Tranh thủ một
buổi chiều hiếm hoi rảnh rỗi trong những chuyến công tác thường chẳng mấy khi
có khoảng trống, mình cùng mấy người bạn đi ra biển Tam Thanh, với mục đích đến
thăm ngôi làng bích họa thôn Trung Thanh, xã Tam Thanh, nằm cách Tam Kỳ khoảng
hơn chục km.
Gần 4 rưỡi
mới rời khách sạn mà cái nóng, cái nắng vẫn hầm hập, ve kêu ran ran trên những
vòm lá của cây sưa vàng trong sân khách sạn và cả trên những cây bàng nhỏ, một
loại cây mình chưa hề thấy ở Hà Nội, tán lá rất đẹp.
Con đường
đi xuống làng chài rất đẹp. Thanh bình. Xanh mướt. Thêm chút rơm phơi hai bên đường nữa là sẽ
đúng như câu thơ “Đường trong làng hoa dại với mùi rơm”. Mình cứ mê mải ngắm con đường chạy dài, hai bên đường là những
ruộng ngô, ruộng mía, những ngôi nhà nhỏ, vườn cây. Xe cộ vắng vẻ. Lâu lâu tầm
mắt mới bị vướng bởi một vài chiếc xe máy đi ngược chiều hay một chiếc xe tăng
tốc, chẳng mấy chốc đã vượt cả ô tô J. Mình đi qua một cây cầu, phong cảnh đẹp hệt như tầm này năm
ngoái, khi mình đến xã Bình Dương, thăm quê hương nhà thơ Tế Hanh với con sông nổi
tiếng.
Con đường rất đẹp dẫn xuống xã Tam Thanh
Một dòng sông, một bờ nước thật êm đềm
Từ một làng
chài nghèo, như vô vàn những làng chài khác trên đường bờ biển dài miên man,
thơ mộng đấy mà cũng đầy nhọc nhằn, ngôi làng gần đây vụt trở nên nổi tiếng sau
khi được một nhóm họa sỹ Hàn Quốc điều phối, biến thành ngôi làng bích họa đầu
tiên ở Việt Nam. Mình đi
thăm vào thứ Hai, theo lẽ thường không phải ngày đông du khách, vậy mà vẫn thật
tấp nập. Nam thanh nữ tú nườm nượp đi lại, trên tay lăm lăm cây gậy tự sướng, các kiểu sáng tạo chụp ảnh J
Ngôi nhà ngay nơi đầu làng
Một mảng tường với bức tranh rất đẹp
Những bức tường, cổng, mảng tường, mỗi nhà một kiểu, thật vui mắt
Bức tranh được vẽ thực sự cẩn thận, rất có hồn
Ngôi nhà cấp 4 bị bỏ hoang, có lẽ vì thế mà trên tường là hình ảnh một cô gái rất buồn
Bức tranh vẽ một cô bé như thể một thủy thần nhỏ, vừa ngoi lên khỏi mặt biển
Mình cũng nhìn bóng :)
Người ta đã khéo léo tận dụng một chỗ gờ nhô ra tạo để vẽ cậu bé ngồi phóng máy bay
Ngôi làng tràn ngập trong những màu sắc tươi vui, cảm
giác như lạc vào một ngày hội. Mỗi ngôi nhà là một kiểu trang trí, có thể là những
bức bích họa lớn, đường nét vẽ rất cẩn thận, tinh tế, có thể đó chỉ là những
trang trí đơn giản mà chả cần phải là họa sỹ cứng tay, ngay sinh viên mỹ thuật
cũng thừa sức làm được, hay đơn giản hơn nữa là những bức tường, bờ rào được
sơn màu sắc sặc sỡ.
Những con ngõ nhỏ trong làng chài dẫn ra bãi biển ngay phía sau làng, mênh mông, thanh bình, với những con thuyền nằm nghiêng nghiêng đẹp đến nao lòng.
Mình đã có
một buổi chiều đi lang thang giữa con đường chính của làng, chìm đắm trong
không gian sắc màu, cảm giác như đang đi trên con tàu về với tuổi thơ. Rồi đi dạo
dọc trên con đường sát bờ biển, nơi cả những bụi dứa dại hay những bụi hoa dại
cũng xanh mướt mát, tạo nên cảnh sắc đẹp đẽ. Xa xa, một vài con thuyền được sơn
màu sặc sỡ, xanh và đỏ, có lẽ cũng ăn theo từ dự án trên. Pop art đã làm được
công việc của nó, lôi kéo khách du lịch đến với làng chài. Dù người ta ở lại
đây không lâu, vì nghe giọng thì thấy nhiều khách du lịch chỉ là người cùng tỉnh
và nhiều khả năng đến từ thành phố Tam Kỳ, những đám khách du lịch cũng để lại
chút ít tiền trông xe, nước uống và ăn vặt, mang lại những đồng tiền nhỏ nhoi
cho những người già trước tới giờ chỉ trông nhà, trông cháu.
Ngồi ăn tối
trên bờ biển thanh bình, rất vắng vẻ, cát mịn, sóng cũng dịu dàng như thể không
thể khác, không nỡ làm xáo trộn cái không gian lặng lẽ ấy, mình bất chợt nhớ biết bao cái bãi biển trên bờ biển Baltic, khi mình mới 20, lần đầu đứng
trước biển, lần đầu chân trần trên cát. Và để bây giờ mình nhớ khôn nguôi!
Viết thêm: Gửi cho cún xem một bức ảnh của mẹ, cún thích quá, đòi mẹ cho con đi thăm
ngôi làng. Làm sao có thể từ chối một mong muốn dễ thương đến như vậy. Và mẹ đã
hình dung con gái sẽ vui sướng đến như thế nào, tung tăng dắt tay mẹ đi trên
con đường làng rực rỡ sắc màu, rồi còn nghĩ ra đủ kiểu tạo dáng mà mẹ chưa thể
nào hình dung được. Nào, mình
lên kế hoạch nhé, con gái yêu của mẹ.