07 tháng 9 2021

NHẬT KÝ NĂM COVID THỨ HAI_12_BAO GIỜ CHO ĐẾN THÁNG MƯỜI?

 

Điều hôm qua làm mình bị ám ảnh mãi là câu chuyện về một người đàn ông 40 tuổi ở Thanh Trì bị đau ruột thừa, năm lần bảy lượt gia đình đưa đi bệnh viện đều bị chốt dân phòng chặn lại. Tối hôm kia đau quá gia đình lại đưa đi bệnh viện, đến chốt dân phòng họ vẫn không cho qua, bắt gọi xe cấp cứu. Người đàn ông đó đã chết khi xe cấp cứu đến . Trời ơi, chết vì viêm ruột thừa mà không được cứu chữa, đau đớn ngày này sang ngày khác đến chết, ở một huyện ngoại thành Hà Nội, vì sự độc ác và ngu xuẩn của chính quyền địa phương. Mình gọi cho chị A., nhà chị ấy toàn làm ngành y, để hỏi về tình hình dịch bệnh. Chị ấy bảo chị bắt đầu nói chuyện với con gái cần làm thế nào nếu bỗng dưng cả nhà ly tán, đơn giản nhất là mỗi người đi cách ly một nơi, hoặc tệ hơn nữa là bố mẹ chết. Mình nghĩ mình cũng cần nói chuyện với bọn trẻ nên đã bắt đầu gợi ra chuyện đó và mình không kìm được nước mắt. Tuấn thì đã lớn, chỉ còn hơn hai năm, nhưng chặng đường học hành của con gái còn dài lắm. Và con còn bé bỏng đến thế. Hôm nay mình dặn các chị gái nếu bỗng dưng mình tèo thì nhờ các bác chăm lo bọn trẻ, bác V. bảo mình phải suy nghĩ tích cực lên. Zời ạ, không phải chuyện suy nghĩ tích cực hay tiêu cực, đơn giản cần chuẩn bị cho mọi tình huống. Cứ ngăn sông cấm chợ xuẩn ngốc thế này, đến lúc ốm thuốc cũng còn không mua được nữa kìa, việc bị chết vì một căn bệnh bình thường hoàn toàn không nguy hiểm là điều đã xảy ra ở nhiều nơi, và giờ thì cả ở Hà Nội. Mình bảo nếu em chớm có dấu hiệu nhiễm thì em sẽ dặn dò các bác cẩn thận.

Như đã được dự báo, hôm qua các điểm chốt đông nghẹt người, thấy hình minh họa trên báo là một tồng chí cán bộ cầm tờ giấy đi đường, kèm theo là căn cước để kiểm tra. Trời ạ, một biển người như thế, không lây nhiễm mới là lạ. Và sáng nay thì nhóm dân cư của mình thông báo đã có ca nhiễm ở một ngõ bên phố Nhân Hòa. Mọi người trong tổ dân phố tỏ ra ít hoảng loạn, thậm chí còn bảo nhau, bị tầm này tốt, cơ thể sản sinh miễn dịch, y tế chưa quá tải.

Câu chuyện hài cười không nổi nữa là ở phường chị bạn mình phát phiếu đi chợ, trên phiếu ghi tên chủ hộ như trong sổ hộ khẩu. Chỉ người đó được đi, người khác không được. Phiếu còn cẩn thận ép plastic (chắc để người nhà không sửa tên được, và không loại trừ khả năng là để giải ngân nữa.) Mỗi tội nhà chị ấy bố là chủ hộ, mới có 90 chứ mấy, ặc ặc. Ngày nào cũng có những sáng tạo đỉnh cao mới, những câu chuyện bi hài mà nếu không chứng kiến người ta sẽ không thể nào tin nổi. Nhật ký này mình ghi từ năm ngoái, của mình được mấy chục entries, toàn ghi lại những chuyện chủ yếu của gia đình, vậy mà khi mình đọc lại cũng đầy ắp những thông tin, cứ như thể mình sống lại một lần nữa những ngày tháng ấy. Gần đây, anh Giang Dang đã có sáng kiến thành lập trang Ký ức đại dịch. Rồi sau đây người ta sẽ nhìn lại một thời kỳ kinh khủng, khi những sự yếu kém, độc ác và xuẩn ngốc của bộ máy hành chính có cơ hội bộc lộ rõ nhất.

Có lẽ tin tức tốt lành duy nhất trong ngày là dân tình đang đồn Hà Nội sẽ không ngoáy mũi toàn dân nữa, sau lời thông báo hôm qua của Toang chủ tịch. Ừ, giữa toàn những tin xấu, những sự ngu xuẩn bất tận của chính quyền, có được một bằng chứng mong manh về việc họ bớt ngu đã là quý lắm rồi . Đấy, niềm vui của người dân xứ thiên đường giản dị thế thôi.

Lần cuối cùng mình về thăm bố mẹ là đầu tháng Tư, trong chuyến đi với các thầy cô mình đi cùng sang Úc năm 2018. May hôm đó quyết tâm về thăm ông bà, loáng cái đã 5 tháng trôi qua. Đường về quê giờ xa lắm. Bao giờ cho đến tháng Mười!

05 tháng 9 2021

NHẬT KÝ NĂM COVID THỨ HAI_11_CHÚNG MÌNH CÙNG HỌC NHAU

 5/9/2021

Thế là Hà Nội phong tỏa đã hơn một tháng. Và sẽ còn tiếp tục đến 21/9 - tròn 2 tháng, rồi tính tiếp. Mình đã trả thêm tiền thuê căn hộ này đến hết tháng 9. Nhà cũ lâu rồi không ai về, chắc đã kịp ẩm mốc lắm đây.

