Con trai học hành chẳng có kỳ thi nào căng thẳng cả, không thi cấp 3, rồi cũng khỏi thi đại học luôn. Vậy nên chàng trai đã qua tuổi học hành phổ thông mà bố mẹ không hề có trải nghiệm con thi vượt cấp là thế nào.
Với con gái mọi chuyện có vẻ như
khác. Năm lớp 8 nàng bắt đầu bộc lộ tình yêu đối với môn Hóa. Nàng miệt mài học
Hóa, học trước chương trình rất nhiều, yêu thích thực sự ý, bắt đầu với những
buổi học cùng em Thư. Rồi hai mẹ con cùng tìm hiểu, học thêm lớp này lớp nọ, nào
là thầy Vũ Khắc Ngọc, nào là lớp Thái Thịnh của nhóm các thầy cô chuyên Tự
nhiên, rồi có dạo còn học ở nhà riêng một thầy ở Mandarin Garden nữa. Dù thế,
nàng cứ vật vã, không biết chọn cái gì giữa hai tình yêu lớn – đàn hạc hay Hóa.
Mẹ bảo con phải tự quyết, đó là cuộc đời của con. Thực lòng thì mẹ ngại ngần
khi con bảo muốn học đàn. Có hôm trong bữa ăn mẹ gợi ý hay con cứ học một ngành
nào đó có Hóa, công nghệ thực phẩm, công nghệ sinh học chẳng hạn, rồi sau khi học
xong đại học con có thể đi học thêm đàn 2 năm, âm nhạc sẽ là thú vui trong khi
con có một nghề nghiệp khác. Tuấn cười cười, mẹ bảo em đừng có học cái ngành chết
đói ấy đấy. Mẹ bảo, mẹ có nói thế đâu. Nhưng thái độ của mẹ cho thấy như vậy. Ặc
ặc. Và cứ thế, một mặt con miệt mài tập đàn, mặt khác lại rất chăm chỉ học Hóa
với quyết tâm thi vào chuyên Tự nhiên, cái trường chuyên khó nhất Hà Nội ấy. Rồi
có lúc lại tuyên bố kế cả đỗ con vẫn đi học đàn, con chỉ muốn đỗ cho ngầu. Trời
ạ. T. Anh thì bảo chị Thùy Dương muốn thách thức định kiến là dân học nhạc thường
ngu, vì không học được văn hóa nên mới đi học nhạc. Mẹ thì luôn muốn con được tự
quyết, vả lại mẹ tin học gì cũng đều tốt cả, mọi kiến thức con học được sẽ là
những nấc thang, những viên gạch trên con đường của con, hoàn toàn có thể những
suy luận, logic trong Hóa cũng sẽ hữu ích với con trong âm nhạc, vậy nên bất kể
bố hay bà kêu ca học Hóa và Toán làm gì khi đã thích đàn, mẹ vẫn khuyến khích
con.
Cứ thế, nàng đu dây suốt cả năm trời.
Thời gian, công sức và tiền bạc bỏ ra không ít. Đến cuối tháng Hai vừa rồi, tức
chỉ còn hơn 3 tháng nữa đến kỳ thi thì nàng bảo thôi con không thi chuyên nữa,
con dành sức tập đàn. Mẹ thấy tiếc công sức con đã bỏ ra nên gợi ý hay con cứ
thi đi, mất gì đâu mà lại được kinh nghiệm. Thôi con không muốn nữa. Ừ, thì
đành thôi chứ biết làm sao. Thế là từ đó đến giờ nàng dồn sức tập đàn. Tuần 3
buổi sau giờ học con vào dàn nhạc để tập. Rồi sau đó, khi ở lớp đã thi xong cuối
kỳ, đâu đó từ giữa tháng Tư thì con đi tập đàn hàng ngày.
Lẽ ra sau khi thi xong học kỳ, các bạn
tiếp tục ôn thi vào lớp 10 thì con phải được nghỉ, vì theo logic con cũng cần
ôn thi môn đàn của con. Vậy nhưng cô bảo không được nghỉ mà vẫn phải học hết
tháng 5, vì “quy định như vậy”. Mẹ vui lòng đóng tiền học ôn thi cho con, dù
con chẳng có nhu cầu phải ôn, để khỏi gặp rắc rối với nhà trường và cũng nói với
cô mắt nhắm mắt mở việc con đi học. Sau đợt nghỉ 1/5 thì các con chuyển sang học
online, vậy nên con chỉ cần log in là được, học hay không chả ai kiểm tra nổi.
Buổi đầu tiên cô yêu cầu vào lớp để cô hướng dẫn, con đi tập đàn về khá muộn, rối
rít, mẹ ơi mẹ log in hộ con cái, Tuấn cười cười, chả cái nhà nào như nhà này.
Vậy là suốt 3 tuần đầu của tháng 5
con vẫn phải log in đều đều để điểm danh. Nhiều hôm con vào dàn nhạc ngồi tập
đàn, log in bằng điện thoại chỉ để cho cô giáo thấy tên. Tuần cuối cùng con phản
đối, con không vào lớp nữa, con ngủ, đằng nào cô cũng có để ý đến con đâu. Mẹ để
cho con được tự do. Sáng thứ Hai, 31/5, mẹ gửi tin nhắn hỏi cô, cô ơi từ hôm
nay Thùy Dương không phải học nữa phải không cô. Cô có ý dỗi, từ mấy tuần nay
con cũng có học đâu, em bảo các cô khác cho con nghỉ rồi. Hihi, mẹ thấy không cần
thiết phải phân trần, giải thích rằng con mới chỉ nghỉ mỗi tuần cuối cùng.
Anyway, mẹ vẫn đánh giá cô giáo con là cô giáo cởi mở nhất trong mọi giáo viên
của các con, cùng với cô giáo dạy văn của anh Tuấn nữa, những người đôi phần chấp
nhận sự khác biệt của các con.
Vậy là có hai đứa con, đứa lớn đã lên
đến đại học rồi mà mẹ còn chưa từng bị áp lực thi cử của các con. Vào đúng ngày
các bạn thi vào cấp III, tháng 6 năm 2016, anh Tuấn cùng con và bố đang sung sướng
ngồi ở cáp treo Bà Nà. Đến lượt con bây giờ cũng vậy. Trong lúc các bạn khác miệt
mài ôn tập, các bố mẹ lo lắng đủ thứ, thì nhà mình hoàn toàn thư giãn, chiều
chiều con đi tập đàn. Con là đứa trẻ độc lập, hồ sơ thi nhạc viện con cũng tự
mua, tự điền, mẹ chỉ để ý nhắc con nộp kẻo hết hạn.
Mẹ cũng không cần chúc con thi nhạc
viện tốt, vì cô đã biết con quá rồi, việc con đỗ là đương nhiên. Có hôm gần đây
mẹ hỏi con hôm nay con có đi tập không. Có chứ, cô mới cho con một bài hay ơi là
hay, con phải tập chứ. Con sẽ cho các chị [năm trên] thấy sinh viên năm nhất
trung cấp là thế nào 😊.
Chúc con gái cứ happy như vậy với lựa
chọn của mình nhé. Yêu con!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét