Câu chuyện bắt đầu rất đơn
giản. Lớp con tổ chức đi tham quan, giống như mọi năm ý mà. Địa điểm cũng chả
có gì mới, công viên nông nghiệp Long Việt, nơi mẹ đã cùng lớp con đến hồi lớp
4. Vậy nhưng con vẫn vui và náo nức. Các con sẽ được ở bên nhau cả một ngày
nhưng chỉ chơi và không học gì, thế đã là niềm vui rồi. Giấy gửi về thông báo
trường không đặt ăn, học sinh tự chuẩn bị mang đi. Con náo nức lắm, và chắc
không chỉ riêng con, rồi bắt đầu nghĩ sẽ làm món gì. Con vui sướng nghĩ đến chuyện
sẽ được sử dụng chiếc hộp đựng cơm 3 tầng mà bố rất chiều chuộng mua cho con
gái hồi năm ngoái, cũng trước chuyến tham quan của con. Rồi con nghĩ sẽ làm món
gì. Mẹ gợi ý một số lựa chọn, sushi, spaghetti, cơm… Hôm thứ Hai mẹ thổi xôi
tím bằng lá nếp cẩm, con thích quá bảo con sẽ mang xôi, và lập tức lên mạng tìm
hiểu cách làm xôi các màu chứ không chỉ màu tím.
Thế rồi đến những ngày cuối
ban phụ huynh thông báo là sẽ đặt ăn cho tất cả các con. Chở con trên đường đi
học về, con phụng phịu, tổ chức đi dã ngoại cho trẻ con vui mà không để trẻ con
tự làm đồ ăn mang đi thì mất vui à. Mẹ hỏi chỉ mình con muốn hay các bạn khác
cũng muốn. Con bảo không phải mình con đâu, nhiều bạn cơ. Mẹ bảo con vậy thì
con tìm hiểu xem có tất cả bao nhiêu bạn muốn tự chuẩn bị để mang đi để mẹ có ý
kiến với ban phụ huynh lớp. Mặt khác, mẹ đưa ra ý kiến trong group chat lớp con
là nên để các con tự chuẩn bị, vì việc các con có niềm vui quan trọng hơn so với
chuyện bữa ăn bị nguội. Ý kiến của mẹ chẳng được ai đồng tình, với lập luận rằng
nên đặt ăn ở đó cho nóng, cho đảm bảo sức khỏe, để các con có thời gian vui
chơi, vân vân và mây mây, toàn những lý lẽ hết sức bảo thủ.
Hôm sau con gửi tin nhắn
báo với mẹ có 28 bạn muốn được tự chuẩn bị đồ ăn. Mẹ tiếp tục nêu ý kiến rằng
không chỉ riêng con mà có tới 28 bạn cùng theo ý đó, và có thể có giải pháp là
để 28 bạn tự làm, các bạn còn lại thì đặt ăn. Vẫn tiếp tục bị phản đối với các
lý do như trên, cộng thêm như vậy thì không phải tập thể đoàn kết blab la. Có ý
kiến rằng nên biểu quyết, và những người lên tiếng đều là những người có con
trai, và tất cả đều vote cho phương án đặt ăn, mẹ hoàn toàn lạc lõng. Mẹ chốt bằng
câu mình không có thêm ý kiến gì nhưng chúng ta hãy tự hỏi chúng ta có đang lấy
trẻ làm trung tâm và hiểu rằng trẻ muốn gì hay không.
Buổi tối mẹ thông báo tin
không vui đó cho con và bảo mẹ chịu thôi, các con cũng phải lên tiếng chứ một
mình mẹ không giải quyết được gì. Rồi mẹ hỏi vậy con có minh chứng nào về việc
có 28 bạn muốn tự chuẩn bị không. Con nói ngay, có chứ và lôi ra một tờ giấy với
danh sách các bạn muốn theo phương án nào. Một số bạn nam còn được đánh dấu hoa
vào bên cạnh tên, con giải thích là thưởng vì sự tích cực. Ha ha, hóa ra đúng
là các bố mẹ không biết con mình nghĩ gì, muốn gì thật. Phần lớn các phụ huynh
lên tiếng và khăng khăng đặt ăn thì con các vị lại muốn tự làm, dù các bạn ấy
là con trai. Suy nghĩ cực sai lầm rằng cứ là con trai thì không cần làm và
không cần biết việc nấu nướng. Mẹ post tấm ảnh lên với dòng chú thích rằng bức ảnh
nhằm chia sẻ thông tin. Lần lượt các phụ huynh vào xem ảnh, 5 người, 10 người,
20 người, rồi 30 người, lẳng lặng rút lui không nói gì, ặc ặc. Rất lâu sau có ý
kiến rằng đã có thông tin về bọn trẻ như vậy thì có lẽ ai theo phương án đặt ăn
thì cứ đặt, tự lo thì cứ tự lo, báo lại với ban phụ huynh sớm là đủ. Sau một
lúc thì cô trưởng ban xông vào, lạnh lùng quyết rằng lần này chúng ta cứ đặt, sẽ
có những lần sau cho bọn trẻ và bố mẹ tự làm. Rồi nói thêm là khuyến khích bạn
nào muốn mang thêm thì cứ mang. Con buồn, mẹ bảo con cứ làm mang thêm đi thì
con bảo như vậy không ăn được đồ ăn ở kia, lãng phí. Hai mẹ con trao đổi một
chút về chuyện này, con nói con quá thất vọng với ban phụ huynh lớp này, con muốn
chuyển lớp vì lớp 6E con có nhiều bạn từ cấp I học lên hơn. Rồi con bảo đồng phục
lớp đó chất cực. Mẹ giải thích một hồi, và nói rằng suy cho cùng chuyện này chỉ
là chuyện nhỏ, con thì nói thêm các bạn lớp con cũng có lỗi vì các bạn ấy không
lên tiếng, rồi con kể giờ ra chơi ngắn, con chỉ kịp nói chuyện với vài bạn, có
bạn nói ngay, nếu mà có ý kiến [đòi tự chuẩn bị và mang đồ ăn đi] thì còn bị bố
mẹ mắng cho ý.
Cún rất cẩn thận, làm khảo sát hẳn hoi. Tờ giấy thì rõ là cẩu thả, chắc do ý nghĩ bất chợt. Các bạn trai còn được tặng mấy bông hoa bên cạnh vì tinh thần ham học hỏi :)
Thật không hiểu các phụ
huynh nghĩ gì. Một mặt muốn con tự lập, khéo léo, làm được đủ mọi việc. Mặt
khác, không khuyến khích con làm. Không biết rằng con mình muốn được chuẩn bị đồ
ăn, dù đến tận trưa thì sẽ nguội, nhưng bọn trẻ chẳng quan tâm đến chuyện đó đâu
mà sẽ vô cùng vui sướng khoe với nhau, mỗi đứa một món, nếm của nhau một thìa
và cười đùa sung sướng. Đến cả khi được chỉ ra rõ con mình muốn điều gì rồi các
vị vẫn chỉ khăng khăng theo ý mình. Haiza.
Cún buồn, kể với mẹ các bạn
còn bảo nhau nếu tất cả không đi thì thế nào. Được cái trẻ con, vui đấy buồn đấy.
Đến tối hôm trước khi đi tham quan cún quyết định vẫn sẽ làm xôi mang đi. Đến
lúc này thì không kịp chuẩn bị năm màu làm xôi ngũ sắc nữa rồi, vậy nên cún chỉ
có được 4 màu. Xôi trắng, xôi tím từ lá cẩm, xôi gấc và xôi xanh từ hoa đậu biếc.
Nồi xôi của cún trước khi lên bếp đây
Còn đây là hộp xôi con chuẩn bị để mang đi.
Ừ, mẹ có thể tự hào là mẹ
luôn khuyến khích con học, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chả thế mà bây giờ mới
11 tuổi mẹ đã có thể yên tâm giao cho con nấu cả bữa cơm. Nhiều khi con cũng
hét lên, mẹ không được so sánh con với người khác, mẹ không hiểu con. Mỗi lúc
như vậy mẹ luôn suy ngẫm, tự hỏi mình đã làm điều gì chưa đúng và cố gắng điều
chỉnh. Nhưng ít nhất thì qua việc này con cũng thấy rằng mẹ đã luôn khuyến
khích, ủng hộ, luôn cố hiểu những suy nghĩ của con và làm bạn với con.
Con đi chơi vui nhé. Chuyện
này suy cho cùng chỉ là chuyện nhỏ ý mà. Và cuối cùng con vẫn quyết định có một
hộp xôi màu rất đẹp và ngon mang đi để ăn cùng các bạn. Mang đến cơ quan mời,
ai cũng trầm trồ khen con khéo quá. Yêu con thật nhiều!