Sếp
chính thức thông báo tin chuyển văn phòng vô Đà Nẵng từ tháng 5, sau khi đã hỏi
ý kiến ai đi được cùng văn phòng, ai không thể. Hầu hết đều nói không thể. Dù rất
yêu quý cái thành phố đó thì mình cũng đành phải say no, haiza. Mình không thể
đi xa được. Mình muốn về với bố mẹ thường xuyên, và kể cả khi bố mẹ không còn nữa,
mình vẫn muốn đều đặn về thăm mộ bố mẹ. Rồi biết đâu khi mình già, mình lại muốn
quay trở về cái thị trấn dù đã bị tàn phá đến tan hoang, nhưng vẫn là nơi có biết
bao kỷ niệm tuổi thơ ấy.
Kể từ
đó tụi mình bắt đầu đếm ngược. Dù sao, khi còn nhiều công việc phải làm cho đến
khi kết thúc dự án, khi thời gian đếm ngược còn tính bằng tháng thì mọi cảm nhận
chưa có gì rõ rệt. 1/9 một đồng nghiệp ra đi. Những hoạt động cuối cùng dồn dập
diễn ra vào tháng 10-11. Một loạt các hội nghị tổng kết ở các tỉnh vào cuối
tháng 11, đầu tháng 12. Mọi hoạt động giờ đã gần xong hết, chỉ còn thu thập nốt
một số chứng từ, chờ để một đôi tài liệu cuối cùng được in ra, chuyển đến tay đối
tác. Báo cáo cuối năm cũng được viết nhanh hơn mọi năm để đến 31/12 phần lớn mọi
người đều sẽ nghỉ.
Không
khí văn phòng những ngày càng về cuối càng chùng xuống. Mọi người rủ nhau đi ăn
thường xuyên hơn. Đến nửa cuối tháng 12 văn phòng trở nên thực sự vắng vẻ. Ai
đó vẫn còn đến văn phòng làm nốt một số việc nhưng nhiều nhân viên chỉ ghé qua
lúc này lúc khác, nghỉ nốt một số ngày phép còn lại. Thời gian đếm ngược lúc
trước tính bằng tuần, giờ chỉ còn là những ngày ngắn ngủi.
Rồi lần
lượt những lá thư tạm biệt. Dù rằng trong quá trình làm việc khối lúc quát
nhau, bực bội với nhau về chuyện này chuyện nọ, hoặc chẳng quá thân thiết với
nhau, cảm giác chung giờ đây vẫn là buồn và tiếc nhớ.
Vài
ngày cuối cùng, lần lượt mọi người dọn dẹp chỗ của mình, mang món đồ này đồ
khác về nhà, để lại những chiếc bàn trống trơn. Mỗi ngày đến văn phòng lại thêm
những chiếc bàn trống. Ngày cuối cùng của năm, công ty chuyển nhà đến đóng gói,
khuân những món đồ cần chuyển đi Đà Nẵng, để lại một số thứ ít ỏi cho văn phòng
Hà Nội.
Mình
cũng chỉ còn ngồi đây thêm 6 tháng nữa. Chẳng phải lần đầu tiên mình chuyển
công việc, mà sao lần này là một cảm giác khác hẳn. Dù vẫn cười cợt “sa thải sếp”
nhưng thực lòng thấy buồn buồn. Vì mình là người ra đi sau, nên cũng là người
phải chứng kiến nhiều nhất những chiếc bàn lần lượt được dọn sạch rồi bỏ trống
lại sau lưng.
Sau dịp
nghỉ Tết tây, quay trở lại văn phòng là một khung cảnh lộn xộn và vắng vẻ. Giờ
thì tất cả đã nghỉ, chỉ còn lại vỏn vẹn 7 người mà sáng thứ Ba chỉ có 3 mống đến
văn phòng, sếp thì đã vô Đà Nẵng lo thu xếp trong đó. Từ 4 phòng giờ tất cả ngồi
dồn lại trong một phòng. Ngay cạnh cửa là một số bàn ghế lộn xộn vẫn để đó chờ
cho đi.
Những
chiếc bàn trống để lại, cũng giống như những cuộc “gặp gỡ rồi chia phôi/yêu
thương rồi oán trách”. Rồi cả mình nữa, sau đây cũng để lại một chiếc bàn trống
sau lưng, nơi đã ghi dấu một khoảng thời gian với biết bao kỷ niệm. Những công
việc, những người bạn mới qua công việc, những chuyến đi. Phải chăng tất cả đều
là duyên? Và bây giờ thì duyên đã hết. Mình nhớ!