Loay hoay đăng ký cho Tuấn đi tiêm vaccine, đầu tiên là ở phường từ hơn hai tháng trước, rồi đăng ký theo cơ quan bác H., rồi loay hoay hỏi ở Ecopark, thậm chí cả nhờ vả xem có chút vaccine cuối lọ nào không, và mấy hôm trước, ơn Chúa, chàng trai đã được phường gọi đi tiêm. Chàng trai sốt mất một tối và một ngày, hơi đau tay chút, vậy thôi. Giờ thì chờ mũi 2.

Các biện pháp chống dịch ngày càng trở nên cực đoan và xuẩn ngốc. Hôm nay mình và A. nói chuyện, mình kể HN sẽ bị phong tỏa tới 21/9, và nhiều khả năng sau đó vẫn tiếp tục. Một tờ báo Bỉ gọi Hà Nội là nhà tù ngoài trời (hoàn toàn chính xác), và một tờ báo của Nhật xếp hạng Việt Nam bét bảng trong việc phục hồi sau đại dịch. A. bảo bọn chị ở đây sẽ phong tỏa tới khi nào phủ vaccine được 80% dân số, giờ được tiêm cũng là một sự ưu tiên (giống hệt Việt Nam). Mình bảo Úc có thể tự hào là Việt Nam đang học hỏi từ Úc đấy, thế là A. bảo có một thành phố ở đây cũng mang quân đội đến phát thực phẩm cho dân, Úc cũng đang học hỏi Việt Nam. Mình và A. cười hahaha, nhưng là tiếng cười cay đắng, hóa ra toàn học của nhau những thứ chả hay ho gì. Chỉ ba hôm nữa thôi, mà chả biết có được ba hôm không, sẽ thấy những xuẩn ngốc trong vụ giấy đi đường lần này và có khi lại hủy, giống lần trước thôi.

Hầu như tối nào mình và chị H.A. cũng đi dạo cùng nhau, ngắm những con sóng, những cây cầu, những tòa nhà lung linh trong ánh đèn. Thực lòng mà nói cuộc sống của gia đình mình ít bị ảnh hưởng - mình vẫn có đủ đồ ăn ngon lành, được sống ở một nơi sạch sẽ, đẹp đẽ - nhưng nhìn ra xã hội những ngày này đau lòng quá. Và càng thất vọng tràn trề khi thấy nhận thức chung thấp đến thế nào, hay nền giáo dục nhồi sọ đã có hiệu quả đến cỡ nào. Bạn cún hay đi dạo cùng mẹ và bác H.A, nghe lỏm được bao điều. Ừ, con sẽ học được cách không nhất thiết phải giống đám đông. Nhưng mẹ cũng cảnh báo, rồi con sẽ luôn cô đơn trong cuộc đời vì sẽ không nhiều người đồng cảm hay có thể chia sẻ cách suy nghĩ như con. Mấy hôm nay mẹ tìm được một công việc cho con làm để bớt thời gian rảnh mà lại có thêm chút tiền để nàng được tùy ý sử dụng nữa. Nàng làm việc khá chăm chỉ, 5-6 tiếng mỗi ngày. Hôm đầu mới nhận thử việc, nàng chưa có kinh nghiệm, thêm chút trục trặc về máy tính, thế là phải thức đến tận hơn 1h đêm. Bên cạnh công việc nàng vẫn phải học tiếng Anh và tập đàn đầy đủ, vậy nên thỉnh thoảng nàng ra vẻ, ôi con bận quá. Cứ làm đi, rồi con sẽ thấy chẳng dễ dàng chút nào khi kiếm tiền, để mà biết quý đồng tiền hơn. Nàng nhân cơ hội này trêu mẹ, con biết kiếm tiền là rất khó, nên con sẽ hết sức tiết kiệm, chỉ tiêu tiền không phải của mình thôi :P.

Quận Thanh Xuân nhà mình hiện giờ là điểm nóng nhất Hà Nội. Nhân Chính cũng đã bị gọi tên. Như nhiều người, mình tin bị nhiễm không phải là điều kinh khủng nhất, mà điều kinh khủng nhất là bị đối xử như tội phạm, bị lôi đi cách ly ở những chỗ điều kiện vệ sinh ăn ở hết sức tệ, và nguy hiểm là nếu cần được chăm sóc thì ở đó không có ai chăm sóc. Vậy nên mình hoàn toàn thông cảm khi người ta trốn không khai báo, người ta sợ đến vậy việc bị đến bắt đi. Mấy trăm hộ dân dù chỉ là F2, dù chả ai bị làm sao thì cũng bị chính quyền đến khóa trái cửa không cho ra ngoài (không rõ trong chính quyền có ai là sân sau bán khóa???). Ngăn rào thép gai, dựng lô cốt không cho qua…., thật chả thiếu sáng kiến nào. Con người bị đối xử chả khác gì con vật. Vậy nên nếu có được sống đời đời thì chắc chắn với mình đó là một điều rất đáng sợ. Mình chỉ cần chăm lo cho các con ra trường, đi làm, tự lập được là mình sẵn sàng rời xa thế giới kinh khủng này.

Bốn ngày nghỉ lễ đã kết thúc. Mai bước vào một tuần làm việc mới. Mà cứ ở nhà thế này thì ngày nào chả giống ngày nào. Hôm nay mình mày mò tìm hiểu cách quay video cho bài giảng. Ừ, cũng cần học hỏi, trang bị cho mình thêm một chút kỹ năng. Mình vẫn bảo các con, chúng ta không chọn được các quân bài, nhưng chúng ta có thể chọn được cách chơi. Vậy nên chúng ta cùng cố gắng nào!