn những bài
hát với ca từ rất đẹp và nhiều chỗ không dễ hiểu với một đứa trẻ 16, mẹ ngỡ ngàng
nhận ra con đã trưởng thành đến thế nào.
Ngồi ở
ghế hơn nửa tiếng, đến 10h mẹ giục về nàng vẫn chưa chịu về, bảo con chỉ còn mỗi
hôm nay ở đây thôi, mẹ ngồi với con, nếu không thì mẹ về trước, con ngồi một mình.
Cuối cùng, sau một loạt các bài nhạc Trịnh, đến gần 10 rưỡi nàng cũng chịu về. Một
lúc nào đó có hai người đi ngang qua, lúc họ đến gần con gái mới phát hiện ra, ôi
chết rồi mẹ ơi, có người. Hihi, có gì mà chết người cơ chứ. Tuy vậy, chiều lòng
con gái mẹ cũng nghiêng ô che để họ khỏi nhìn thấy đầu hai mẹ con, dù là từ phía
sau. Mẹ biết, rồi cái buổi tối mưa hai mẹ con ngồi hát cả tiếng ở bờ hồ chắc sẽ
theo mẹ mãi, sẽ là một kỷ niệm của mẹ con mình về tuổi trăng tròn của con, và cả
sự điên rồ của hai mẹ con nữa. Trưa hôm sau, khi Tuấn hỏi hôm qua mẹ và em đi đâu
khuya thế, mẹ bảo mẹ và em ngồi hát ngoài bờ hồ, hôm nao mẹ con mình cũng ra đó
hát nhé. Tuấn cười sằng sặc bảo con không điên như em 😊.
Chúc
cô con gái tuổi trăng tròn luôn được làm điều con yêu thích – được chơi đàn,
khi con vui, khi con buồn, trên những sân khấu lớn, đạt được những mơ ước của
con – bay cao, bay xa vào thế giới rộng mở kia. Mẹ mãi ở bên con, yêu thương và
thấu hiểu, cả những giây phút rất dị của hai mẹ con nữa, con gái nhỉ! Yêu con gái
của mẹ vô cùng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét