Có hai đứa con đều đã vào tuổi
teen, mẹ đã đi qua biết bao buổi họp phụ huynh. Buổi họp đầu tiên là khi Tôm bắt
đầu đi học mẫu giáo ở trường mầm non thực hành Hoa Hồng khi con ba tuổi. Trải
nghiệm đầu tiên và giống như vô vàn các buổi họp khác. Cô giáo đọc bản tổng kết
năm học, phương hướng nhiệm vụ năm học mới, sau đó đến phần nhận xét về lớp, bạn
nào ăn ngoan, ngủ ngoan, bạn nào không… Luôn luôn có một số bạn được khen, một
số bạn bị chê, với tên tuổi từng bạn một, thậm chí cả những thông tin bạn nào bị
sâu răng số bao nhiêu, và thậm chí có lần còn cả thông tin bạn nào bị hẹp bao
quy đầu, ặc ặc. Tiếp theo là mau mau đóng góp tiền nong rồi đi về. Nội dung
chung các buổi họp phụ huynh năm này qua năm khác trong suốt 2 năm đi học mẫu
giáo của Tôm là như vậy, hoàn toàn không có một thay đổi nào.
Khi con sang Anh học lớp Một, buổi
họp phụ huynh đầu tiên của mẹ, mà bên đó gọi là parent evening, khác hẳn. Nhìn
giấy mời của cô giáo thì hình dung ngay đây là những buổi gặp cá nhân chứ không
phải toàn bộ phụ huynh. Cô dành cho mẹ, và mọi phụ huynh khác mỗi người 15’. Mẹ
đến hơi sớm, trong lúc ngồi hành lang ngoài cửa lớp chờ thì xem các cuốn vở,
các sản phẩm là kết quả học tập của con (dù trước đó hầu như tuần nào con cũng
mang đủ thứ sản phẩm về nhà rồi). Trong vòng 15’ dành riêng cho mẹ cô kể cho mẹ
nghe kỹ hơn về con, những câu chuyện mà phụ huynh nào chắc hẳn cũng muốn nghe.
Mẹ và cô đơn giản thân tình trao đổi về những chuyện liên quan đến con.
Quay trở về Việt Nam, những buổi
họp phụ huynh của con trở về giống như trước. Ngày con học cấp Một mẹ hay đi họp
hơn, sau đó mẹ “lỉnh” dần. Một phần vì bố mẹ phân công mỗi người “phụ trách” một
đứa – mẹ phụ trách em cún, bố phụ trách con, một phần vì đến khi con bắt đầu nổi
loạn ở cấp 2, mẹ thực sự ngại ngần khi gặp cô giáo con và có mặt trong các buổi
họp. Buổi họp nào cũng có phần khen ngợi và kể “tội trạng” những em hư (theo ý
các cô). Mà mẹ thì chả muốn nghe những thông tin đó trước lớp, nếu con mình được
tuyên dương, mẹ sẽ thương cảm những người có con bị chê bai, nếu con mình bị
chê bai, đương nhiên là cảm giác không thoải mái, cứ như thể mình là tội đồ,
mình không biết dạy con làm khổ cô, làm ảnh hưởng chung cả lớp. Con thì hầu như
toàn nằm trong nhóm được “bêu dương”.
Lớp em cún cũng chả là ngoại lệ.
5 năm học, mỗi năm đi họp cho con 2 lần, lần nào cũng như lần nào – kết quả,
phương hướng nhiệm vụ - khen – chê. Cô giáo cứ độc diễn một bài dài lê thê (đọc
toàn bộ văn bản, mặc dù đầu giờ họp đã phát tờ đó, cứ như thể 100% phụ huynh mù
chữ ☹) rồi sau đó thu tiền. Mà phục các cô có “đầu từ” tốt
thật, mẹ mà đơn ca nhiều như vậy thì chỉ hai hôm là bắt đầu khản giọng.
Năm ngoái con gái vào cấp II. Con
học lớp tiếng Nhật. Cô giáo của con còn trẻ, xinh lắm, đi học ở Nhật về. Cô thực
sự đã thổi một luồng gió mới vào lớp con. Buổi họp phụ huynh đầu tiên, các con tự
trang trí lớp, tự phân công nhau chuẩn bị trình bày về tình hình chung của lớp,
giới thiệu các giáo viên, kế hoạch, mục tiêu cho cả năm học, cho từng tháng.…
Khi phụ huynh đến mấy bạn được phân công đứng hàng đôi trước cửa lớp cúi người
chào bằng tiếng Nhật. Rồi biểu diễn các tiết mục văn nghệ đầu giờ… Phần việc của
cô giáo hết sức nhẹ nhàng, một số thông tin chung về nhà trường và hỏi đáp với
phụ huynh. Chấm hết. Đấy là lần đầu tiên đi họp phụ huynh mà mẹ không thấy ngán
ngẩm và không bị buộc phải nghe giáo viên đơn ca bất đắc dĩ.
Hai buổi họp phụ huynh giữa kỳ rồi
cuối kỳ của năm lớp Sáu của con cũng diễn ra tương tự. Các con quen với cô hơn,
quen với việc làm MC trong các buổi họp phụ huynh hơn nên điều hành trôi chảy
hơn. Kết quả học tập của từng em được cho vào từng phong bì riêng, để sẵn trên
bàn cho từng học sinh và mẹ không phải nghe khen hay chê về bất cứ em nào. Để
chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh cuối năm, con và mấy bạn trong lớp còn rủ nhau cùng
tập một tiết mục trong đó hai bạn hát, con và một bạn khác nữa đệm đàn – con đệm
violin, bạn kia đệm ghi ta. Và các con tập online với nhau 😊.
Một tiết mục của các con trong buổi họp phụ huynh cuối năm lớp 6
Buổi họp phụ huynh đầu năm nay,
các con còn làm các bố mẹ choáng hơn nhiều. Ngoài một vài điểm khác như bàn ghế
kê chữ U, đầu giờ các con mang nước và bánh kẹo vào mời từng phụ huynh thì phần
game mới là tiết mục khiến phụ huynh choáng nhất. Game của các con tập trung
vào chủ đề “Bố mẹ có hiểu con mình không”, bắt đầu với tiết mục nghe đôi ba câu
trong một bài hát và nói tên bài hát. Phần lớn phụ huynh không biết những bài
hát mà các con say mê nghe. Làm mẹ nhớ lại hồi năm ngoái có lần con bảo, bài
này hay lắm mẹ ạ nhưng chỉ dành cho giới trẻ thôi 😊.
Vào phần câu hỏi “Nếu bạn rất thích học một môn nhưng bố mẹ không ủng hộ bạn sẽ
làm gì? Với các đáp án là a) kiên quyết theo đuổi, b) Cố gắng thuyết phục bố mẹ,
c) Đành nghe lời bố mẹ nhưng ấm ức, mẹ chọn đúng đáp án của các con (a) và được
các con thưởng cho một món quà là một nụ cười rất đáng yêu. Rồi các con đưa ra
10 vấn đề gồm việc học hành, thể thao, ăn uống, tiền, thời trang, ngủ… và đề
nghị phụ huynh chọn vấn đề mà các con quan tâm nhất. Phụ huynh sai hết, điều
các con quan tâm nhất là tiền, ặc ặc. Nói chung qua phần game của các con thì kết
luận, dù chẳng ai đưa ra, vô cùng rõ ràng – phụ huynh hầu như không hiểu gì về con
mình – các con thích gì, các con nghĩ gì, các con học gì.
Phần thưởng các bạn điều hành game tặng mẹ. Vậy nên con đừng bảo mẹ không hiểu gì con nhé :)
He he, đố các bố mẹ khác trả lời đúng những câu hỏi này
Dù mẹ luôn ý thức con đang ở tuổi
nổi loạn và luôn trăn trở phải làm gì với con để con mở lòng với mình, buổi họp
làm mẹ càng ý thức rõ hơn về việc này. Chắc chắn đây là buổi họp phụ huynh ý
nghĩa nhất với mẹ từ trước tới nay. Cảm ơn cô giáo con. Cảm ơn các con. Mẹ đang
cố gắng điều chỉnh mình để được làm bạn với con. Dù hơn nửa năm nay, từ khi con
bắt đầu nổi loạn, mẹ thực sự đau đầu, nhưng chắc hẳn những niềm vui con mang lại
cho bố mẹ, không nhất thiết phải trong giai đoạn này, vẫn rất xứng đáng để chịu
đựng những cơn đau đầu các con khuyến mại bố mẹ, phải vậy không nhỉ 😊.