31 tháng 10 2019

EAST OR WEST, HOME IS THE BEST



Mặc dù rất ngại ngần, chần chừ mãi, cuối cùng bố mẹ cũng quyết định sửa sang nhà cửa. Ban đầu nghĩ đơn giản, cứ vừa sửa vừa ở, thì phần lớn mọi người vẫn như vậy đấy thôi. Vụ cháy nhà máy Rạng đông làm mẹ lo cuống cuồng, tìm mọi cách chuyển đi nơi nào xa hơn một chút, dù rằng nhà mình nằm cách tâm đám cháy tới 1.5km. Trên mạng có rất nhiều nhà cho thuê, nhưng khi nói chỉ thuê 2 tháng thì chẳng ai muốn cho thuê cả. Họ đề xuất mình thuê theo ngày, nhưng như vậy sẽ quá đắt đối với ngân sách. May quá, cuối cùng cô H. bạn mẹ cho nhà mình mượn một căn nhà ở phố Trần Duy Hưng, cách nhà mình chỉ khoảng 2km. Nhà 4 tầng, diện tích khoảng 35-40m, nằm trong ngõ đường Trần Duy Hưng, cách đường cái lớn có lẽ chưa tới 100m. Ừ, tốt quá rồi còn gì, không tốn tiền, gần nhà cũ và thuận tiện cho việc đi lại. Vừa để tránh vụ ô nhiễm do cháy nhà máy Rạng đông, vừa để ở tạm trong lúc sửa nhà.

Thuê một cô đến dọn ngôi nhà mượn được. Mẹ và cô ấy bò nhoài hết buổi chiều thứ Bảy thì nhà cửa đã sạch sẽ. Đúng tuần đó bố đi Sài gòn, ở nhà mẹ thu xếp dọn một số đồ thiết yếu sang nhà mới. Cũng đơn giản, vài vali quần áo, một thùng nồi niêu bát đĩa và ít đồ dùng quan trọng khác. Chỉ một lúc buổi sáng Chủ nhật đã xong. Chiều Chủ nhật mấy mẹ con đã ngồi ăn cơm ở nhà mới.

Nhà mới tuy 4 tầng nhưng chỉ có 2 phòng ngủ ở tầng 2 và tầng 3, tầng 4 là phòng thờ. Phòng ngủ tầng 3 điều hòa bị hỏng. Tóm lại là cả nhà vào chung một phòng ngủ, mẹ và em ngủ trên giường, bố và anh Tuấn ngủ dưới đất. Nhà mới cũng không có cửa sổ phía sau mà là tường kín nên khá bí, giếng trời nhỏ, chỗ cầu thang lúc nào cũng tối. Dọn sang nhà mới, trong lúc mẹ happy vì đã tìm được chỗ đi sơ tán cho cả nhà, tránh xa khu nhà máy Rạng đông thêm một chút, thì cún bảo, bây giờ con mới hiểu tâm trạng thất vọng của các em [Thư và Vi] khi dọn về nhà mới, có ý chê nhà mới không đẹp. Cũng phải thôi, nhà xây đã lâu, tường có chỗ mốc hoặc những vết đóng đinh còn lại. Nền nhà đá hoa, kiểu của 15-20 năm trước chứ không lát gỗ sạch sẽ. Đối với Tuấn, điều khiến chàng thất vọng nhất là nhà mới không có internet. Và có lẽ do bị vây giữa nhiều nhà cao tầng khác nên 3G cũng rất yếu. Mẹ mang ở cơ quan cục phát wifi về để sử dụng, nhưng sóng vẫn yếu như thường. Chàng rên rỉ suốt về chuyện đó, và trong vài ba ngày khi bên nhà cũ chưa sửa chàng vẫn chuồn về bên đó ngủ, chỉ ghé qua nhà mới vào bữa ăn.

Điều tiện nhất của ngôi nhà đó là rất gần bến xe bus, ngay đầu ngõ. Mẹ nghĩ ngay đến chuyện đi xe bus đi làm. Tiện thật, lên xe, ngồi một mạch là đến văn phòng. Mỗi tội xe đi chậm, thường buổi sáng mẹ phải ngồi trên xe tới 40-50’, buổi chiều còn lâu hơn nữa, cả tiếng đồng hồ, và tần suất xe cũng khá thưa – 15’ một chuyến. Xe đến trường cún thì nhanh hơn, cứ 5’ một chuyến, sạch sẽ, đông vừa phải, và chỉ đến bến thứ 5 là xuống, hầu như chả tắc gì nên chạy nhanh lắm. Thế là chuyển sang ngôi nhà đó được đôi hôm thì hai mẹ con quyết định sử dụng xe bus. Cún thích lắm với cảm giác được tự đi học về, không phải chờ bố đón nữa. Cún khoe, cứ đến giờ các bạn rủ, nào có đi về không, thế là nàng cùng nhóm bạn ra cổng trường, đi cùng cùng nhóm bạn đó qua 3 bến, đổi sang xe 22 để về nhà mình, trong khi nếu chịu khó đi bộ vài trăm mét thì nàng chỉ cần lên xe 22 là đi một mạch về ngay đầu ngõ.

Tuấn thì vẫn vậy, chả tìm thấy niềm vui nào trong ngôi nhà đi ở nhờ đó. Có hôm chàng rên rỉ, sao mẹ lại cho nhà mình ở trong một ngôi nhà tồi tàn thế này. Con đang chết dần chết mòn rồi đây này. Cả nhà mình đang thoái hóa thành vượn rồi 😊. Mẹ bảo, không có mạng mẹ cũng thấy tốt đấy chứ, nhà mình có nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn. Chàng bảo, mẹ không thấy đấy là dấu hiệu của người già à, chỉ người già mới không quan tâm đến thời cuộc.

Công cuộc sửa nhà tưởng chỉ 10 ngày là xong cuối cùng cũng kéo dài tới gần 3 tuần. Tuấn rên rỉ nhiều quá nên đến khi nhà cửa mới chỉ gần hoàn thiện thì mẹ đã cho cả nhà chuyển về. Toàn bộ tầng một được làm lại trần, sàn phòng khách lát lại bằng gỗ, nền bếp cũng mới. Sơn lại nhà cửa và đóng lại đồ gỗ. Rồi một số đồ dùng mới – quạt trần, ti vi… Hai anh em thích lắm, cứ trầm trồ, ôi xịn sò thật. Tuấn không quên thỉnh thoảng nhắc mẹ, nhưng mẹ phải dành tiền chuẩn bị đóng tiền học cho con đấy nhé. Còn cún thì nằm nhoài ra phòng khách, vẻ vô cùng thỏa mãn và tủm tỉm cười, lẽ ra con phải được ở nhà như thế này từ lâu rồi. Ôi trời, con là ai mà con nghĩ con cần được ở ngôi nhà đẹp đẽ như vậy từ lâu rồi. Mẹ cười cười hỏi đã giống nhà bác Hà chưa, cún bảo rồi ạ. Rồi hỏi xin mẹ cho con mời bạn đến chơi nhé.

East or West, home is the best. Đấy, chuyển khỏi ngôi nhà là các con cảm nhận được ngay ngôi nhà thân thương quan trọng đến như thế nào. Bây giờ thì cả nhà đã về lại ngôi nhà cũ. Mẹ sung sướng với ngôi nhà mới gọn gàng, đồ đạc đẹp đẽ và luôn được giữ gìn sạch sẽ. Các con hãy vui sướng với những năm tháng tuổi thơ của mình nhé. Nhà mình sẽ không còn nhiều thời gian ở bên nhau thế này đâu. Chẳng mấy chốc các con sẽ bay đi xa, và bố mẹ thì sẽ chỉ còn lại một mình, ngóng chờ những dịp các con về thăm nhà. Nhưng mẹ tin, dù đi xa đến đâu, các con cũng sẽ giữ mãi kỷ niệm về những tháng ngày tuổi thơ êm đềm mà bố mẹ cố gắng mang lại cho các con. Yêu các con thật nhiều!

01 tháng 10 2019

NHỮNG MẨU CHUYỆN NHỎ VỀ CÁC CON_12


* Mẹ thích làm rượu, uống rượu, tất nhiên mỗi tối một chén bé xíu thôi. Tuấn thỉnh thoảng trêu mẹ là bợm rượu. Hôm qua trên đường đi chơi về, bà gọi điện và qua câu chuyện Tuấn hiểu bố mẹ đang nợ bà một ít tiền, chàng nhận xét ngay, “Mẹ vừa là bợm rượu lại vừa là con nợ nữa cơ à. Một combo thật là hoàn hảo.” :P

* Mẹ hỏi cún về lịch tuần sau, cún bảo tuần sau con thi ký xướng âm. Tuấn chen vào, ôi mấy cái đấy dễ ấy mà, ngày xưa con có học gì đâu mà vẫn qua. Cún lạnh lùng, “Qua 5 điểm với lại qua 9 điểm khác nhau nhá!” Tuấn cười cười cãi, ngày xưa con có học gì đâu mà vẫn được thầy khen giỏi đấy thôi. Mẹ quay sang lườm Tuấn, Tuấn vội vàng, “Thôi thôi con không nói gì nữa, nói gì nữa lại làm gương xấu cho em.” 😊

* Từ nhỏ đến giờ, vấn đề đau đầu của mẹ là Tuấn thích đi tất và sẵn sàng đi tất quanh năm ngày tháng, kể cả những ngày nóng 38-40 độ. Điệp khúc mỗi mùa hè của mẹ là nhắc nhở Tuấn ban ngày bỏ tất ra để cho chân được thoáng. Từ đầu mùa nóng đến giờ câu chuyện vẫn thường xuyên là, con ơi, con bỏ tất ra cho chân thở một chút đi, con lớn rồi, con biết tác hại của việc này rồi đấy, nhỡ chân con bị nấm thì chữa làm sao. Tối qua Tuấn bất ngờ từ trên nhà chạy xuống hỏi mẹ lọ muối, mẹ ngạc nhiên lắm, hỏi thì được biết cậu muốn ngâm chân nước muối và từ giờ trở đi sẽ làm như vậy hàng ngày. Cậu chàng hùng hồn tuyên bố, Con đã quyết định rồi, dù con có trở thành thiên tài đi chăng nữa thì cũng không thể ở dơ được. Hahaha, không biết ý định bất chợt này kéo dài được bao lâu và chàng vừa đọc được ở đâu chuyện này thế. Dù chưa biết có được lâu dài không thì mẹ cũng mừng húm. Hy vọng đây là một dấu hiệu khác của “trăng đến rằm trăng sẽ tròn” mà sẽ không sớm tắt ngúm như cái vụ chạy buổi sáng của chàng.

* Cún tha thiết vào Sài gòn học đàn hạc trong nhạc viện nhưng bố mẹ cứ băn khoăn nên không mặn mà hỗ trợ con. Cún buồn lắm, mặt nặng trình trịch, bữa ăn bố mẹ hỏi gì cũng lầm lì, trả lời chỏng lỏn. Rồi có lúc cún bảo, đấy nhân phẩm con không tốt [nên mới không gặp may :P]. Tuấn cười cười, Dương thái độ lồi lõm nhể, mẹ nhể. Ôi trời, giờ mẹ mới được khai sáng, mới biết đó là cách teen sử dụng từ ngữ.

* Đánh dấu kết thúc kỳ thực tập hai tháng rưỡi ful-time của con trai tại một công ty công nghệ thông tin, mẹ mời con trai đi ăn trưa. Con trai đi làm cả tháng mới được 3tr., bắt đầu biết thế nào là tiếc tiền. Con hỏi mẹ, mẹ ơi ăn ở đâu, mẹ đưa ra một đôi lựa chọn, chàng cứ băn khoăn, tốn tiền quá mẹ nhỉ. Với câu đùa, mẹ mời con đi ăn quán chay, chàng láu lỉnh bảo, thôi con để mẹ đi ăn một mình cho đỡ tốn :P. Hai mẹ con ngồi ăn, trò chuyện bao nhiêu điều. Con trai ăn hết cả đĩa salad và bảo, đấy, mẹ thấy không, con cũng ăn salad đấy nhé (Xưa giờ chàng rất ghét rau).

* Cả nhà về Sapa thăm ông bà. Trước khi quay trở về Hà Nội, mẹ đưa con trai lên phòng thờ, chỉ cho con ảnh cụ ngoại, nhắc con thắp hương và kể cho con nghe cụ giỏi giang thế nào, xây dựng cơ nghiệp ra làm sao. Tiếp theo là câu chuyện ông bà ngoại đã xây và làm các món đồ thờ trong phòng thờ này khi ông bà xây dựng lại cơ đồ thế nào. Kết thúc câu chuyện của mẹ, con trai cười cười hỏi, mẹ ơi, cả cụ và ông bà đều giỏi giang thế sao mẹ không được như vậy. Haha, mẹ bảo thì gien có lúc trội lúc lặn, mẹ đang chờ gien trội của con nổi lên đấy 😊.

* Mẹ làm món spaghetti cho các con. Hai em Thư và Vi thích lắm, bảo bác làm còn ngon hơn ở nhà hàng, thế này thì chẳng cần phải đi ăn ở nhà hàng nữa. Cún bảo, người nhà cả, cứ nói thật đi, không cần phải xã giao thế đâu. Vi bảo, em khen thật đấy chứ. Cún đáp lời, thôi em cứ nói thế cho mẹ chị vui một cũng được.